Phân tích trí nhớ không phải một kiện chuyện khó khăn, đối với Tần Liệt, một Luyện Khí Sư tinh thông vẽ khắc Linh trận đồ, phân tích trí nhớ một chuyện v ô cùng đơn giản.
Nắm Toái Niệm Tinh, truyền tinh thần ý thức như thẩm thấu Linh bản, tiến vào trong ngọc tinh, chạm vào những quang điểm màu vàng.
Bồng!
Một quang điểm nghiền nát, rất nhiều tràng cảnh, hình ảnh, những đoạn trí nhớ, bay ra tung tóe, truyền lại nội dung vào trong tinh thần ý thức của hắn.
Những quang điểm vàng, đều ký ức về những chuyện đại sự trong đời của Cường giả Giác Ma tộc, chỉ cần chạm vào, những trí nhớ đó sẽ bung ra, thể hiện lại rõ ràng cho người xem.
Tần Liệt tập trung tư tưởng, nhắm hai mắt, không ngừng dùng tinh thần ý thức chạm vào những quang điểm, xem rất nhiều đoạn cuộc sống của người kia.
Tộc nhân Giác Ma tộc này, tên Khôn Sâm, sinh ra trong một tiểu bộ lạc Giác Ma tộc bình thường, từ nhỏ đã được trong tộc bồi dưỡng về phương diện chiến đấu.
Giác Ma tộc trưởng lão, gom hết con nít trong tộc, truyền thụ pháp quyết tu luyện U Minh giới, dạy bọn chúng kỹ xảo chiến đấu, từ lúc còn rất nhỏ, đã cho chúng ra vùng núi bên ngoài tộc săn giết Minh Thú để tích lũy kinh nghiệm chiến đấu.
Thiên phú Khôn Sâm không cao lắm, nhưng hắn tu luyện rất khắc khổ, hầu như không có thời gian vui chơi, mọi tinh lực đều dùng cho tu luyện.
Hắn chăm chỉ khắc khổ, nên được trưởng lão trong tộc tán thành, lớn dần, thực lực của hắn cũng vững bước tăng lên.
Đến khi hắn sinh ra cái sừng thứ hai, đã được đưa tới U Minh Chiến Trường tham chiến, chém giết võ giả Xích Lan Đại Lục trú đóng trong U Minh Chiến Trường... Hắn đã trải qua vô số lần huyết chiến.
Mỗi một cuộc chiến đấu, đều để lại rất nhiều hình ảnh sinh động mới lạ, và cả tinh túy hắn cảm ngộ được.
Hắn từng bước tăng tiến thực lực.
Giác Ma tộc lão giả, nói với bọn hắn, cố thổ của họ bị người ta chiếm đoạt, bọn hắn bị trục xuất tới U Minh giới, và Linh Vực, và Xích Lan Đại Lục, chính cố thổ của họ...
Trong lòng Khôn Sâm, Nhân tộc ở Xích Lan Đại Lục, giống loài tà ác, điên cuồng, làm cho người chán ghét.
Những người đó đã chiếm đoạt Thiên Địa vốn thuộc về họ, lưu đày họ đến nơi đây, còn bố trí đủ loại phòng tuyến, không cho phép họ quay về Xích Lan Đại Lục, buộc họ vĩnh viễn không được trở về cố thổ, nên họ vô cùng căm thù nhân loại trên Xích Lan Đại Lục, cả đời họ chỉ có mỗi một mục đích tìm mọi cách phá vỡ phòng tuyến, xông ra U Minh Chiến Trường.
Vì mục tiêu này, rất nhiều tộc nhân của hắn chết trận trên U Minh Chiến Trường, vô số chiến sĩ cùng lớn lên với hắn, cùng tu luyện, cùng chiến đấu với hắn, đã vĩnh viễn hóa thành cốt, vĩnh viễn ở U Minh Chiến Trường.
Hắn từng thích một cô gái Giác Ma tộc, nhưng cô gái đó, đã bị người ta giết U Minh Chiến Trường, bị chặt đầu.
Hắn căm thù tất cả Nhân tộc, trong lòng hắn có một chấp niệm —— giết đến tận Xích Lan Đại Lục, giết sạch tất cả nhân tộc.
Đây chính mục tiêu của tiểu bộ lạc của hắn, của Giác Ma tộc hắn.
Vì mục tiêu đó, bọn hắn nhiều đời cố gắng, nhiều đời tích lũy thực lực, vô số lần trùng kích U Minh Chiến Trường.
Vĩnh viễn không lùi bước.
Tần Liệt cầm Toái Niệm Tinh, chạm vỡ rất nhiều quang điểm vàng, đọc được rất nhiều trí nhớ.
Dần dần, hắn có cảm giác mình chính Khôn Sâm, những kinh nghiệm những hình ảnh, cảm giác kia chính của hắn, Giác Ma tộc của hắn, một tộc sinh linh đẳng cấp cao, có yêu thương hận ghét, có lý tưởng, có truy cầu, có tình yêu.
