Thiên Võng Cấm Ma Đồ, là linh trận đồ đầu tiên Tần Liệt lĩnh ngộ, nó mới chỉ là bắt đầu.
Trong khi La Chí Xương, Phòng Kỳ, Tưởng Hạo vẫn còn đang trong niềm sung sướng chưa tỉnh, mười lăm ngày sau, Tần Liệt lại ném cho ba người một tấm Linh bản nữa, Các người nhìn một chút, trong Linh bản này, có phải là Cửu Khúc Trường Hà Đồ không?
La Chí Xương run rẩy nắm chặt Linh bản, cảm giác mấy giây, người lạirung rinh, quát to: Đúng rồi! Đúng là Cửu Khúc Trường Hà Đồ!
Phòng Kỳ, Tưởng Hạo gần như ngừng thở.
Tần Liệt hờ hững gật đầu, rời mắt khỏi cây Linh Văn trụ, dời sang cây thứ ba.
Hai mươi ngày sau, xung quanh Tần Liệt Linh bản hỏng chồng chất như núi, Tần Liệt ngồi ngay giữa đống rác ấy, ném ra một tấm linh bản có vẽ hình hoa văn chim tước: Các người nhìn bản này xem.
Thiên Cầm Cao Tường Đồ! Là Thiên Cầm Cao Tường Đồ! La ChíXương như nhặt được chí bảo, vui sướng thiếu điều nhảy nhót.
Mười bảy ngày nữa, Tần Liệt lại ném ra một bức Linh bản, Xem cái này!
Tinh Hà Quang Diệu Đồ! Đây là Tinh Hà Quang Diệu Đồ! La Chí Xương tắc nghẹn.
...
Ngày hôm nay, tông chủ Ứng Hưng Nhiên, cũng tới quảng trường. Ba vị thúc bá, Tần Băng tiến triển thế nào? Ứng Hưng Nhiên đầy mỏi mệt, nét mặt vô và ủ rũ, trong mắt đầy chờ mong.
Ngươi tự xem đi. La Chí Xương vuốt chòm râu bạc trắng, cười ha hả, ném cho hắn bảy tấm Linh bản.
Ứng Hưng Nhiên sững sờ, nhận lấy linh bản, dồn tinh thần vào trong từng cái một.
Thiên Võng Cấm Ma Đồ!
Cửu Khúc Trường Hà Đồ! Thiên Cầm Cao Tường Đồ!
Tinh Hà Quang Diệu Đồ!
Bách Hoa Tỏa Giáp Đồ!
Cổ Mộc Hoán Sinh Đồ!
Quỳnh Lâu Lạc Địa Đồ!
Mỗi khi đọc được một tấm, Ứng Hưng Nhiên lại kinh hãi bật kêu lên, sắc mặt trở nên vô và phấn khởi, bao mỏi mệt ủ rũ đều biến mất. Đều là, đều là hắn khắc ra hay sao? Ứng Hưng Nhiên không dám tin.
La Chí Xương gật đầu, cười: Đều là hắn khắc ra đấy!
Ứng Hưng Nhiên hít sâu một hơi, hai mắt sáng rực: Vì hắn, dù có chết nhiều người hơn nữa cũng đáng giá!
La Chí Xương nghiêm mặt, rốt cuộc cũng nói tới vấn đề thời gian gần đây: Tình hình thế nào?
Phòng Kỳ, Tưởng Hạo cũng chăm chú, dời mắt khỏi Tần Liệt, chuyển sang Ứng Hưng Nhiên. Không chút lạc quan.
Ứng Hưng Nhiên âm trầm, Gần đây tất cả hàng hóa của chúng ta đều bị Ám Ảnh Lâu cho người chặn đường, chúng ta đã chết ba mươi sáu người, tổn thất bảy món linh khí Huyền cấp Nhất phẩm, mười lăm món linh khí Phàm cấp Thất phẩm, 35 món...
Hắn báo chi tiết từng tổn thất.
