Hai cây Linh Văn trụ to lớn, cao cao lơ lửng trên đầu Tần Liệt, như hai cây thương đá chọc thủng bầu trời.
Khí Cụ Tông dùng mười hai cây Linh Văn trụ lập tông chín trăm năm, lấy mười hai cây Linh Văn trụ làm vinh quang, lấy mười hai cây Linh Văn trụ làm căn cơ hạch tâm của tông môn, coi mười hai cây Linh Văn trụ ấy là nơi ký thác tinh thần.
Nhưng ngày hôm nay, mười hai cây trụ biểu tượng cho chín trăm năm cơ nghiệp, giúp cho Khí Cụ Tông sừng sững chín trăm năm, lại có hai cây bay lên trời!
Không ai biết Linh Văn trụ có thể di động, chưa từng có ai khiến thể khiến cho chúng rời khỏi mặt đất, càng chưa từng ai làm cho chúng bay !
Tần Liệt lại đang sáng tạo thêm một kỳ tích!
Biển sao chói sáng, mênh mông thâm thúy, như một bức tranh của trời đất huyền diệu.
Vô số đại yêu Cự Ma, to cao cả mấy chục thước, ồn ào gầm thét, muốn bắt giết tất cả sinh linh, phóng xuất tà ác khí tức ngập trời.
Tiếng kêu của Cưu Lưu Du đã sớm ngừng bặt.
Cuồn cuộn Ma Vân bao phủ bà ta giờ đã tản ra, theo ánh mắt của Tần Liệt, gào thét nhào tới tấn công võ giả ngũ phương.
Giết hay! Giết rất hay! Ha ha ha ha!
Huyết Lệ gào lên cười ầm ĩ, ầm ầm vang vọng trong lỗ tai mọi người.
Lão đã hưng phấn đến mức điên cuồng.
Trời ơi!
Linh Văn trụ bay được!
Linh Văn trụ, không ngờ lại khủng bố như vậy!
Tất cả môn nhân Khí Cụ Tông, mọi trưởng lão, đệ tử, đều ngẩng đầu nhìn lên trời, nước mắt tuôn rơi.
Ông trời có mắt! Phùng Dung che miệng, trong các khe giữa các ngón tay đều tứa máu.
Nhưng mắt bà ta lại sáng ngời, gương mặt do quá hưng phấn mà đỏ bừng.
Tỷ tỷ, Tỷ tỷ! Giữa sườn núi, Lăng Huyên Huyên cứng người, ngơ ngác nhìn hai cây Linh Văn trụ cực lớn lơ lửng giữa hư không, nhìn hai bức tranh thần kỳ, vô và rung động.
Cũng nhìn về phía Cưu Lưu Du bị đại yêu Cự Ma bao phủ!
Sư phụ, không nhìn thấy sư phụ nữa... Lăng Huyên Huyên mím môi khóc ròng.
Cưu Lưu Du không còn chừa lại chút gì, chẳng những xương thịt bị nuốt sạch, mà ngay cả máu tươi không còn một giọt.
Lăng Ngữ Thi mất hồn, ngơ ngác đứng trên vách đá, thân hình xinh đẹp lộ rõ vẻ buồn bã và bất lực.
Nàng nhìn thấy mọi việc, nhưng không cách nào ngăn cản được.
Nàng không thể ngăn sư phụ giết Tần Liệt, không thể cản Tần Liệt giết sư phụ của nàng, nàng chỉ khóc, bị động tiếp nhận mọi việc.
Nàng cảm thấy cả người vô lực.
Cây thứ ba! Lên cho ta! Tần Liệt gầm lên như man thú.
Thêm một cây Linh Văn trụ ầm ầm chấn động mặt đất, loạng choạng, lắc lư, mang theo ít đất đá bay lên cao, lơ lửng trên đầu Tần Liệt.
Vô số chim chóc đủ loại, hung điểu linh cầm, Kim sắc Cự Điêu ma ưng dài hơn mười thước, gào hét, vùng vẫy muốn rời khỏi Linh Văn trụ.
