Tần Liệt nhíu chặt lông mày, tâm tình đè nén vô cùng. Sau khi nhìn thấy đám người Toái Băng phủ, nghi hoặc cuối cùng trong lòng hắn cũng đã có đáp án.
Phùng gia cấu kết cùng Toái Băng phủ, tự nhiên không sợ Tinh Vân các báo thù, chuyện thành có thể gia nhập Toái Băng phủ, triệt để thoát ly Tinh Vân các. Có lẽ, Phùng gia đã sớm cấu kết cùng Toái Băng phủ, chỉ là ẩn dấu mà thôi.
Mỏ viêm dương ngọc giá trị kinh người, làm Phùng gia không kềm nén được, tình nguyện bạo lộ trợ giúp Toái Băng phủ nắm lấy mỏ quáng.
Một chuỗi ý niệm lóe lên trong đầu, Tần Liệt dùng tốc độ nhanh nhất phi về Thiên Lang sơn, nghe tiếng gió phần phật bên tai, tâm tình hắn bình tĩnh đến lạ lùng.
Giống với Tinh Vân các, Toái Băng phủ cũng là do đường chủ, trưởng lão, phủ chủ quản lý. Thường thì đường chủ là khai nguyên cảnh sơ kỳ, trưởng lão là khai nguyên cảnh trung kỳ, mà dưới một trưởng lão sẽ có hai đến ba đường chủ.
Lần này Toái Băng phủ xuất động trưởng lão, khẳng định sẽ có đường chủ, thêm vào năm sáu mươi võ giả luyện thể cho dù không có Phùng gia phối hợp, bọn họ cũng đủ nghiền nát Lăng gia, Cao gia và Lăng Dĩnh!
Từ bộ dáng Toái Băng phủ, có thể thấy bọn họ dốc tâm muốn lấy mỏ viêm dương ngọc, sẽ không cho phép tin tức để lộ ra. Như vậy bọn họ vừa đến sẽ triển khai giết hại, tuyệt không thai cho ai trốn thoát. Lăng gia, Cao gia, Lưu Diên liên hợp lại cũng không thể thắng, chỉ có một cách là chạy trốn trước khi võ giả Toái Băng phủ đến thì mới có hy vọng sống sót!
Trên đường, Tần Liệt nhanh chóng suy nghĩ, dưới sức ép sinh tử hắn không thể giả ngốc được nữa, phải toàn lực ứng phó kiếp nạn này.
Trong lòng hắn không khỏi ngầm cười khổ, nếu như đoán được viện quân của Phùng gia là Toái Băng phủ, hắn sẽ không dám mạo hiểm như này, hắn đã sớm bảo Lăng Ngữ Thi dẫn người Lăng gia rời đi từ hai ngày trước rồi. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, lần này tới không chỉ là cường giả Toái Băng phủ, còn có trưởng lão dẫn đoàn, điều này đẩy bọn họ vào tuyệt cảnh.
Trong cốc, Phùng gia, Lăng gia, Cao gia, ba đoàn người chia ba phương hướng, đều đang ngủ say. Nơi này tương đối hẻo lánh, lại thêm không có linh thú qua lại, nên ban đêm không cần người canh gác, chỉ cần chuẩn bị ít cạm bẫy đơn giản mà thôi.
Thành thạo tránh khỏi những cạm bẫy kia, Tần Liệt đi hướng khu lều Lăng gia. Võ giả Lăng gia phân chia hai người một lều, chỉ có mình hắn được ở một mình một lều. Lăng Ngữ Thi và Lăng Dĩnh là nữ nhân nên ở chung lều, cũng có khoảng cách với những lều còn lại.
Hắn khe đi tới lều của Lăng Ngữ Thi, Lăng Dĩnh, hơi tạo thành tiếng vang báo hiệu…
- Ai?
Lăng Ngữ Thi rất cảnh giác khẽ hỏi, trong lều, hai người đều mặc áo ngủ, mắt còn có chút mơ hồ nhô đầu ra.
Vừa nhìn thấy Tần Liệt, cả hai không khỏi kinh ngạc nhìn hắn. Dưới bóng đêm, Tần Liệt một mình đứng ngoài lều, vươn tay làm thế đừng lên tiếng với các nàng. Tròng mắt đờ đẫn của hắn biến mất hoàn toàn, thay bằng trí tuệ lãnh tĩnh, dưới ánh trăng sáng, vẻ tuấn tú của hắn mang theo chút tà dị. Điều này làm Lăng Ngữ Thi, Lăng Dĩnh há hốc mồm, sinh ra cảm giác như đang trong mộng.
- Ta đag ngủ mơ sao?
Lăng Dĩnh khẽ kêu một tiếng, vuốt vuốt tròng mắt, bộ dáng nỗ lực tỉnh lại.