Ánh mắt ba Đại cung phụng lạnh đi.
Nhiều khách khanh ra vào Khí Cụ Thành cũng bị tập kích, có lẽ ngườicủa Ám Ảnh Lâu đã đến ngoài thành rồi. Ứng Hưng Nhiên nói tiếp.
Sắp tới tốt nhất không nên ra ngoài nữa. La Chí Xương trầm giọng.
Đệ tử nội ngoại tông cũng không được ra ngoài tìm linh tài, cũng không vận chuyển Linh khí tới các Khí Cụ Các. Còn nữa, bảo mấy người Lang Tà chuẩn bị một chút, tìm cứ điểm của Ám Ảnh Lâu ở ngoài thành, tiêu diệt hết, bắt Ám Ảnh Lâu phải không ngừng phái người tới. Phòng Kỳ lên tiếng.
Chúng ta muốn đánh tổng bộ của Ám Ảnh Lâu, không phải là chuyện dễ dàng, chỉ có cách buộc hắn đến đây mà thôi. Tưởng Hạo cũngchen vào.
Lang Tà cũng có ý này. Ứng Hưng Nhiên gật đầu.
Ám Ảnh Lâu am hiểu cách thức giết người, giỏi vận dụng địa thế phức tạp, tổng bộ của chúng được canh phòng rất kỹ, đặt cấm chế và bẫy rập khắp nơi, đến đó chỉ có được không bù mất. Hắn nói tiếp: Lang Tà cũng muốn Ám Ảnh Lâu chủ động tới công kích chúng ta, để cho người của bọn chúng tới, chúng ta sẽ tiêu diệt dần, dẫn bọn cao tầng phải tới đây.
Ám Lâu cũng động? La Chí Xương hỏi. Phải. Ứng Hưng Nhiên trả lời.
Đế Thập Cửu khó chơi hơn Lương Ương Tổ nhiều, hắn đã tham dự, chúng ta càng phải cẩn thận hơn. Thần sắc Phòng Kỳ ngưng trọng.
Chỉ cần Tần Băng ra sức, mấy chục năm sau, chắc chắn Khí Cụ Tông sẽ thay đổi! Ứng Hưng Nhiên vuốt ve bảy tấm Linh bản trong tay, kiên quyết nói: Đừng nói chỉ có một cái Ám Ảnh Lâu, dù tất cả thế lực lớn đồng loạt vây công Khí Cụ Thành, vì hắn, ta cũng sẽ không do dự tiêu phí tất cả tài lực và nhân lực!
Yên tâm, Ám Ảnh Lâu không diệt được chúng ta đâu. La Chí Xươngcười lạnh, Người chết cũng chẳng phải là con trai Đế Thập Cửu, hắn tuyệt sẽ không liều lĩnh điên cuồng, dù có là Lương Ương Tổ, cũng sẽ không vì một đứa con trai, mà chôn vùi cả Ảnh Lâu đâu.
Bọn hắn làm vậy, chỉ là muốn chúng ta nhượng bộ, bức chúng ta cho một cái công đạo cho cái chết của Lương Thiếu Dương mà thôi. Ứng Hưng Nhiên gật đầu, Ta biết rõ bọn chúng muốn cái gì.
Các người xem tấm linh bản này một chút. Ngay lúc này, Tần Liệt mở miệng, ném một tấm Linh bản ra.
Ứng Hưng Nhiên thò tay tiếp lấy, tập trung cảm nhận, bật thốt: LụcGiáp Mê Hồn Đồ!
Ba Đại cung phụng lại sáng mắt.
Khắc linh trận đồ lần này chỉ mất có sáu ngày, chứng tỏ tốc độ lĩnh ngộ linh trận đồ của Tần Liệt đang tăng nhanh.Cũng có nghĩa nhận thức của Tần Liệt về Linh trận đồ cũng trở nên càng ngày càng thấu triệt, kinh nghiệm đã gia tăng.
