Da Luật Ngạn Thác, ngươi muốn trơ mắt nhìn Tần Lạc Y phải chết sao? Cầm Cơ lạnh lùng uy hiếp.
Thực ra khi ả ta chứng kiến cảnh đó, trong lòng đã sớm hoảng loạn rồi. Tuy ả luôn biết võ công của Da Luật Ngạn Thác thâm hậu không lường được, nhưng không ngờ hắn lại khó đối phó như vậy.
Da Luật Ngạn Thác nghe xong lời nói của Cầm Cơ, thân thể hắn đột nhiên run lên, hắn biết rõ Cầm Cơ là nữ nhân tàn nhẫn, nói được làm được. Y nhi đã bị đâm hai đao, thân thể không thể chống đỡ nổi nữa.
Lúc hắn đang đặt hết tâm tư lên trên người Tần Lạc Y, thì những binh sĩ đã nhanh chóng, đồng loạt xông tới dùng trường thương đâm về phía hắn ——
A... Da Luật Ngạn Thác cau mày, bàn tay dùng sức, cầm chặt trường thương cắm ở trước ngực. Bây giờ hắn không thể phản kháng, bằng không Tần Lạc Y sẽ chết trong tay của nữ nhân kia.
Da Luật Ngạn Thác khó khăn đi từng bước đến gần đài cao ——
Thác —— Sau khi Tần Lạc Y nhìn thấy cảnh tượng đó, nàng liền dùng toàn bộ sức lực hô to lên. Nhưng dù nàng có lớn tiếng hơn nữa cũng chẳng ăn thua gì.
Chặn hắn lại! Hách Lạp Vương thấy Da Luật Ngạn Thác bị trường thương đâm trúng, trong lòng hắn mừng rỡ, nhanh chóng phất tay ra lệnh.
Đồng thời những trường thương kia lại tấn công cơ thể của Da Luật Ngạn Thác...
A... —— Thân thể cao ngạo đột nhiên lay động. Bịch , hắn quỳ một chân trên đất ——
Thác... Chàng đi đi, không cần lo cho ta... Nước mắt của Tần Lạc Y hòa với máu tươi chảy xuống, bây giờ trái tim trên cơ thể đang nhức nhối của nàng càng thêm đau đớn.
Da Luật Ngạn Thác ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn nước của Tần Lạc Y, từ lâu trên khuôn mặt cương nghị đã đổ đầy mồ hôi lạnh: Y nhi, chờ ta, ta sẽ cứu nàng ——
Trái tim Tần Lạc Y như bị xé nát thành từng mảnh, nàng dùng hết sức lực hét to: Thác, ta không muốn... Không muốn ——
Nhưng mà, Da Luật Ngạn Thác lại để ngoài tai lời nàng nói, hắn nghiến chặt răng, mạnh mẽ rút trường thương ra, quăng trên đất. Thân thể gắng sức đứng lên lần nữa ——
Hình ảnh này rơi vào mắt của những người đứng đối diện bờ sông.
Vương thượng.”
Nước mắt của binh lính thi nhau rơi xuống, từ trước đến nay, Đông Lâm Vương trong mắt bọn họ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hắn chinh chiến trên sa trường nhiều năm như thế, đánh hạ biết bao nhiêu quân địch, nhưng hắn chưa từng phải ẩn nhẫn và chịu bị trọng thương như hôm nay.
Tướng quân, bọn ta muốn qua bên đó chém giết —— Chúng binh lính rối rít giơ cao trường thương trong tay lên nghiêm nghị hô lớn!
Tiếng trống gào thét vang dội toàn bộ sa trường!
Khiêm tướng quân, cứ tiếp tục như vậy, Vương thượng sẽ gặp nguy hiểm đấy! Hưu Ca và Tiêu Chí vội vàng tiến lên, nhẫn nhịn siết chặt tay, trong mắt chứa đầy sự lo lắng và phẫn hận.
Vẻ mặt của Khiêm Ngạo cũng giống như vậy, hắn nghiến chặt răng, đôi mắt nhuộm đầy lửa giận đỏ lên ——
Nhưng mà, hiện tại hắn không thể hạ lệnh, Vương thượng chịu đựng như vậy chính vì Tần Lạc Y. Nếu bọn hắn dám hành động thiếu suy nghĩ thì... hậu quả sẽ càng tồi tệ.
Mà ở nơi cao nhất trên đài, Cầm Cơ cười một cách càn rỡ, trong mắt ả chợt hiện lên vẻ thê lương. Nhìn nam nhân mình ái mộ vì một nữ nhân khác mà coi thường tính mạng như vậy, đương nhiên trong lòng ả hận đến thấu xương.