Lăng Ngữ Thi đã sớm đoán được Tần Liệt không đơn giản, sau khi thất thần ngắn ngủi, mắt đẹp rạng rỡ nhìn hắn, tươi cười nói:
- Nửa đêm canh ba đến làm gì?
- Để ta vào lều rồi nói.
Tần Liệt phát hiện bốn phía xung quanh không một bóng người, tất cả đã ngủ say, nên hạ giọng nói:
- Võ giả Toái Băng phủ đến gần, nhiều nhất nửa canh giờ nữa sẽ đến. Nếu như không kịp hành động, tất cả người trong cốc sẽ chết hết.
Lời vừa nói ra, Lăng Ngữ Thi trắng bệch cả mặt, Lăng Dĩnh kinh ngạc bụm miệng, cuối cùng cũng tỉnh táo.
Nàng nhìn Tần Liệt như nhìn quái vật, lúc này Tần Liệt rất khác lạ, khác hoàn toàn với Tần Liệt trước kia.
- Vào lều rồi nói! Có chuyện gì vậy?
Lăng Ngữ Thi lập tức quyết đoán kéo hắn vào lều sau đó hỏi.
Trong lều, nàng và Lăng Dĩnh ở cùng nhau nên đầu tóc rối tung rối bù, trong mắt cả hai đều tràn ngập nghi hoặc.
- Cao Viễn quay lại Cao gia báo tin đã bị giết chết, trong lúc vô ý ta phát hiện thi thể của hắn. Nếu ta đoán không sai, hắn bị tên võ giả Phùng gia rời đi mấy ngày trước giết. viêm dương ngọc quá quý, Phùng gia đã bán đứng các ngươi, vừa rồi ta nhìn thấy năm sáu mươi võ giả Toái Băng phủ đến đây, dẫn đoàn là một trưởng lão.
Tần Liệt nhìn biểu tình kinh ngạc của họ liền nhanh chóng giải thích sau đó nói:
- Thời gian không còn nhiều, mau rút đi, nếu không đợi khi võ giả Toái Băng phủ đến, sợ rằng không ai sống được.
Lăng Dĩnh còn đang trong chấn kinh, đột nhiên thấy Tần Liệt nói vậy, nàng lập tức bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện.
Lăng Ngữ Thi do biết Tần Liệt không đơn giản, nên sớm bình tĩnh lắng nghe hắn nói, đợi khi Tần Liệt nói xong, nàng như rơi vào hầm băng, sợ hãi hỏi:
- Có chứng cớ chứng minh là Phùng gia làm không?
Tần Liệt khẽ lắc đầu.
- Không có chứng cớ, chúng ta không thể vạch trần Phùng gia. Nếu như chúng ta mạo hiểm, có thể còn bị bọn họ cắn ngược, làm Cao gia và Lưu Diên nghi ngờ chúng ta. Ngươi cảm thấy nên như nào?
Lăng Ngữ Thi càng lúc càng lo sợ, cứ như ở lại đây thêm một giây, các nàng sẽ đến gần tử thần hơn vậy.
- Không muốn chết sạch thì mau chạy đi, lập tức! Nếu như sợ Phùng gia, Cao gia, Lưu Diên nghi hoặc, có thể nói là ta mất tích, mọi người đi tìm! Đường về đã bị Toái Băng phủ chiếm, chúng ta chỉ có thể đi qua hạp cốc, chạy sâu vào Cực Hàn sơn mạch!
Tần Liệt nhanh chóng nói ra ý đồ bản thân.
Ngân dực ma lang quay về Thiên Lang sơn, cũng là từ Cực Hàn sơn mạch quay về, bọn họ đi theo đường đó, khả năng rất lớn sẽ gặp ngân dực ma lang. Đây là điều hắn cần!
- Phía Cao gia, Lưu Diên thì sao? Có báo cho họ không? Nếu như suy đoán của ngươi là thật, nếu không báo cho họ, họ chẳng phải chỉ có đường chết sao?
Lăng Dĩnh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nàng nhìn chằm chằm vào hắn, như là nhận biết lại vậy.
- Dù có báo bọn họ cũng chưa chắc tin, còn có thể làm Phùng gia nảy sinh cảnh giác, không chừng còn làm liên lụy chúng ta không thể lập tức chạy trốn. Mà lại, nếu có bọn họ ngăn cản, hy vọng sống của chúng ta càng lớn. Chí ít, bọn họ có thể làm chậm nhịp đuổi của võ giả Toái Băng phủ!
Tần Liệt nhíu mày, trầm thấp nói.
- Thật độc ác!
Lăng Ngữ Thi và Lăng Dĩnh nghe hắn nói vậy, đáy lòng phát lạnh, không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
- Tần Liệt, giờ ngươi chạy sâu vào Cực Hàn sơn mạch đi. Ngươi vừa đi, ta sẽ gọi đám Lăng Phong, bảo bọn họ đi tìm ngươi!
