Editor: Mạc Y PhiBeta: Vi An (Sakura)Sau giờ Ngọ, không gian vô cùng yên tĩnh.
Thế nhưng lúc đó ở Đông Lâm vương phủ, bóng dáng bận rộn của Tần Lạc Y lại làm rối loạn sự yên tĩnh này.
“Chủ tử, hay là chúng ta đừng đi, nếu để Vương thượng biết thì hậu quả sẽ khó lường vô cùng.”
Vẻ mặt Thái Nam tràn ngập sự lo lắng, đi qua đi lại sau lưng Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y không nói gì, nàng chỉ chuẩn bị từng dược liệu một rồi đặt vào trong một chiếc hộp tinh xảo.
Tốt nhất là nên có một tấm vải mỏng để cầm máu và dược liệu dùng để chữa thương.
Lát sau, Tần Lạc Y hơi dừng lại một chút, nhìn Thái Nam:
“Thái Nam, thủy lao là chỗ như thế nào?”
Thái Nam nghiêng đầu, nghĩ một lát rồi nói:
“Trước kia em có nghe một số tùy tùng của Vệ đại ca nói, thủy lao vừa đen lại vừa tối tăm, hơn nữa so với nhà lao bình thường còn ẩm ướt hơn, cho nên mới gọi là thủy lao, ở chỗ đó người chết nhiều vô kể.”
Tần Lạc Y nghe Thái Nam nói vậy trong lòng khẽ run rẩy.
Trước kia cha nàng bị giam giữ trong chính cái nhà tù đó nên trong mắt nàng vốn dĩ rất mịt mờ, nhưng bây giờ nghe thấy thủy lao lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Nàng thật sự không tưởng tượng nổi chỗ đó như thế nào nữa.
Vừa ẩm ướt lại vừa tăm tối sao?
Tần Lạc Y nghĩ đến đó, vô thức tiện tay lấy rất nhiều thảo dược không biết tên nhét vào trong hộp.
“Chủ tử, người thật sự muốn đi thủy lao chữa trị cho Ninh phi sao? Người đừng đi nữa, được không chủ tử?”
Thái Nam thấy Tần Lạc Y chuẩn bị những vật này thì đã biết nàng muốn đi chữa thương.
Thủy lao là cấm địa của Đông Lâm vương phủ, ở đó đều giam giữ những người phạm trọng tội, nếu người bình thường đến gần đó thì đều bị xử phạt rất nghiêm khắc.
“Thái Nam…”
Tần Lạc Y khẽ gọi, đôi mắt xanh biếc dịu dàng:
“Em cho rằng Ninh phi rất đáng chết sao?”
Câu hỏi khiến Thái Nam có chút kinh ngạc. Sau đó nàng không cần nghĩ ngợi mà mạnh mẽ gật đầu:
“Đương nhiên!”
Tần Lạc Y kinh ngạc:
“Tại sao em lại nghĩ như vậy?”
Nàng cảm thấy phản ứng cùng câu trở lời của Thái Nam có chút gì đó rất kỳ quái.
Thái Nam phẫn nộ nói:
“Chủ tử, Ninh phi suýt nữa đã hại chết người, hơn nữa, Vương thượng đã phán quyết nàng ta mắc trọng tội, cho nên nàng ta rất đáng chết.”
Tần Lạc Y nhìn lướt qua mĩ nhân đang phẫn nộ kia, bất đắc dĩ lắc đầu:
“Đó là phán quyết của Vương thượng cho nàng ta, hơn nữa ta cũng không còn đáng lo ngại, cho nên chuyện này cũng không nhất quyết phải đến nỗi chết.”
Một tiếng than nhẹ khẽ bật ra từ đôi môi mềm đó, nhẹ thoáng qua như cơn gió.
“Chủ tử, người đã quá lương thiện rồi! Trước kia Ninh phi đã hãm hại rất nhiều phi tử bên cạnh Vương thượng đó!”
Thái Nam không đồng ý với ý kiến của Tần Lạc Y.
“Ta tin tưởng là trải qua lần dạy dỗ này, Ninh phi sẽ biết điều hơn, thật ra nàng ta làm tất cả những điều đó chỉ là vì muốn có được trái tim của Hoàng thượng thôi!
