Tần Liệt đổi quần áo xong, quay lại chỗ luyện khí, thấy đã được thay Hỏa Tinh Thạch mới.
Không nói gì thêm, hắn đứng vào chỗ, bắt tay vào tiếp tục luyện chế giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Đám đệ tử Khí Cụ Tông nhìn hắn đầy bất thiện.
Đồng Tể Hoa cũng chuyển sự chú ý từ Lương Thiếu Dương sang Tần Liệt. Càng nhìn, hắn càng sững sờ, không kềm được bước tới chỗ Tần Liệt.Ánh mắt hắn nhìn vào quả cầu kim loại trong lò luyện, nhìn thủ pháp Tần Liệt đang làm.
Đồng Tể Hoa động dung, càng lúc càng thấy hứng thú, chăm chú nhìn động tác của Tần Liệt.
Hắn phát hiện ra thủ pháp khi Tần Liệt tăng linh tài và dùng hỏa diễm đánh bóng quả cầu kim loại rất thành thạo, hắn thực hiện như mây trôi nước chảy, giống như đã làm chuyện này cả trăm ngàn lần rồi....
Con mắt Đồng Tể Hoa dần sáng lên.Liên Nhu lặng lẽ xuất hiện, đi thẳng tới cạnh Đồng Tể Hoa, nói rất nhẹ nhàng: Bái kiến Đồng thúc.
Đồng Tể Hoa xoay sang nhìn cô, gật đầu cười, Ngươi gặp nha đầu Tư Kỳ rồi hả?
Liên Nhu cong mắt, nhỏ giọng hỏi: Chuyện gì đã xảy ra vậy thúc? Đây chính là anh hùng hảo hán khiến Tư Kỳ bị thiệt thòi đấy à?
Ừ? Chính là người này. Đồng Tể Hoa nhìn Tần Liệt.
Liên Nhu giật mình quay sang nhìn Tần Liệt, mắt cũng sáng lên không khác gì Đồng Tể Hoa, nói khẽ: Người này không tệ... Ừ. Đồng Tể Hoa và Liên Nhu cách Tần Liệt hơn mười mét, hắn hạ giọng: Lúc đầu ta cũng không chú ý, bây giờ tới xem mới phát hiện thủ pháp của tiểu tử này khá lão luyện, chắc chắn đã có kinh nghiệm dung khí nhất định. Nếu ta không nhìn lầm, hắn đang phân giải linh tài. Khả năng khống chế lửa trong lò luyện của hắn cao hơn rất nhiều người ở đây.
Liên Nhu càng thêm lưu tâm, nhìn rất chăm chú, xem Tần Liệt cẩn thận tỉ mỉ đánh bóng quả cầu, không bỏ sót bất kỳ một điểm còn thô nào, hắn chuyên chú tới mức không nhìn thấy ai...
Sớm biết như vậy đã không đáp ứng với Tư Kỳ rồi. Liên Nhu lắc đầu bất đắc dĩ: Bảo ta nhất định phải chọn số 230 này. Người này thủ pháp rất tốt, nhất định sau này sẽ hỗ trợ được rất nhiều, chắc là Tư Kỳ đã biết nên mới cố ý gây chuyện với người ta!
Mắt nó nhìn rất chuẩn. Đồng Tể Hoa cũng khẽ gật đầu.
Lần này còn hạt giống nào không tệ không? Liên Nhu nhỏ giọng hỏi.
Ba người phía trước cũng không tệ lắm. Đồng Tể Hoa chỉ về phía Lương Thiếu Dương, Âu Dương Tinh Tinh và Dĩ Uyên.
Tay hắn vừa chỉ tới Dĩ Uyên, Dĩ Uyên vốn luôn đưa lưng về phía bọn họ bỗng quayđầu lại cười với Liên Nhu: Liên Nhu tiểu thư, ta nói rồi, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại.
Dĩ Uyên! Liên Nhu bật kêu lên, gương mặt thanh tú đầy kinh ngạc. Ngươi, ngươi, ngươi sao lại ở đây?
Chuyện cũ năm năm trước lại hiện lên trong đầu cô...
Năm năm trước, cô cùng với một trưởng lão của Khí Cụ Tông tới Tử Vụ Hải, ở đó cô gặp Dĩ Uyên. Hồi đó, Dĩ Uyên với tư cách người dẫn đường dẫn họ đi thăm thú khắp nơi kỳ quái trong Tử Vụ Hải, hái được không ít linh thảo hiếm có chỉ có ở Tử Vụ Hải.Cũng trong thời gian đó, Dĩ Uyên đã bày tỏ tình cảm với cô.
Hồi đó cô vốn chưa bao giờ được ai thổ lộ nên hoang mang lo sợ, lập tức cự tuyệt, sau đó sợ hãi tránh né Dĩ Uyên, mãi đến khi rời Tử Vụ Hải mới gặp lại hắn.
