Trong vòng một khắc, ngay lúc pháo hiệu bay lên, cảnh tượng đầy tiếng chém giết diễn ra ở giữa sông.
Người đâu tới đây —— Khiêm Ngạo quát.
Bọn binh lính đã nhanh chóng đưa Cầm Cơ đang bất tỉnh đi.
Vương thượng, Tần cô nương ——
Khiêm Ngạo lập tức tiến đến vội vàng kêu to.
Bộ bạch y Yên La (1) trắng như tuyết trên người Tần Lạc Y đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, là máu của chính nàng và có cả —— máu của Da Luật Ngạn Thác nữa.
(1) Yên La là loại vải dệt hồi xưa của Trung Quốc, mặc rất thoáng mát
Y nhi... Da Luật Ngạn Thác chật vật mở mắt, lết từng chút từng chút đến bên cạnh Tần Lạc Y, bàn tay đầy máu dùng toàn lực ôm Tần Lạc Y vào trong ngực.
Thác...
Tần Lạc Y nói đứt quãng, nàng ngẩng đầu lên, gắng gượng nở nụ cười đẹp đẽ thê lương, nàng phải cố gắng nhớ kỹ Da Luật Ngạn Thác, từng biểu cảm, dáng vẻ của hắn.
Khiêm Ngạo vừa thấy hai người như vậy, trong lòng vô cùng nóng nảy gấp gáp, hắn điên cuồng quát lên: Tiêu Chí, Hưu Ca —— mau tới đây ——
Da Luật Ngạn Thác cố gắng chống đỡ thân thể, trong mắt chỉ có Tần Lạc Y: Y nhi... Thật sự xin lỗi...
Đôi mắt của Tần Lạc Y ngấn lệ, giọt lệ bi thương trong mắt rơi xuống, khóe môi nhếch lên cười thỏa mãn:
Thác... Nếu có kiếp sau... Ta nhất định sẽ không nhu nhược chùn bước nữa... vẫn sẽ yêu chàng như bây giờ...
Tia sáng trong mắt nàng dần dần tan rã, nhưng vẫn cố nhìn vào đôi mắt của hắn.
Da Luật Ngạn Thác cố gắng duỗi tay ra, khẽ vuốt ve gương mặt của nàng, từ xưa đến nay nam nhân phương Bắc sẽ không đổ lệ, nhưng một giọt nước mắt lại trượt xuống kéo dài từ khóe mắt của hắn, lướt qua đường nét cương nghị, rơi đầy trên trán của Tần Lạc Y, hắn khó khăn cúi đầu, hôn thật sâu lên trán của nàng ——
Từ lâu đã dùng hết chân khí trong người, Da Luật Ngạn Thác biết rõ mình không thể trụ nổi nữa, hắn thâm tình lẩm bẩm nói: Y nhi... Ta cần nàng... Đời đời kiếp kiếp... Ta yêu nàng...
Tần Lạc Y mệt mỏi mỉm cười, bàn tay nhỏ bé siết chặt cánh tay của Da Luật Ngạn Thác, cảm động nói: Cùng quân quen biết, không thể sinh cùng lúc, nhưng nguyện chết cùng nhau...
Giọng nói của nàng càng dần yếu đi...
Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé, khí lực càng ngày càng nhỏ...
Khiêm tướng quân, đã bắt giữ Hách Lạp Vương! Tiêu Chí lao điên cuồng tới, hắn vừa nhìn thấy Da Luật Ngạn Thác và Tần Lạc Y, liền vô cùng sợ hãi.
Nhanh, chuẩn bị chiến mã, không cần ham chiến, quan trọng cứu Vương thượng và Tần cô nương trước!
Khiêm Ngạo không quan tâm đến cái gì hết, hắn dốc sức liều mạng gào thét, gân xanh trên trán đã sớm nổi lên ——
Hắn và Da Luật Ngạn Thác cùng nhau lớn lên, trong ấn tượng của hắn, xưa nay Da Luật Ngạn Thác luôn là loại người kiêu ngạo trên sa trường, hắn chưa từng thấy Da Luật Ngạn Thác bị thương nghiêm trọng như thế, nỗi bất an cực lớn trong lòng Khiêm Ngạo tuôn trào như thác.