Lăng Ngữ Thi cắn chặt răng quyết định, nàng biết lúc này đã không thể do dự. Nàng lấy giấy bút nhanh chóng viết gì đó.
- Đại tiểu thư, người cũng thật xấu a, lừa chúng ta lâu như vậy. Tần Liệt tròng mắt hữu thần, như đổi thành người khác vậy, chẳng những vô cùng đẹp trai, lại còn, lại còn…
Lăng Dĩnh hô lên một tiếng, hai mắt tròn xoe nhìn nàng.
- Cái gì?
Lăng Ngữ Thi có chút phiền toái nhìn nàng.
- Rất có mị lực a! Làm sao có thể như vậy chứ? Hắn mới mười lăm thôi mà!
Lăng Dĩnh cuối cùng cũng tìm được từ, nhẹ nhàng thốt lên kinh ngạc!
- Nha đầu chết tiệt! Đại nạn đến nơi còn suy nghĩ điều này?
Lăng Ngữ Thi trừng mắt nhìn nàng, sau đó dặn dò mấy câu liền đến bên lều Lăng Phong, Lăng Hâm đánh thức bọn họ, bảo không tìm được Tần Liệt, mọi người mau đi tìm.
Đám người Lăng Hâm đang mơ ngủ, đột nhiên bị dựng dậy đã vô cùng khó chịu, lại nghe nói là tìm kẻ ngu Tần Liệt kia, đều kêu khổ lia lịa, chỉ là e ngại Lăng Ngữ Thi nếu không bọn họ đã sớm phản đối rồi.
Động tĩnh bên này đánh thức Lưu Diên, Cao Vũ, Phùng Dật. Đợi khi bọn họ hỏi rõ tình huống, bọn họ đều mắng to kẻ ngu kia chết là đáng đời, còn bảo đừng làm ồn để yên cho người khác ngủ.
- Đi, mang theo binh khí, đề phòng vạn nhất.
Lăng Ngữ Thi dặn dò, cũng mặc kệ mọi người bất mãn, dẫn đoàn đi sâu vào Cực Hàn sơn mạch.
Mọi người cũng đành chịu, vừa đi mừa mắng nhiếc Tần Liệt, dần dần rời Thiên Lang sơn.
- Theo Lăng Dĩnh, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đây!
Sau khi kéo ra khoảng cách với Cao gia, Phùng gia, Lăng Ngữ Thi đột nhiên nghiêm túc kêu lên.
- Đại tiểu thư, chuyện gì xảy ra vậy?
Lăng Phong lập tức hiểu được chuyện bất thường nên hỏi.
- Đừng hỏi nhiều, Lăng Phong, ngươi mang theo bọn họ theo Lăng Dĩnh, toàn lực chạy hướng Cực Hàn sơn mạch!
Lăng Ngữ Thi quát lên.
- Lăng đại ca, mau dẫn người đi, lát nữa muội giải thích!
Lăng Dĩnh vẫy vẫy tay.
Lăng Phong, Lăng Hâm, đám người Lăng gia đều nghi hoặc nhưng nghe lệnh nhanh chóng chạy theo.
Lăng Ngữ Thi đi ở sau cùng, chờ bọn họ đi rồi, mới lấy ra cung tiễn ngắm sẵn lều Lưu Diên, trên mũi tên còn buộc thư.
Rít! Tiếng xé gió vang lên, làm Lưu Diên chưa tỉnh ngủ vội vàng đứng dậy.
Phốc! Mũi tên cắm ngay trước lều hắn.
Lưu Diên sắc mặt phát lạnh, nhanh chóng chú ý đến bức thư buộc bên trên, lập tức cầm đọc, chỉ vừa nhìn một cái, Lưu Diên vội biến sắc gọi:
- Cao Vũ!
Cao Vũ ở gần lều hắn nhất, nhanh chóng chạy đến hỏi:
- Đệ nghe được tiếng tên bắn, là ai bắn vậy?
- Lưu đại ca, các người làm sao vậy?
Phùng Dật ở cách khá xa cũng nghe trộm được tiếng tên bắn, dù không xác định rõ nhưng hắn cũng đến hỏi.
- Không sao, bị người Lăng gia làm không ngủ được thôi.
Nhãn thần Lăng Dĩnh đầy quái dị đáp lại, sau đó cùng Cao Vũ chui vào lều, hắn trực tiếp đưa lá thư của Lăng Ngữ Thi cho Cao Vũ xem.
- Cao Viễn đã chết, Phùng gia cấu kết Toái Băng phủ, mưu đồ chiếm mỏ viêm dương ngọc. Võ giả Toái Băng phủ do trưởng lão dẫn đội, nửa giờ nữa là đến.
Cao Vũ vừa nhìn một cái, hai mắt vốn đã âm lãnh tràn ngập hung dữ!