Ngoại trừ hình dáng khác biệt, ngoại trừ cách tu luyện khác nhau, Khôn Sâm của Giác Ma tộc và Võ Giả Xích Lan Đại Lục không hề khác nhau bao nhiêu.
Không biết qua bao lâu, những điểm vàng trong Toái Niệm Tinh đều đã bị hắn kích hoạt hết, Toái Niệm Tinh không còn lóe sáng.
Hắn cầm Toái Niệm Tinh, suy nghĩ xuất thần.
vẫn còn sa trong đó, trong thế giới của Khôn Sâm, không thể tự kềm chế, vẫn còn cảm nhận được sinh mạng của Khôn Sâm.
Tống Đình Ngọc không nói một lời, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Từ trên người Tần Liệt, nàng cảm nhận được ba động tinh thần vô cùng cường liệt, nàng biết Tần Liệt xâm nhập tinh thần ý thức vào Toái Niệm Tinh, đang xem những ký ức, cuộc sống của Khôn Sâm.
Gương mặt tuyệt mỹ nở nụ cười kỳ dị, đôi mắt dễ thương sáng rạng rỡ, chăm chú nhìn biểu lộ trên mặt Tần Liệt, nhìn Tần Liệt khi nhíu mày, khi khẩn trương, khi sợ hãi, khi đại hỉ, khi buồn phiền...
Rất lâu sau đó, Tần Liệt giống như từ một thời không khác đi tới, đôi mắt mở ra, trong mắt một mảnh mờ mịt.
Toái Niệm Tinh Trong tay hắn, không còn một quang điểm lập loè, không còn một mảnh vỡ trí nhớ.
Trả Toái Niệm Tinh cho ta! Tống Đình Ngọc thò tay, trong lòng bàn tay lót khăn tay, để khỏi dính nước miếng lần nữa.
Tần Liệt vô ý thức đưa Toái Niệm Tinh cho nàng, tinh thần vẫn còn hốt hoảng, trong đầu vẫn không ngừng hiện lên những hình ảnh về cuộc đời của Khôn Sâm.
Tần Liệt! Tống Đình Ngọc khẽ quát.
Một sức mạnh thanh minh đánh thẳng vào thức hải, như muốn quét sạch những mê hoặc trong đầu hắn.
Hắn bừng tỉnh, mắt lóe dị quang, giật nảy mình, nhìn Tống Đình Ngọc, ánh mắt phức tạp: Ta nhìn thấy cuộc đời của Khôn Sâm, ta cảm thấy như mình một tộc nhân Giác Ma tộc, hăng hái chiến đấu vì mục tiêu, lý tưởng suốt đời của Giác Ma tộc...
Khôn Sâm? Tống Đình Ngọc cười nhạt, Tên của gã Giác Ma tộc tộc nhân kia?
Ừ. Tần Liệt gật đầu, giọng nói kỳ lạ: Tà Tộc này, có linh hồn, có tình cảm, có lý tưởng sống, có ước mơ và mong mỏi cho tương lai...
Tống Đình Ngọc chăm chú nhìn hắn, Chỉ cần sinh linh đẳng cấp cao, chỉ cần có trí tuệ, đều có những thứ ngươi vừa nói. U Minh giới Tà Tộc, không khác mấy so với chúng ta, khác chăng chỉ ở hình dáng bên ngoài, cách thức tu luyện, và cấu tạo cơ thể...
Tần Liệt kinh ngạc nhìn nàng, Ngươi từng phân tích trí nhớ Giác Ma tộc?
Không cần phân tích, ta cũng biết bọn chúng với chúng ta không có khác nhau, bởi vì, ta đã từng đánh nhau với chúng trên U Minh Chiến Trường, ta biết bọn chúng có trí tuệ, biết sự lợi hại của chúng. Tống Đình Ngọc khẽ đáp.
Cái bọn họ suốt đời theo đuổi, chính sát nhập Xích Lan Đại Lục, sát nhập Linh Vực, sát nhập... cố thổ trong lòng bọn họ. Bọn họ cho rằng nơi chúng ta sống, chính cố thổ của họ, tổ tông của chúng ta lưu đày họ vào U Minh giới, bố trí đủ loại phòng tuyến, không cho phép bọn họ trở về... Tần Liệt mơ màng.
Chuyện đó có cái đúng, có cái không đúng. Những gì hắn biết, đều Giác Ma tộc trưởng lão nói cho hắn, đó là cách bọn chúng đào tạo chiến sĩ, giúp bọn chúng tẩy não lẫn nhau. Tống Đình Ngọc mỉm cười.
