Trong hố sâu, Đỗ Hải Thiên đầu thân chia lìa, lỗ máu trên ngực vẫn còn đang chảy.
Tần Liệt đã thừa cơ chạy ngay, bóng dáng đã hoàn toàn biến mất, mọi người chỉ còn nghe thấy tiếng Đỗ Hằng gào khóc. Hắn từ sương phòng lao xuống, chạy thẳng tới bên xác Đỗ Hải Thiên.
“Đại nhân!”
Võ giả dưới trướng Đỗ Hải Thiên lúc này mới kịp phản ứng, và nhau nghẹn ngào.
Trong tửu lâu hai bên phố, một đám võ giả sững người bên cửa sổ, sắc mặt ai cũng kinh dị, nhiều người thần sắc vô và khiếp sợ, nét mặt không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
Đỗ Hải Thiên cảnh giới Khai Nguyên cảnh trung kỳ, sáu nguyên phủ đã đầy lực lượng mà bị Tần Liệt chém giết, chặt đầu…
Điều này khiến ai cũng bị chấn động tinh thần.
Lý Trung Chính vẫn luôn buông lời mỉa mai giễu cợt, lúc này mặt trầm hẳn, trong mắt đầy kinh dị.
Lục Ly tựa vào cửa sổ, thần sắc vẫn lạnh tanh, nhìn về hướng Tần Liệt chạy đi, đôi mắt phát ra một tia dị sắc.
“Tần Liệt này còn điên cuồng hơn cả ta.” Hùng Phách nhiệt huyết dâng trào: “Thực không tin được, hắn lại dám chặt đầu Đỗ Hải Thiên! Tự biến mình thành phản đồ của cả thành, Băng Nham thành không thể nào dung hắn!”
“Điên cuồng! thực là điên cuồng!” Na Nặc mắt sáng rạng rỡ, cũng gật đầu: “Hôm nay Liễu Vân Đào chính thức tiếp quản Tinh Vân Các, Đỗ Hải Thiên thành phó các chủ, đây là thời điểm hắn hưng phấn nhất. Thực không ngờ, ngay ngày hắn đắc ý nhất, lại bị Tần Liệt chặt đầu trên đường!”
“Quá… quá khó tin…” tiểu Tước nhi thanh âm run run, tâm tình còn chưa bình phục hoàn toàn.
Bên kia.
Bọn Đồ Trạch, Trác Thiến cả người run rẩy, không thể kềm chế nổi sự kích động trong lòng.
“Sao có thể? Sao có thể?” Trác Thiến luôn miệng lẩm bẩm, mặt mũi hưng phấn, miệng cười toe toét: “Hắn vậy mà giết được Đỗ Hải Thiên! Trời ơi!”
“Hắn không thể thoát khỏi thành!” Đồ Trạch trầm ổn hơn, hưng phấn qua đi, lập tức lo lắng: “Liễu Vân Đào sẽ không để cho Tần Liệt sống qua đêm nay!”
Cả đám đang vô và hưng phấn đều biến sắc.
“Tiểu thư.” Nơi góc phố, Lương Trung mặt mũi tươi roi rói: “Tiểu tử kia không tệ a!”
“Nhưng e rằng hắn không cách nào sống sót rời khỏi Băng Nham thành…” Lương Trung thở dài, ánh mắt khẩn thiết: “Chúng ta giúp hắn nhé?”
“Không giúp được.” Tạ Tĩnh Tuyền lắc đầu. “Nếu hắn không chém đầu Đỗ Hải Thiên, ta còn ra mặt thương lượng, Nguyên Thiên Nhai sẽ cố gắng cho ta một cái mặt mũi, giữ cho hắn một cái mạng. nhưng bây giờ…” nàng lắc đầu, trong lòng cũng có chút tiếc nuối.
“Tiểu tử chết tiệt!” Lương Trung mắng, “Sao lại làm bậy như vậy chứ! nếu phút cuối không bổ thêm kiếm đó, coi như đã khiêu chiến thắng lợi, có thể toàn thân trở ra rồi.”