Tần Lạc Y xót xa nhìn đôi mắt kiên cường của Da Luật Ngạn Thác, thấy hắn cũng đang nhìn vào mắt nàng. Hắn đi tới từng bước, mỗi một bước chân đều tràn ngập sự nặng nề, nhưng hắn vẫn cố đi tiếp, sau lưng hắn, từng vết máu thật dài nhỏ xuống ——
Nước mắt rơi đầy khuôn mặt, nàng không thể nhìn Da Luật Ngạn Thác chết được, tuyệt đối không thể ——
Tần Lạc Y liều mạng cắn chặt răng, nàng cố nén đau đớn trên người lớn tiếng kêu gào: Hách Lạp Vương... Cho dù ngươi giết... Da Luật Ngạn Thác... Ngươi cũng sẽ không lấy được toàn bộ bản đồ kho báu của nước Bột Hải đâu... Bởi vì trên đời này, nơi cất giấu tấm bản đồ, chỉ có ta... Người duy nhất biết... nơi cất giữ mảnh bản đồ cuối cùng đó...”
Y nhi... Da Luật Ngạn Thác giật mình nhìn Tần Lạc Y đang nghĩ cách, trái tim hắn đau đớn kêu nàng hãy dừng lại.
Hách Lạp Vương nghe xong, vẻ mặt căng thẳng: Nói, mảnh bản đồ kho báu cuối cùng được giấu ở đâu?
Cầm Cơ nghiêm nghị quát: Hách Lạp Vương, ngươi đừng để bị nàng ta lừa mà chấp nhận điều kiện đó, chỉ cần ngươi giành được quyền thế, tất nhiên ngươi sẽ có được bản đồ kho báu của nước Bột Hải!
Câm miệng! Cả hai lão phu đều muốn! Hách Lạp Vương nghiêm nghị quát.
Da Luật Ngạn Thác khó khăn cười lạnh.
Ngươi cười cái gì? Không được cười. Da Luật Ngạn Thác cười ngạo mạn như vậy khiến cho trong lòng Hách Lạp Vương sợ hãi, tuy biết rõ thân thể của Da Luật Ngạn Thác đã mang trọng thương, nhưng hắn vẫn không thể khinh địch.
Đột nhiên Da Luật Ngạn Thác ngưng cười, tướng mạo anh tuấn điên cuồng, kiêu ngạo lại có chút khát máu mang đến cảm giác rét lạnh: Hách Lạp Vương, uổng công ngươi cả đời thông minh, nhưng lại hồ đồ trong chốc lát. Không lẽ ngươi không biết chính Cầm Cơ là người giết công chúa của ngươi sao? Ha ha, ngươi còn muốn thao túng ả ta, ả vốn là hàng cống phẩm, ả làm như vậy hoàn toàn chỉ để trả thù ——
Đủ rồi —— Vẻ mặt Hách Lạp Vương lạnh lùng cắt ngang lời nói của Da Luật Ngạn Thác, lúc này hắn chẳng muốn nghe những chuyện không dính dáng đến mục đích của hắn nữa... Thứ quan trọng nhất trong lòng hắn chính là quyền thế và tài phú, còn về phần công chúa, hắn không quan tâm!
Nét mặt của Cầm Cơ lộ vẻ cười giễu cợt.
Nhưng Tần Lạc Y không thể đợi được nữa, nàng ngỏ lời với Hách Lạp Vương: Hách Lạp Vương, ngươi mau thả ta xuống, ta sẽ lập tức nói cho ngươi biết mảnh bản đồ đang ở đâu ——
Hách Lạp Vương nghe xong, trong lòng bắt đầu hưng phấn. Khi nhìn thấy nàng bị thương nặng như vậy, hắn cũng hơi đau lòng, bèn nói: Thả nàng xuống!
Không được, nữ nhân này không thể thả! Ngay lập tức, Cầm Cơ liền kinh hoảng nói.
Cầm Cơ, tốt nhất ngươi nên biết rõ thân phận của mình đi, lão phu nói thả thì phải thả cho ta! Ngươi đâu, tới thả Tần cô nương xuống!” Hách Lạp Vương giận tím mặt nói.
Vâng!
Bọn thị vệ vội vàng kéo dây thừng xuống ——
Không cần làm phiền các ngươi ra tay! Cầm Cơ nghiêm nghị nói, chỉ thấy ả ta thò tay ra, nhanh chóng túm lấy thân thể chồng chất vết thương của Tần Lạc Y, nhún người bay lên, mang theo nàng từ trên đài cao bay xuống ——