Sa trường tràn ngập mùi máu tươi dày đặc, đôi chiến mã tức tốc chạy đến, khói bụi xung quanh bốc lên, Hưu Ca cản địch ở phía sau, còn Khiêm Ngạo và Tiêu Chí đơn độc phụ trách đưa những người bị trọng thương đi.
Thân thể cao to của Da Luật Ngạn Thác ở phía sau vô lực dựa vào lưng Khiêm Ngạo, hơi thở của hắn dần dần yếu đi ——
Khiêm Ngạo...
Giọng nói vốn hữu lực trầm thấp nay lại tràn đầy mệt mỏi, yếu ớt.
Vương thượng, huynh bị sao vậy? Bàn tay lớn của Khiêm Ngạo dùng sức quất roi ngựa, lớn tiếng trả lời, trong mắt đầy lo lắng.
Lúc này, con ngươi của Khiêm Ngạo đỏ cả lên, vừa bị đau xót vô bờ cộng với lửa giận mãnh liệt nhuộm đỏ hoe cả tròng mắt.
Da Luật Ngạn Thác vô lực mấp máy đôi môi trắng bệch: Đáp ứng bản vương...Cứu Y nhi... Cứu nàng... Sống sót... Thay bản vương chăm sóc nàng... Thật tốt...
Chỉ là một câu đơn giản, hắn đã phải vô cùng gian khổ để nói ra.
Yết hầu của Khiêm Ngạo nghẹn lại, trong mắt tràn ngập thống khổ, hắn gào lên: Da Luật Ngạn Thác, huynh mơ tưởng ta sẽ chăm sóc nữ nhân của huynh sao, huynh nghe cho kỹ lời ta nói, nếu như huynh chết, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho huynh, vì ta huynh phải kiên trì đến cùng!
Âm thanh của hắn vang vọng toàn bộ đất trời.
Vương thượng, người phải kiên cường đến cùng, nếu như không có người, thì nhất định Tần cô nương sẽ không sống một mình đâu! Tiêu Chí cũng gần muốn điên rồi, trong mắt hắn Da Luật Ngạn Thác chính là tượng đài không ai vượt qua nổi, nếu như hắn không tỉnh lại, đối với Tiêu Chí mà nói, chẳng khác gì trời sụp xuống.
Da Luật Ngạn Thác yếu ớt chịu đựng xóc nảy trên lưng ngựa, hắn đưa mắt nhìn sang Tần Lạc Y đã hôn mê sau lưng Tiêu Chí, ánh mắt hắn thâm tình, đau khổ.
Thời gian dần trôi qua, hắn bắt đầu xuất hiện ảo giác, tất cả cảnh tượng lúc mới quen Tần Lạc Y đều hiện lại trước mắt hắn...
Y nhi, nàng sẵn lòng ở bên ta cả đời không?
Cả đời?
“Đúng, không chỉ cả đời này mà còn kiếp sau nữa, ta muốn Tần Lạc Y nàng đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh ta.”
Bên tai Da Luật Ngạn Thác dường như vẫn còn quanh quẩn những lời nói này, hắn cười mệt mỏi, nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng cao ngạo, sự thông tuệ của nàng, nàng chuyên chú, nước mắt của nàng, lúm đồng tiền khi nàng cười, sự quật cường của nàng...
Không tồi, nữ nhân của hắn rất quật cường đấy, rõ ràng yêu hắn sâu nặng, nhưng đến cuối cùng mới nói ra.
Tất cả đều đủ!
Ý thức của Da Luật Ngạn Thác càng dần mơ hồ, hắn cười nhẹ nhàng, nói đứt quãng: Bản vương thật xin lỗi mọi người... Bởi vì... Bản vương muốn... Đi trước một bước...
Âm thanh của hắn yếu hẳn đi, bàn tay vốn bất động nắm bên hông của Khiêm Ngạo —— chậm rãi rủ xuống...
Da Luật Ngạn Thác, huynh tỉnh lại cho ta! Giá!! Trái tim Khiêm Ngạo đập nhanh như muốn nhảy ra, hắn rõ ràng cảm thấy Vương thượng ở sau lưng không bình thường, vì vậy nhanh chóng giật chiến y bên trong y phục xuống, buộc thân thể mất đi ý thức của Da Luật Ngạn Thác cùng một chỗ với cơ thể của mình.
Tiêu Chí cũng vội lau đi nước mắt ở khóe mắt, vung tay lên, chiến mã theo sát phía sau...