“Không bổ thêm một kiếm kia, Đỗ Hải Thiên có thể sẽ sống sót.” Tạ Tĩnh Tuyền tỉnh táo nói: “Ta đã đoán hắn muốn giết người. ta đã sớm biết như vậy vì thực chất luôn có bản tính điên cuồng ẩn giấu bên trong con người hắn. Ngày thường không hề hiện ra, nhưng một khi chiến đấu sinh tử, tính cách điên cuồng thô bạo đó nhất định sẽ xuất hiện.”
“Tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì?” Lương Trung thắc mắc.
“Có lẽ hắn không thể sống qua đêm nay.” Tạ Tĩnh Tuyền xoay người, đi về phía thương phố, “Nếu hôm nay hắn không chết, thoát khỏi Băng Nham thành, ta sẽ nhận hắn vào đội tuần sát. Xem biểu hiện hôm nay thì hắn đã đủ tư cách vào đội. ừ, rất là không tệ.”
“Hy vọng hắn có thể chạy thoát.” Lương Trung thở dài.
…
Tinh Vân Các.
Trong phòng Liễu Vân Đào, đám Nguyên Thiên Nhai vẫn đang nói chuyện, thương thảo chuyện bố cục tương lai của Toái Băng Phủ và Tinh Vân Các.
“Các chủ, các chủ!” bên ngoài lại truyền tới tiếng hô, lần này thanh âm kinh hoảng dồn dập: “Có chuyện xảy ra rồi!”
Liễu Vân Đào lạnh lẽo: “Lại có chuyện gì?”
“Đỗ… Đỗ phó các chủ bị Tần Liệt đánh trọng thương, bị… bị hắn chém rụng đầu…” người bên ngoài lắp bắp.
Liễu vân Đào, Ngụy Hưng, Nghiêm Văn Ngạn đều đứng bật dậy, kêu lên: “Làm sao có thể?”
Nguyên Thiên Nhai vẫn ngồi nguyên, chỉ hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia hiếu kỳ, không hiểu vì sao Đỗ hải Thiên lại bị một tiểu nhân vật giết được.
“Chắc chắn một trăm phần trăm. Xích Viêm hội, Thủy Nguyệt tông bao nhiêu người đều tận mắt nhìn thấy!” người bên ngoài vội vàng giải thích, nói nhanh diễn tiến sự tình.
Liễu Vân Đào đợi hắn nói xong, quát: “Lập tức đóng cửa thành, xuất toàn bộ võ giả trong các, trước lúc trời sáng ta muốn nhìn thấy đầu Tần Liệt!”
“Ngươi báo cho Nhan Đức Vũ, bảo hắn đóng cửa Bắc thành luôn cho ta, tối nay không cho phép bất kỳ ai ra vào.” Nghiêm Văn Ngạn cũng phân phó một câu.
“Báo cho hình đường Diệp Dương Thu, bảo hắn xuất động toàn bộ võ giả của hình đường!” Liễu Vân Đào thêm vào.
“Thuộc hạ minh bạch!” người bên ngoài vội đáp.
Mệnh lệnh liên tiếp được truyền ra, tất cả võ giả của Tinh Vân Các đều nhận được lệnh ra khỏi các lùng sục Tần Liệt, giết tại chỗ.
Trong thoáng chốc, khắp nơi trong Nam thành đều có bóng dáng võ giả, mấy lối ra cửa thành đều bị đóng chặt.
Đêm nay, đối với rất nhiều người, là một đêm không ngủ.
“Cao Vũ! Dậy mau! Tần Liệt ngay trên đường trước Túy Hương uyển giết chết Đỗ Hải Thiên. Hiện giờ toàn thành chấn động, Liễu các chủ đã hạ sát lệnh, muốn trước khi trời sáng thấy đầu Tần Liệt!” Lưu Duyên nhảy tới phòng Cao Vũ, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ: “Diệp trưởng lão đã ra lệnh, bảo hình đường chúng ta phải suốt đêm đi tìm Tần Liệt, giết chết hắn.”
Trong căn phòng nhỏ không có cửa sổ, đôi mắt Cao Vũ lấp loáng ánh sáng tà dị trong bóng đêm, khiến Lưu Duyên lạnh cả người: “Ngươi, ngươi chưa ngủ?”
“Ta đang tu luyện.” thanh âm Cao Vũ lạnh như băng, hình như vẫn còn chưa thoát hẳn trạng thái tu luyện.
