Trong không khí có chút mùi vị bất an, Cầm Cơ không nói gì, thâm ý nhìn thoáng qua phía sau Tần Lạc Y, cười nhợt nhạt: “Không biết Tần cô nương đã điều tra ra cái gì?”
Ngữ khí của nàng ta nhẹ nhưng lại làm Tần Lạc Y phát hiện ra, nó đã khác so với trước. Thấy nàng ta thay đổi biểu tình nhưng trên mặt lại không lộ ra bất kì cái gì, Tần Lạc Y thản nhiên nói: “Thật ra không phải ta phát hiện ra điều gì khác thường, mà là Ninh phi, hình như nàng ấy đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng cũng chỉ là đoán thôi.”
Nếu có thể, nàng cũng không muốn kéo Ninh phi vào, nhưng xem tình cảnh trước mắt, chỉ làm như vậy mới có thể tìm ra hung thủ thật sự.
Cầm Cơ ngẩn ra nhưng lại che dấu tâm tình trong nháy mắt, nàng ta nhẹ nhàng thong thả đến gần Tần Lạc Y: “Tâm tư Ninh phi luôn kín đáo, mà quan hệ của Tần cô nương với Ninh phi lại vô cùng thân thiết, không biết Tần cô nương cảm thấy thế nào?”
Tần Lạc Y lơ đãng liếc nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Cầm Cơ, nhìn về phía mặt hồ, ôn nhu cười: “Thật ra ngày đó người ra vào Cúc Tình Hiên không ít, nhưng đột nhiên lại có người lấy độc tình tán, hiển nhiên là hung thủ.”
Tần Lạc Y đưa lưng về phía Cầm Cơ nên không thấy được đôi mắt đang bình tĩnh trầm ổn của nàng ta trở nên lạnh như băng.
Cầm Cơ phát hiện, quả nhiên nữ tử này không nên giữ lại! Mục đích của mình sắp đạt được, giữ lại Tần Lạc Y sẽ gây ra rất nhiều phiền toái!
Nếu chờ đến khi Tần Lạc Y điều tra ra thì thật sự không ổn, không bằng bây giờ giải quyết luôn cho gọn.Đang lúc nghĩ vậy, Lạp Cô vội vàng đi vào, Cầm Cơ lập tức khôi phục vẻ trầm tĩnh đẹp đẽ của mình.
“Tần cô nương….” Lạp Cô đến bên cạnh Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y xoay người: “Làm sao vậy?”
Lạp Cô vừa muốn mở miệng thì một thanh âm chợt xen vào, thân mình run lên, Tần Lạc Y lập tức nhìn về phía âm thanh phát ra.
“Sơ Tuyết?” Giọng nàng mềm nhẹ, cực kỳ kích động.
Ngay sau đó, Sơ Tuyết liền chạy tới cầu hình vòm, ôm chặt lấy Tần Lạc Y: “Tiểu thư!”
Giọng Sơ Tuyết nghẹn ngào, khi nàng biết mình được đến vương phủ bầu bạn với tiểu thư vài ngày, nàng kích động đến mấy đêm ngủ không yên, đương nhiên, nàng cũng lo lắng cho Khiêm Ngạo.
Tần Lạc Y run run nhẹ nhàng vuốt tóc Sơ Tuyết: “Sơ Tuyết, thật sự là em sao?”
“Tiểu thư…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Tuyết đẫm nước mắt.
Cổ họng Tần Lạc Y nghẹn lại, nàng nâng mặt Sơ Tuyết, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Sơ Tuyết, trong mắt đong đầy nước mắt, miệng lại cười: “Nhìn thấy em, lòng ta mới yên tâm.”
Ngay sau đó, Tần Lạc Y nói với Lạp Cô: “Lạp Cô, Sơ Tuyết sẽ ở lại phủ một thời gian, ở ngay Cúc Tình Hiên, ngươi chuẩn bị cho nàng một căn phòng thật tốt đi.”
“Vâng, Tần cô nương.” Lạp Cô vội vàng đáp.
Cầm Cơ nhìn cảnh này, đáng chết, Sơ Tuyết đến làm hỏng việc lớn của nàng ta.
Nhưng nàng ta vẫn mạnh mẽ áp chế lửa giận, trầm tĩnh mỉm cười đi tới bên cạnh Tần Lạc Y.
“Nếu cô nương có khách tới thăm, ta cũng không tiện quấy rầy thêm nữa, ta xin cáo lui.”
Tần Lạc Y tiến lên phía trước, chậm rãi nở nụ cười: “Ta cũng không ở lại lâu…”
Cầm Cơ gật gật đầu, vừa muốn rời đi thì cánh tay nàng bị Tần Lạc Y nắm lấy.
Trong lòng ngẩn ra, ngay lập tức nói: “Tần cô nương còn có chuyện gì?”
Đôi mắt Tần Lạc Y sâu xa, không chớp mắt nhìn nàng ta, ý vị nói: “Vương thượng không ở trong phủ nhiều ngày, nhóm tần phi nên chú ý an toàn cho tốt.”