Lúc ấy Dĩ Uyên chỉ nói một câu: Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Năm năm rồi, Liên Nhu đã sắp quên đi, thì hắn lại đột ngột xuất hiện, dùng thân phận người tham gia khảo hạch để vào tông môn.
—— vì cô. Hai người biết nhau? Đồng Tể Hoa nghi hoặc.
Liên Nhu sắc mặt rất mất tự nhiên, khẽgật đầu, nói qua loa: Từng gặp ở Tử Vụ Hải.
Mong Liên Nhu tiểu thư lựa chọn tại hạ, tại hạ cam tâm tình nguyện làm trợ thủ cho Liên Nhu tiểu thư, nguyện ý vì người làm việc. Giữa cả trăm người đang có mặt, Dĩ Uyên cười, thần sắc thành khẩn, khom người thỉnh cầu, công khai biểu lộ tâm ý, không buồn để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Tên điên! Bệnh tâm thần! Liên Nhu chửi nhỏ một câu, rồi chạy trốn.Đồng Tể Hoa ngạc nhiên, nhìn Dĩ Uyên cả nửa ngày mới hồi phục tinh thần, thầm nói: Lần này thật là thú vị.
Tần Liệt cũng tạm thời dừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn Dĩ Uyên, thấy hắn không coi ai ra gì buông lời tỏ tình, chỉ hai câu đã khiến Liên Nhu hoảng sợ chạy mất, cũng sinh lòng kinh ngạc, thầm nghĩ: Tên này bình thường gặp ai cũng cười, nhìn tưởng ôn hòa, ai ngờ cũng có lúc điên cuồng như vậy.
Tần Băng huynh, Liên Nhu tiểu thư ta đã chấm từ năm năm trước rồi, ngươi không được tranh đoạt với ta. Dĩ Uyên từ xa chắp tay hành lễ, nói: Đường Tư Kỳ tiểu thư đẹp hơn cô rất nhiều, cũng nóng bỏng gợi cảm hơn hẳn, mong Tần huynhđừng ngó nghiêng tới Liên Nhu của ta...
Lời vừa nói ra, ai nấy đều xôn xao, đám đệ tử ngoại môn Khí Cụ Tông nhao nhao chửi ầm lên. Móa nó, tên khốn từ Tử Vụ Hải này, không phải nhìn ôn hòa dễ chịu hay sao, sao vừa thấy Liên Nhu lại như bị điên thế hả? Hắn nghĩ Khí Cụ Tông là chỗ nào, chỗ để đến tìm lão bà hả?
Đường sư tỷ với Liên Nhu sư tỷ là người tôn quý tới cỡ nào? Hắn lại dám cùng tên khốn làm phỏng Đường sư tỷ kia thương lượng chia người ngay trước mặt chúng ta? Lão tử ở Khí Cụ Tông đã ba năm rồi, mà còn chưa dám nói năng lỗ mãng với hai vị sư tỷ, bọn hỗn đản này từ đâu ra thế?
Lão tử cũng không chịu nổi nữa, hai tên này tốt nhất đừng vào tông, nếu không ta không đùa chết bọn chúng thì không thôi đâu!
Cả đám đệ tử Khí Cụ Tông đều chửi mắng, đầy căm phẫn, giống như Dĩ Uyên và Tần Liệt vừa cướp mất bảo bối của chúng vậy.
Lương Thiếu Dương mắt lóe dị quang, quay sang nhìn Dĩ Uyên.
Bệnh tâm thần! Âu Dương Tinh Tinh cũng mắng.Dĩ Uyên cười ha ha, từ khi Liên Nhu xuất hiện, hắn như biến thành người khác, như được uống thuốc kích thích.
Hắn chẳng buồn để tâm mọi người chửi bậy hay cười nhạo, chỉ nói với Tần Liệt: Tần huynh không nói chuyện, vậy ta xem như huynh đã đáp ứng, tại hạ xin cảm ơn trước. Hắn chắp tay cảm tạ, rồi quay lại với lò luyện, thần thái cả người thay đổi, đầy nhiệt tình và tin tưởng.
Thì ra cũng là tên điên. Tần Liệt lầm bầm, cúi đầu xuống.
Liên Nhu bối rối trở về lầu nhỏ, khuôn mặt thanh tú đỏ au như uống say. Bệnh tâm thần, gặp phải tên bệnh tâm thần! Cô vừa vào lầu đã kêu to, dậm chân mắng: Đã năm năm rồi! Tên khốn kia sao mà âm hồn bất tán, đuổi tới tận đây a!
Ai? Đường Tư Kỳ hiếu kỳ.