Một lát sau, ngữ khí của hắn mới khôi phục bình thường, đi ra ngoài, miệng thì thào: “Không ngờ hắn lại thành công…”
“Cao Vũ, ta biết ngươi với Tần Liệt giao tình sâu đậm, nhưng chúng ta là hình đường, nên cũng phải đi tìm.” Lưu Duyên ngừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: “Coi như làm cho có cũng được, cũng vào trong thành đi tới đi lui một chút, để họ thấy hình đường cũng tận lực làm việc.”
“Ừ.” Cao Vũ gật đầu, tốc độ tăng nhanh, nói: “Chúng ta chia ra hành động.”
Lưu Duyên còn chưa kịp phản ứng, Cao Vũ đã biến mất trong bóng đêm.
Rất nhanh, Cao Vũ đã ra khỏi Tinh Vân Các. Vừa ra ngoài, hắn đã thấy rất nhiều võ giả đua nhau phóng ra hướng cửa thành, muốn tranh công giết Tần Liệt.
“Các người quá xem thường sự điên cuồng của hắn.” Cao Vũ thầm nhủ, rồi một mình đi đi về một phía.
-giống như hắn đoán ra được Tần Liệt sẽ đi đâu.
“Tất cả võ giả Tinh Vân Các lập tức đuổi giết Tần Liệt, đây là mệnh lệnh do chính các chủ phân phó, cũng chính là mệnh lệnh đầu tiên từ khi người nhậm chức các chủ!”
ở Túy Hương uyển và Minh Nguyệt lâu, trưởng lão Bùi An và Phương Thống dưới trướng Ngụy Hưng đồng xuất hiện, cất giọng hô to.
Thuộc hạ của Đỗ Hải Thiên, Ngụy Hưng và Liễu Vân Đào nghe vậy lập tức ào ạt rời đi, không hẹn mà và theo hướng Tần Liệt đã rời đi đuổi theo.
“Ta thấy không khỏe, uống nhiều rượu quá, mai lại phải đi Sâm La điện, sợ là không giúp gì được.” Đồ Trạch nói.
“Ta cũng vậy, ta uống say rồi, không đi nổi nữa.” Trác Thiến cũng họa theo.
Bọn Khang Trí, Hàn Phong kẻ giả bộ bệnh, người nói uống say chân đi không vững, cả bọn đều ngồi ì tại chỗ, mắt điếc tai ngơ, làm lơ mệnh lệnh của Bùi An, Phương Thống.
Người của Thất Sát cốc, Xích Viêm hội, Thủy Nguyệt tông cũng vậy, thần sắc không thay đổi, vẫn đứng yên bên cửa sổ.
Tối nay không ai muốn ngủ, muốn vừa uống rượu vừa xem động tĩnh trong thành, ý xem chừng nào thì bắt được Tần Liệt.
Ai cũng biết đối với Liễu Vân Đào, hôm nay là một ngày hết sức đặc biệt.
Tối nay Tần Liệt đã chém đầu Đỗ Hải Thiên, hắn cũng đã hạ sát lệnh. Nếu Tần Liệt sống sót qua đêm nay, vậy thì cái mặt của tân các chủ hắn xem như đã vất tới nhà bà ngoại rồi.
“Các giao lộ đều đã có người trấn giữ, sao không thấy hắn đâu nhỉ?”
“Cửa thành cũng đã bị phong bế, đêm nay nếu hắn không thoát ra ngoài, sau này đừng mong có cơ hội!”
“Tìm! Tiếp tục tìm cho ta! Tìm từng nhà. Dù có đào sâu ba thước đất Nam thành cũng phải tìm ra hắn!”
“Các chủ đã hạ lệnh, trước khi trời sáng nhất định phải thấy đầu của hắn!”
“…”
Trên mỗi con đường trong Nam thành, từng nhóm võ giả nhảy vào từng nhà điều tra.
Nhất thời, toàn thành gà bay chó chạy, khắp nơi đều là võ giả của Tinh Vân Các mặt lạnh như tiền.
Cả bọn đều muốn tìm ra Tần Liệt, giết chết hắn, tiếc là chẳng ai tìm thấy.