Thiên Cầm Cao Tường Đồ!
Đủ loại hung điểu linh cầm kỳ dị chưa bao giờ thấy, với tư thế ưu mỹ, nhanh nhẹn bay múa, tạo thành những đường cong đẹp mắt, nhào tới xé toang thân thể võ giả thế lực ngũ phương.
Những tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, ngay cả Kỷ Liễu và Phù Thường có cơ thể như kim thạch, bị một con Kim sắc Cự Điêu chộp tới , toàn thân huyết nhục mơ hồ.
Không ai còn tâm tư giết chóc người của Khí Cụ Tông.
Võ Giả thế lực ngũ phương, bị ba cây Linh Văn trụ huyền phù giữa không trung giảo sát, trở thành người bị giết.
Ai vận tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi Khí Cụ Tông.
Cả Tương Viên nằm trong số đó!
Giết hắn đi! Giết hắn cho ta! Tô Tử Anh gào hét ầm ĩ, Báo thù cho lão Vu!
Tần Liệt vốn không để ý tới bà ta, nghe tiếng hét của Tô Tử Anh, quay đầu sang.
Hắn nhìn ba người Tô Tử Anh.
Hai yêu ma cao mười lăm mét, sau lưng mọc hai cánh, đầu có sừng, hóa thành hai đạo Ma Quang, nhoáng một cái xuất hiện phía trên ba người Tô Tử Anh.
Hai cỗ khí tức tà ác, tập trung vào Tô Tử Anh, Ô Thác, Sử Cảnh Vân, hai con yêu ma gầm lên, miệng máu há hoác, hung hăng cắn tới.
Tống, Tống đại nhân cứu ta! Sử Cảnh Vân kêu to, sợ hãi.
Sứ giả cứu ta! Tô Tử Anh hét to.
Ba Võ Giả Như Ý cảnh của Huyền Thiên Minh và Bát Cực Thánh Điện, đều trầm trọng nhìn bầu trời.
Họ nhìn ba cây Linh Văn trụ, nhìn những kịch biến phát sinh, nhìn năng lượng chấn động trên trời, nhìn đám yêu ma linh cầm đã thành hình thực chất.
Với tu vi của họ, đương nhiên có thể nhìn ra, những ngôi sao đang tung bay kia, đám yêu ma giương nanh múa vuốt, và linh cầm đang bay múa bốn phía, đều không phải là vật sống.
Chúng đều là tàn hồn, do một loại năng lượng đặc thù ngưng hình mà thành.
Tất cả yêu ma, linh điểu, đều không phải thật thể, mà là Tàn Hồn, ở bên trong Linh văn trụ, bị một loại năng lượng kỳ dị bên trong trụ kích phát, mới hiện ra.
Tống huynh? Chiêm Thiên Dật quát khẽ.
Tống Tư Nguyên cau mày, khẽ gật đầu, : Không thể ngồi yên không để ý.
Chiêm Thiên Dật đứng dậy.
Hắn nhìn Huyết Lệ, hơi khom người vẻ áy náy, ngẩng đầu, trên người toát ra hào quang thần thánh trắng toát.
Hào quang như một con Cự Long trắng bạc, từ từ ngưng tụ thành Thánh Linh Thần trên đầu hắn, Thánh Linh Thần tái hiện, lơ lửng giữa trong hư không, quanh thân hào quang vạn trượng!
Tru Tà! Chiêm Thiên Dật khẽ quát.
Thánh Linh Thần như mặt trời chói mắt xoay chuyển, từng đạo thánh quang bạch kim, bay tỏa ra khắp xung quanh.
Yêu ma, chim to, Cự Điêu, toái tinh, con nào bị thánh quang bạch kim đụng trúng, đều lập tức vỡ tan thành mảnh nhỏ, hóa thành những sợi khí lưu đủ màu, chui trở vào trong Linh Văn trụ.