Tốt lắm! La Chí Xương hét to.Tần Liệt đứng lên, cả người loạng choạng, giơ tay giãn chân, nói với Tưởng Hạo: Ta muốn ăn ít đồ, bổ sung thể lực, khôi phục Linh lực, đoàn tụ ý thức linh hồn, cái nào cũng cần.
Ta sai người đi làm ngay. Tưởng Hạo hét to, Trình Bình!
Cách đó không xa, Trình Bình đáp lại ngay, Ta đi làm liền!
Tần Liệt nhìn quanh, nhìn về phía Diễm Hỏa Sơn, cả người thả lỏng.
Bỗng một thân ảnh, từ đằng xa đập vào tầm mắt hắn, người kia đi chung với nhiều người khác, đều mặc quần áo khách khanh ngoại tôngbình thường.
Những khách khanh kia đang từ chỗ Đồng Tể Hoa đi ra phía cửa ra vào của Khí Cụ Tông.
Nhiều người trong đám nét mặt vui mừng, hình như đã đạt được điều gì đó, cũng có người thần sắc ảm đạm, thất vọng buồn rầu.
Trong số đó, có một người Tần Liệt quen thuộc —— Hàn Khánh Thụy.
Hàn huynh, đừng buồn nữa, lần này vận khí chưa tốt, không chừng sau này sẽ tốt hơn. Một võ giả cao gầy đi cạnh Hàn Khánh Thụy, ánhmắt vui vẻ, cất tiếng an ủi hắn.
Hàn Khánh Thụy cười khổ lắc đầu, Chỉ sợ không đợi được nữa.
Trách nhiệm chính của khách khanh Khí Cụ Tông chính là chịu trách nhiệm trợ giúp Khí Cụ Tông vận chuyển Linh khí tới các Khí Cụ Các, trợ giúp Khí Cụ Tông sưu tầm linh tài đặc biệt, đến các thế lực lớn thu mua Linh Thạch kim thiết khan hiếm, hoặc là tuần tra trong ngoài thành, trợ giúp Huyết Mâu chia sẻ một phần áp lực, thay đệ tử nội tông xử lý một số chuyện lặt vặt, và chạy việc bên ngoài.
Địa vị của khách khanh ngoại tông còn không bằng đệ tử ngoại tông,do ngoại tông trưởng lão sắp xếp công việc.
Hàn Khánh Thụy, Khang Huy sau khi rời khỏi Tinh Vân Các, đã được Phan Giác Minh dẫn tiến đến đây làm khách khanh ngoại tông.
Đoạn thời gian trước, bọn họ phụ trách trợ giúp Khí Cụ Tông áp vận linh tài đặc thù, đến các thế lực lớn thu mua đồ, và làm một việc lặt vặt.
Họ luôn muốn được nhập vào trong Khí Cụ Thành, hi vọng có một chỗ trong thành, hy vọng có thể lọt vào mắt Đồng Tể Hoa.Nguyện vọng này, sau khi Khí Cụ Tông và Ám Ảnh Lâu trở mặt, trở nên càng ngày càng bức thiết và mãnh liệt.
Bởi vì gần đây, có tin rất nhiều khách khanh ngoại tông hoạt động ở ngoài thành bị giết, ai cũng biết là do Ám Ảnh Lâu hạ thủ, cũng biết sát thủ của Ám Ảnh Lâu vô cùng lợi hại.
Huyết Mâu chưa ra tay với sát thủ Ám Ảnh Lâu bên ngoài thành, nên khiến cho các khách khanh ngoại tông bất an.
Hồi nãy, Đồng Tể Hoa phái người triệu kiến những khách khanh ngoại tông này, thông báo một số trong họ sẽ được rút về nội thành, khôngphải lãnh nhiệm vụ ra khỏi thành nữa.
Những người còn lại, sẽ làm mồi nhử, tiếp tục làm việc bên ngoài, để dụ sát thủ Ám Ảnh Lâu tới, để võ giả Huyết Mâu tìm được cứ điểm ở ngoài thành của Ám Ảnh Lâu.