Phía bắc của Nam thành, có một trang viên thanh nhã và yên tĩnh. Nơi này cách nội thành rất xa, trong thành động tĩnh nghiêng trời lệch đất chưa hề lan đến nơi đây.
Người ở đây không hề biết hôm nay cả Nam thành vì sự điên cuồng của Tần Liệt mà hoàn toàn sôi trào.
Đây là nhà của Đỗ gia ở Băng Nham thành.
Mẹ con Đỗ Kiều Lan, Đỗ Phi, tộc trưởng Đỗ gia và các tộc lão khắp nơi vừa mới ở đây ăn mừng.
Chúc mừng Đỗ Hải Thiên thăng chức, chúc mừng Đỗ gia rút cục xuất hiện một người tài ba, một người có thể dẫn Đỗ gia đến chỗ huy hoàng.
Lúc này, tất cả người trong Đỗ gia đều đã say khướt, trở về phòng đi nghỉ.
Trong một gian phòng tráng lệ, đẹp đẽ, chăn lông phủ đất, trên chiếc giường lớn làm bằng bạch ngọc, ba thiếu nữ trẻ tuổi trần trụi đang cúi đầu làm những động tác khiến người ta chảy máu mũi.
Trên giường, Đỗ Phi sắc mặt dữ tợn, nhìn chằm chằm ba cô gái, thỉnh thoảng lại nhìn một chỗ nơi hông của mình.
Chỗ đó không hề có nửa điểm phản ứng…
“Mẹ, con không được, con không được a!” Đỗ Phi kêu lên, mặt mũi thống khổ, “Con bị con tiện nhân Lăng Huyên Huyên kia làm thành phế nhân rồi, không còn đứng lên được nữa! con trở thành phế nhân rồi!”
Bên chiếc bàn trước giường, Đỗ Kiều Lan trừng mắt: “Con nhìn kỹ một chút, tập trung đi, con nhất định sẽ làm được, mẹ tin con chắc chắn làm được!”
“Đỗ công tử, để nô tì tới thử nha.” Một thiếu nữ yêu mị cười cười, thân hình như rắn quấn tới, thè chiếc lưỡi thơm tho ra liếm cổ Đỗ Phi.
Hai thiếu nữ kia theo ánh mắt ra hiệu của Đỗ Kiều Lan, cũng bò tới, bộ ngực không ngừng cọ cọ, ma sát lên người Đỗ Phi.
“Cứng lên rồi! hình như đã cứng lên rồi!” đột nhiên Đỗ Phi vui sướng la lên, mặt đỏ bừng, vô và phấn chấn: “Mẹ! con có phản ứng! Con thực sự có phản ứng rồi!”
“Mẹ biết con có thể, mẹ biết là con có thể mà!” Đỗ Kiều Lan cũng kích động theo, “Phi nhi con yên tâm, chỉ cần con bình phục, mẹ nhất định đáp ứng con, đem hai con tiện nhân Lăng Huyên Huyên, Lăng Ngữ Thi cho con thỏa thích tha hồ phát tiết, để ngày nào chúng nó cũng phải đổ máu khóc lóc dưới thân con!”
“Sớm muộn gì con cũng sẽ giết hai con tiện nhân đó!” Đỗ Phi cười như điên.
“Oanh!”
Cửa sổ nổ tung, một người đầy máu đột nhiên xuất hiện, nhảy vào phòng, xông thẳng tới chỗ Đỗ Kiều Lan.
“Người nào?” Đỗ Kiều Lan không ngờ trong đêm khuya khoắt lại có người dám tới đây hạ độc thủ, nên hét ầm lên, cầm chén trà ném tới.
“Xuy xuy xùy!” Một con điện xà bắn tới, như dây leo trèo lên cánh tay bà ta, khiến cả người tê rần.
“Lam Diệp kiếm! là Lam Diệp kiếm của Đỗ hải Thiên!” Đỗ Kiều Lan nghẹn ngào kêu lên sợ hãi, vội nghiêng người tránh né.
“Phụt!”
Đoản kiếm không đâm trúng tim bà ta, mà vì bà ta chạy né về hướng lên trên, nên đâm ngay vào bụng.
“Tần Liệt! là Tần Liệt!” Đỗ Phi sợ hãi la to, “Có ai không? Mau lên, có ai không?”