Chiêm Thiên Dật, Như Ý cảnh hậu kỳ, sử dụng ưu thế về cảnh giới, vừa ra tay, đã tiêu diệt vô số Ma ảnh đang bay đầy trời.
Đám Tương Viên đang chật vật chạy trốn, vừa thấy Chiêm Thiên Dật ra tay, thì đều dừng bước.
Đám Đồ Thế Hùng và Đồ Mạc, Đồ Trạch, vẫn chưa hề bước vào Khí Cụ Tông, chỉ đứng bên ngoài nhìn vào, ai chấn động.
Nhưng vào lúc này, sau khi khẽ gật đầu với Tống Tư Nguyên, Đồ Thế Hùng bỗng nói : Các ngươi chờ ở đây, ta phải đi vào.
Phụ thân, vì sao? Đồ Mạc khó hiểu .
Đồ Thế Hùng nhìn Tống Tư Nguyên, vẻ mặt phức tạp, thở dài.
Bởi vì Tống gia Huyền Thiên Minh chính là người đỡ phía sau cho ông ấy, bởi vì năm năm trước, lúc còn ở U Minh Chiến Trường, ông ấy đã làm việc cho Tống Tư Nguyên.
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Tạ Tĩnh Tuyền, từ nơi không xa truyền tới. Cô và Lương Trung cưỡi Huyền Minh thú, đi tới chỗ đám người Đồ Thế Hùng, chỉ một lời nói rõ ngay mọi chuyện: Nếu Tống Tư Nguyên đã ra tay động thủ, đương nhiên ông ấy không thể không động, không thể cứ tiếp tục đứng xa xa mà nhìn được.
Cô và Lương Trung, biết món hung khí Tịch Diệt Huyền Lôi trong tay Tần Liệt, đã từng nhìn thấy nó đả thương Đỗ Hải Thiên, hiểu chuyện gì đã xảy ra cho Huyết Ảnh.
Nên họ lựa chọn giống Đồ Thế Hùng, trước khi thế cục chưa sáng tỏ, Tần Liệt chưa ném Tịch Diệt Huyền Lôi ra ngoài, thì tuyệt đối không xuất hiện.
Hôm nay, Tịch Diệt Huyền Lôi bạo diệt, Tần Liệt làm Linh Văn trụ phát sinh kỳ biến, khiến cho ba cây Linh Văn trụ thăng thiên...
Trong mắt Tạ Tĩnh Tuyền, tất cả át chủ bài của Tần Liệt, tất cả thủ đoạn còn che dấu, có lẽ đã xuất ra hết .
Nên cô đi ra.
Hắc, Tạ nha đầu, ngươi bây giờ đi ra, chuẩn bị giúp Nhị thúc của ngươi kết thúc công việc? Đồ Thế Hùng nhếch môi, nhe hàm răng trắng bóc, Ta nghe nói năm xưa ngươi từng đi Tinh Vân Các, tìm Tần Liệt, mang theo hắn tới Thạch Lâm diệt sát Phệ Hồn thú đúng không. Hắc, với tầm mắt và kiến thức của ngươi, sao không nhìn ra tiềm chất của Tần Liệt, giúp Tạ gia mời chào một khối của quý như thế?
Tạ Tĩnh Tuyền bối rối.
Năm xưa ở trong Thạch Lâm, lúc Tần Liệt dùng Thiên Lôi giúp ngươi diệt sát Phệ Hồn thú, , ngươi nên cho hắn trở thành Tuần Sát Ti, đem hắn chiêu nhập dưới trướng mới phải. Đồ Thế Hùng cười hắc hắc, Nếu năm đó ngươi nhìn người chuẩn xác, ra tay quyết đoán, thì hôm nay đâu có xảy ra nhiều chuyện thế này?
Nét mặt Lương Trung đắng chát.
Năm xưa, hắn đã từng nói với Tạ Tĩnh Tuyền, bảo Tạ Tĩnh Tuyền chiêu mộ Tần Liệt, cho hắn làm Tuần Sát Ti, dẫn hắn vào Sâm La Điện.