Hàn Khánh Thụy vận khí không tốt, bị chọn làm mồi nhử, phải ra khỏi thành làm nhiệm vụ.
Ba người Khang Huy, Hàn Phong, Khang Trí, và tất cả những thuộc hạ cùng rời khỏi Tinh Vân Các đều bị cùng chung cảnh ngộ.Hàn Khánh Thụy rất không an lòng, bởi vì hắn biết rõ lần này rất hung hiểm, hắn có dự cảm xấu.
Nên sắc mặt hắn rất khó nhìn, dù võ giả kia có an ủi thế nào, cũng không thấy khá hơn.
Trình trưởng lão, ngươi tới đây một chút. Tần Liệt đột nhiên nói.
Trình Bình vốn đang định đi xuống cho người nấu ăn cho Tần Liệt, nghe vậy sững sờ, rồi quay sang nhìn Ứng Hưng Nhiên.
Bảo ngươi tới thì ngươi tới đi! Ứng Hưng Nhiên không kiên nhẫn nói.Trình Bình tới, cười hỏi: Tìm ta có chuyện gì?
Bên kia có chuyện gì vậy? Tần Liệt chỉ đám khách khanh ngoại tông kia.
Trình Bình biết chuyện này, nên kể lại chi tiết cho Tần Liệt nghe, kể luôn an bài của Đồng Tể Hoa cho những người kia.
Tần Liệt chăm chú nghe, chờ Trình Bình nói xong, hắn chỉ Hàn Khánh Thụy, nói: Cái người mặc áo xám mặt mũi u sầu kia, ta không muốn hắn và người của hắn gặp chuyện không may, ta muốn hắn phải còn sống. Ngươi biết hắn? Trình Bình ngẩn ra.
Tần Liệt trầm mặc.
Trình Bình nhìn hắn một cái, không hỏi tiếp, gật đầu: Chuyện nhỏ thôi. Rồi quay người đi.
Trình Bình đi tới cản nhóm khách khanh ngoại tông, ho nhẹ một tiếng.
Đám khách khanh thấy hắn, vội vã chào: Trình trưởng lão.
Trình Bình gật đầu, chỉ vào Hàn Khánh Thụy, hỏi Ngươi tên là gì? Hàn Khánh Thụy.
Ờ, Hàn Khánh Thụy, từ giờ trở đi nhiệm vụ của ngươi hết hiệu lực. Ngươi mang theo người của ngươi, sáng sớm mai tới đây, ta có một nhiệm vụ thu thập tình báo trong thành giao cho các ngươi, a, đúng rồi, ta sẽ cho các ngươi một trụ sở, nếu như các ngươi đang ở ngoài thành, thì chuyển vào trong thành ở luôn đi. Trình Bình nói rất thoải mái.
Hàn Khánh Thụy chấn động, nét mặt không dám tin, kích động nói: Trình trưởng lão, tại sao lại là ta?
Ai nghe cũng hiểu ý của Trình Bình.Chỉ cần mấy lời này, Hàn Khánh Thụy và người bên cạnh hắn, đều được thoát khỏi thân phận làm mồi nhử, an toàn sinh sống trong thành.
—— đây là đãi ngộ mà bất cứ khách khanh ngoại tông nào cũng muốn nhất.
Lão Hàn có vận khí *** chó gì vậy chứ? Mọi khách khanh có mặt đều nghi hoặc.
Có quý nhân muốn bảo vệ ngươi, cho nên ngươi muốn chết cũng khó. Trình Bình mỉm cười. Quý nhân, là một quý nhân? Hàn Khánh Thụy thở nhẹ, nét mặt rạng rỡ, vô cùng vui sướng.
Ừ, là người có lời nói nặng ký nhất Khí Cụ Tông hiện nay. Trình Bình lướt mắt qua đám khách khanh, nhìn về phía quảng trường xa xa: Hắn mà nói, ngay cả tông chủ cũng phải nghe theo, ngươi bảo có phải là quý nhân hay không?