Cái tên ở Tử Vụ Hải mà ta từng kể cho ngươi nghe đó. Năm năm rồi, hắn, lần này hắn cũng tới nữa! Chết tiệt. Hắn ở ngay trong tiền viện, trước mặt bao nhiêu người ngỏ ý muốn ta chọn hắn làm trợ thủ! Liên Nhu vẻ mặt thực không biết làm sao, Ta, ta bỏ chạy...
Ha ha ha, a ha ha ha! Đường Tư Kỳ ôm bụng cười ầm ĩ, Ngươi sao vô dụng thế! Nếu đổi mà phải ta, ta đã khiến hắn chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn người rồi! Cô múa tay, ra vẻ đang đấm người, gương mặt diễm lệ hiện vẻ hung ác.
Vậy sao ngươi không đập nát mặt tên số 230 đi mà còn trốn ở đây? Liên Nhu xấu hổ phản pháo.
Ta, ta, ta... Đường Tư Kỳ đỏ mặt, hổn hển nói: Tên khốn kia đốt hết quần áo của ta, làm ta suýt nữa bị lộ xuân quang, nên ta phải lui lại trước. Ngươi yên tâm đi, chờ đến khi hắn rơi vào trong tay ta, ta nhất định sẽ cho hắn đẹp mắt! Đường Tư Kỳ gào lên: Hai tỷ muội chúng ta làm sao để cho nam nhân khi dễ được? Tên 230 kia ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn, hay là ngươi cũng chọn cái tên dám ăn nói bậy bạ kia đi, để dạy cho hắn biết thế nào là lễ độ? Được, quyết định như vậy! Liên Nhu siết nắm tay: Ta cũng muốn làm cho hắn đẹp mặt!
...
Sắp hết thời gian. Người nào có thể ở lại hay không cũng đại khái nhìn ra rồi. Đồng Tể Hoa tính thời gian, đi về phía đầu sân.
Bắt đầu từ Lương Thiếu Dương, hắn cầm món đồ luyện ra của từng người, cảm nhận độ phù hợp bên trong, quyết định ngay số thứ tự đó có đạt hay không.
Hắn chọn ai qua khảo hạch sẽ ghi lại số thứ tự của người đó, còn người nào hắc lắcđầu, nghĩa là đã rớt.
Liên tiếp có người bị loại, thất vọng rời đi, Đồng Tể Hoa càng bước, số người trong sân càng giảm.
Đồng Tể Hoa đi qua, cả ba người Lương Thiếu Dương, Âu Dương Tinh Tinh và Dĩ Uyên đều thở ra nhẹ nhõm.
—— họ đã thấy Đồng Tể Hoa ghi lại số thứ tự của họ.
Không lâu sau, Đồng Tể Hoa đã đến chỗ Tần Liệt, sờ sờ quả cầu sáng bóng trơn loáng, mắt sáng hẳn lên, liếc Tần Liệt một cái, rồi viết số 230 vào sổ.Đồng Tể Hoa tiếp tục đi.
Chỉ trong vòng nửa canh giờ, trong sân chỉ còn hai mươi sáu người.
Những người không được ghi chép số thứ tự đều đã tự giác rời đi, không cần chờ đến khi Đồng Tể Hoa tuyên bố kết quả.
Hai mươi sáu người thông qua khảo hạch, ngày mai sẽ có đệ tử nội tông tới chọn trợ thủ, nếu trong số các ngươi có người may mắn được tuyển, các ngươi sẽ có cơ hội tiếp xúc với việc luyện khí một cách chính thức. Đồng Tể Hoa sắc mặt nghiêm túc, Trở thành trợ thủ của đệ tử nội tông, nghĩa là trợ giúp họ phân giải linh tài, phụ họ luyện khí, sẽ rất có ích đối với sự phát triển của các ngươi, hi vọng các ngươi đều có vận khí tốt...
Đồng lão, Liên Nhu tiểu thư đưa thư tới. Một cái đệ tử đột nhiên đưa tới một tờ giấy nhỏ.
Đồng Tể Hoa nhìn thoáng qua, nở nụ cười quái dị, nói: Đã có người may mắn rồi đây. Số chín mươi bảy Dĩ Uyên! Số 230 Tần Băng! Chúc mừng các ngươi được chọn trúng đầu tiên, ta ha ha, ta tin tưởng sau này cuộc sống của các ngươi sẽ rất phong phú đó.
Cho đến lúc này, Tần Liệt mới hiểu mục đích đi dạo loanh quanh của Đường Tư Kỳ, nghe thấy mình được chọn, hắn chẳng không thấy vui, mà còn thấy lo lắn, Không xong...
Dĩ Uyên lại cao hứng bừng bừng, cười vui vẻ, không buồn bận tâm mình sắp gặp phải cái gì.