Tần Lạc Y miễn cưỡng cười, rồi lập tức cầm lấy cái hộp tinh xảo.
“Thái Nam, ta đã quyết định sẽ đi thủy lao, em còn không mau dẫn đường?”
“Chủ tử… Nếu như để Vương thượng biết được…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Nam nhanh chóng vặn vẹo.
“Thì ta sẽ gánh chịu toàn bộ hậu quả. Đi thôi!”
Tần Lạc Y ôn nhu cắt đứt lo lắng của Thái Nam
“Không… chủ tử…”
Thái Nam cũng không chỉ suy nghĩ đến an nguy của mình, nàng vốn dĩ lo lắng cho chủ tử hơn. Tần Lạc Y đã hiểu, khẽ cười:
“Ta hiểu rõ ý của em, yên tâm đi.”
Thái Nam không còn cách nào khác, nàng biết rất rõ, nếu chủ tử đã khuyên nhủ thì nhất định phải nghe theo.
Nàng bất mãn đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa cầu xin ông trời phù hộ hai người chủ tớ các nàng bình an, nghìn vạn lần không để xảy ra sai lầm.
Bảy lần quẹo ( 1 ) tám lần rẽ, rất nhanh đã đưa Tần Lạc Y ra khỏi Đông Lâm vương phủ, lúc ấy Thái Nam dẫn đường ở phía trước mới dừng bước.
“Chủ tử, thủy lao ở phía trước rồi, nhưng có trọng binh gác ở cửa, chúng ta không thể đi vào được.”
Cách đó không xa, Thái Nam nhìn về phía trước, lo lắng nói. Tần Lạc Y có chút bất ngờ.
Bây giờ nàng mới phát hiện, nơi này thật sự rất vắng vẻ, mà phía trước cách đó không xa là một cánh cửa đá khổng lồ, hai bên cửa đá đều có thị vệ đang trông coi. Lông mày nàng chau lại, dợm bước muốn tiến lên.
“Chủ tử… Đừng!”
Thái Nam nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cố gắng thuyết phục Tần Lạc Y. Đôi mắt Tần Lạc Y tràn ngập sự kích động, nhưng không hề sợ hãi, nhàn nhạt cười như cúc Thanh Nhã.
Nàng đi thẳng về phía trước, y phục trắng khẽ tung bay theo gió, trong trẻo nhưng lạnh lùng như mùa thu, khiến nàng lại càng giống một nữ thần, không thể xâm phạm.
Thị vệ ở gần cửa đá thấy có người tới gần liền đề cao cảnh giác:
“Đứng lại! Đây là cấm địa, không được đi vào.”
Cây thương sáng loáng chắn trước mặt Tần Lạc Y. Càng tăng thêm mùi bạo lực.
Mặt Tần Lạc Y không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ thấy đôi mắt lạnh lùng hơi gợn sóng, không hề sợ hãi.
“Mở cửa ra, ta muốn vào gặp Ninh phi.” – Giọng nói lạnh lùng xen lẫn khí giá lạnh, mang theo cảm giác không hề có chút ấm áp nào.
Bọn thị vệ không khỏi giật mình, từ trước đến nay bọn hắn chưa từng gặp cô nương nào có khí thế như vậy, nhưng…
“Đông Lâm vương có lệnh, không một ai được đi vào.” – Tên thị vệ vô cùng có trách nhiệm với công việc của mình.
Giọng nói lành lạnh của Tần Lạc Y lại vang lên:
“Kể cả là Đông Lâm vương cũng không được vào sao?”
“Hả?”
Bọn thị vệ cả kinh.
Cùng lúc đó, bọn hắn thấy mệnh phù treo bên thắt lưng của cô nương này.
(1) (Nguyên văn: quặt): Tiếng địa phương ở một số tỉnh phía Bắc. Còn có cách nói khác là “ngoặt” hay “quẹo”; động từ quặt/ngoặt/quẹo đồng nghĩa – tương đương với động từ “rẽ”. Cả câu “ba lần quặt tám lần rẽ” chỉ con đường khúc khuỷu, quanh co, nhiều lối rẽ, khó đi.