Đáng tiếc, không biết lúc đó giữa Tạ Tĩnh Tuyền và Tần Liệt đã xảy ra chuyện gì, Tạ Tĩnh Tuyền không đồng ý đề nghị của hắn.
Lúc Tần Liệt ở bên đường khiêu chiến Đỗ Hải Thiên, Tạ Tĩnh Tuyền mới nhìn ra dũng khí của Tần Liệt, mới sinh lòng muốn chiêu mộ.
Nhưng đáng tiếc, Tần Liệt lại tạo ra sát nghiệt, làm Nguyên Thiên Nhai giận tím mặt, dẫn động cả Băng Nham thành đuổi giết.
Nếu lúc ấy, Tạ Tĩnh Tuyền dùng thân phận Tạ gia, chấp nhận đắc tội Nguyên Thiên Nhai, bảo vệ Tần Liệt, vẫn đưa Tần Liệt bình yên vô sự trở thành Tuần Sát Ti.
Nhưng Tạ Tĩnh Tuyền lại không làm như vậy, nên cô lại bỏ lỡ một lần cơ hội.
Tạ nha đầu, ngươi thực không có con mắt nhìn người. Đồ Thế Hùng không chút khách khí : So với tiểu thư Tống gia, mặt này ngươi thua không chỉ một bậc, nếu lúc đó đổi là Tống Đình Ngọc vào thạch lâm và với Tần Liệt, và Tần Liệt diệt sát Phệ Hồn thú, hắc hắc, chắc chắn tiểu tử Tần Liệt này, đã sớm được cô ta chiêu dụ, bây giờ chết sống đuổi không đi, bán mạng cho Tống gia.
Như vậy, sẽ không xảy ra những chuyện phiền toái sau này, Khí Cụ Tông không trở nên khó gặm, càng không làm cho ngũ phương tổn thất thảm trọng!
Sắc mặt Tạ Tĩnh Tuyền lạnh lẽo, lãnh đạm nhìn Đồ Thế Hùng: Quả thực mặt này của ta không bằng cô ấy.
Đồ Thế Hùng cười cười, không nói gì thêm, quay sang dặn dò Đồ Mạc, Đồ Trạch, dẫn đám người dưới trướng bước vào Tông môn Khí Cụ Tông .
Tạ Tĩnh Tuyền và Lương Trung đi vào theo.
Phanh!
Một đạo hào quang bạch kim thần thánh, đập vào ngực Tần Liệt, cả người hắn cứng ngắc, không động đậy dươc.
Ồ? Chiêm Thiên Dật kinh hô , Không chết?
Hắn vốn nghĩ Tần Liệt bị đánh trúng, sẽ phải lập tức chết ngay.
Phải để hắn còn sống, trên người hắn có nhiều điều bí ẩn, có hắn, Huyền Thiên Minh chúng ta không đòi Mặc Hải nữa. Tống Tư Nguyên hô to.
Hắn vừa hô, vị trí Tần Liệt bị hào quang bạch kim công kích, xuất hiện một tấm gương to cỡ lòng bài tay, nhờ vậy, Tần Liệt mới thoát chết.
Tấm gương kia hiển nhiên là của Tống Tư Nguyên.
Không chỉ Mặc Hải, tất cả tài phú, kinh thư, bản thảo luyện khí của Khí Cụ Tông, giao cho các ngươi Bát Cực Thánh Điện. Tạ Chi Chướng bổ sung.
Chiêm Thiên Dật là Thanh y sứ giả của Bát Cực Thánh Điện, thuần túy là cuồng nhân chiến đấu, không giỏi về mưu lược.
Nhưng thấy Tống Tư Nguyên và Tạ Chi Chướng hào phóng như vậy, nhường lại tất cả lợi ích, thì nghi ngờ ý đồ của Tống Tư Nguyên và Tạ Chi Chướng, quát: Các ngươi chính là vừa mắt cái thứ đồ bạo diệt kia đúng không?