Có một số việc, cần chính ngươi nhận thức, cần chính ngươi hiểu ra. Những kinh nghiệm này, là một phần trong quá trình tu luyện võ đạo của ngươi, ngươi muốn ma luyện bản thân nhất định phải trải qua, ngươi sẽ từ từ hiểu rõ mọi việc. Tống Đình Ngọc chân thành đáp.
Tần Liệt trầm mặc một hồi, không hỏi gì thêm, khẽ gật đầu: Ta biết hướng tới U Minh Chiến Trường.
Tốt! Tống Đình Ngọc phấn chấn, Ta muốn ngươi phân tích trí nhớ, chủ yếu chính là muốn ngươi tìm ra vị trí U Minh Chiến Trường, Tà Minh thông đạo chúng ta không đi được, chỉ còn cách thông qua U Minh Chiến Trường trở về Xích Lan Đại Lục.
Ở bên kia, cách chúng ta rất xa. Tần Liệt dùng trí nhớ Khôn Sâm, chỉ về một hướng.
Nhìn sang hướng đó, thấy một ngọn núi rất cao, xuyên thẳng lên trên, đâm vào lớp Minh Ma khí đen kịt đậm đặc tuốt trên cao.
Xa một chút không sao, có mục tiêu là được. Tống Đình Ngọc thong dong.
Hai người xuyên qua rừng, vừa đi, vừa tránh né Giác Ma tộc truy kích, nhắm thẳng về phía U Minh Chiến Trường.
Mấy ngày gần đây, trong đầu Tần Liệt, rất nhiều lần xuất hiện những hình ảnh về cuộc đời Khôn Sâm.
Những hình ảnh đó, có đôi khi đối với hắn là một loại tra tấn, khiến hắn trong thoáng chốc không biết mình là ai, tình huống này, ngày càng trở nên nghiêm trọng...
Có đôi khi, hắn nổi lòng thù hận, mắt nhìn Tống Đình Ngọc lộ rõ sát cơ, ý niệm muốn giết nàng vô cùng mãnh liệt.
Ngày hôm nay, hắn không kềm được hận ý, lập tức ra tay!
Hắn ngưng kết lực lượng, toàn thân Lôi Điện quấn quanh, thừa dịp Tống Đình Ngọc đang dùng Linh Thạch khôi phục, đánh tới.
Thân hình hắn đang vọt tới, bị hào quang bảy màu đánh bật ra ngoài, văng xa hơn mười mét mới ầm ầm rơi xuống đất.
Rơi vào một lùm cây dữ tợn, bị đám lá cây khát máu quấn chặt, thiếu chút nữa nghẹt thở mà chết.
Hắn bỏ rất nhiều sức lực mới thoát ra được, lý trí lại trở về, hắn yên lặng ngồi xuống, nhìn Tống Đình Ngọc.
Một lúc sau, Tống Đình Ngọc khôi phục Linh lực xong, mở mắt ra, cười dịu dàng nhìn Tần Liệt, không chút tức giận, mà rất hiểu rõ, nói: Trước khi hình thành Hồn Hồ, ngươi sẽ thấy rất nhiều thứ trong nhân sinh, sinh ra rất nhiều ý niệm bậy bạ trong đầu. A, cuộc sống của Khôn Sâm kia, ngươi đã nhìn thấy, cảm nhận, coi như giúp ngươi chứng kiến nhân sinh, chỉ bởi vì hắn dị tộc, nên ảnh hưởng tới ngươi, dù nhiều hay ít, cũng khiến đôi khi ngươi cảm xúc bất ổn.
Nàng giống như đã sớm biết tình huống sẽ xuất hiện hôm nay của Tần Liệt, nên rất thong dong: Yên tâm đi, chờ Hồn Hồ ngưng tụ thành, những cảm xúc linh tinh kia sẽ không làm phiền ngươi nữa.
Hồn Hồ? Tần Liệt nghi hoặc.
Ừ. Tống Đình Ngọc cười rạng rỡ, Hồn Hồ là tấm gương của linh hồn, giúp ngươi nhìn thấy chư sinh Vạn Tượng, càng giúp ngươi nhìn thấy rõ chính mình, giúp ngươi nhìn thấy chín Nguyên phủ, nhìn thấy biến hóa lực lượng bên trong, thấy gân mạch huyết nhục, thấy những thứ vô cùng nhỏ bé của bản thân...
Tống Đình Ngọc tổng kết: Ngưng kết ra Hồn Hồ, có nghĩa ngươi bước vào Vạn Tượng cảnh. Mà bây giờ, ngươi sở dĩ sinh ra ảo giác trong óc, cảm xúc không ổn định, chính là bởi vì ngươi sắp ngưng kết ra Hồn Hồ.
Tần Liệt ngạc nhiên, sững sờ một lúc, cúi người thật sâu thành khẩn nói với Tống Đình Ngọc: Đa tạ Tống tiểu thư đã cho ta phân tích Toái Niệm Tinh.