Cầm Cơ ngoài cười nhưng trong không cười, hơi hạ thấp người nói: “Cám ơn cô nương quan tâm.”
Tần Lạc Y gật gật đầu.
Cầm Cơ rời đi, hàm ý nhìn thoáng qua Tần Lạc Y cùng Sơ Tuyết mới đến.
“Tiểu thư, đó là ai vậy?” Sơ Tuyết hâm mộ nhìn dáng người Cầm Cơ nói.
“Cầm Cơ, một cơ thiếp của vương thượng.” Ý cười trên mặt Tần Lạc Y chậm rãi tản đi, đôi mắt cũng dần trở nên lạnh như băng.
“Tiểu thư? Người sao vậy?” Lúc Sơ Tuyết quay đầu lại liền thấy vẻ mặt như vậy của Tần Lạc Y, không khỏi hoảng sợ.
“Sơ Tuyết, hẳn là em đã nghe nói chuyện công chúa bị giết hại rồi.” Tần Lạc Y lôi kéo Sơ Tuyết đang ngồi phía trên cầu hình vòm.
Sơ Tuyết gật gật đầu: “Có nghe nói, nhưng hình như tất cả chứng cứ đều bất lợi đối với tiểu thư! Hơn nữa, ngày đó Hách Lạp Vương trên triều cả vú lấp miệng em, giọng điệu rất hung hăng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn ngập sự sầu lo.
“Công chúa trúng độc ở nơi của chúng ta, bọn họ hoài nghi chúng ta cũng là điều hiển nhiên.”
Sơ Tuyết vừa nghe vậy lại càng lo lắng hơn: “Tiểu thư…”
Tần Lạc Y hơi ngẩng đầu, cắt ngang lời Sơ Tuyết, nói: “Em nghe ta nói, ta nghi ngờ người sát hại công chúa chính là Cầm Cơ!”
“Cái gì???” Lập tức, Sơ Tuyết bị dọa choáng váng.
Giọng nói Tần Lạc Y khẳng định không chút do dự, khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, lòng nàng đã dâng lên cảm giác khác thường, sự trầm tĩnh của nàng ta khuến nàng bất an.
“Tiểu thư, nếu hung thủ sát hại công chúa được tra ra, vậy… trận chinh chiến này có thể tránh được không?” Sơ Tuyết ngây thơ hỏi.
Tần Lạc Y lắc đầu, nhìn Sơ Tuyết nói: “Dã tâm của Hách Lạp Vương bừng bừng, lần này dù công chúa không bị giết thì hắn vẫn sẽ tìm lí do khác để tạo phản, cho nên chiến sự là điều không thể tránh khỏi.”
“Vậy chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn Cầm Cơ giết người mà vẫn bình an vô sự sao?” Sơ Tuyết không hiểu, nàng hận không thể lập tức chạy đi báo quan.
“Sơ Tuyết, trước hết em bình tĩnh đã, đó đều chỉ là suy đoán của ta, Cầm Cơ có phải là hung thủ không, qua đêm nay sẽ rõ ràng!”
“Qua đêm nay?” Sơ Tuyết nghi hoặc hỏi lại, nàng nhìn đôi mắt đầy bí hiểm của Tần Lạc Y, trong lòng tràn ngập sự khó hiểu.
Rất nhanh, bóng đêm bao phủ khắp nơi, ánh trăng dịu dàng soi tỏa, chiếu sáng khắp mái ngói và lầu các trong vương phủ.
Tử Tiêu Hiên còn chưa vào đêm đã im ắng lặng lẽ. Thật ra nơi này đã không còn náo nhiệt như xưa, cho dù Ninh phi được đưa đến đây cũng vẫn vậy.
Nhưng, hiện giờ Ninh phi muốn thanh tâm quả dục (1), cũng đã quen với hoàn cảnh thanh tịnh như vậy rồi.
(1) Giữ tâm trong sáng, từ bỏ mọi ham muốn
Đuổi nha hoàn ra ngoài, Ninh phi ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, đôi mắt sáng ngời bình tĩnh nhìn chính mình trong gương, nàng đẹp tinh khiết như mai, điềm tĩnh như huệ trong sương, nhưng ánh mắt lại đong đầy sự u buồn.
“Nhan sắc vẫn còn xinh đẹp như vậy, đáng tiếc lại phải chôn thân nơi thâm cung!” Âm thanh của một nữ tử chợt vang lên.
Ninh phi nghe âm thanh đó, cả người rối loạn, nàng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng người trầm tĩnh của Cầm Cơ đang đứng bên cửa sổ.
“Hôm nay sao tỷ tỷ lại đến Tử Tiêu Hiên vậy?” Ninh phi không đứng dậy nghênh đón mà lại cầm lược nhẹ nhàng chải tóc, ánh mắt nhìn về chiếc gương, thản nhiên nói.
Gió đêm không tiếng động tràn vào phòng, làn váy của Cầm Cơ khẽ động, nàng ta chậm rãi đi vào trong.
“Ta chỉ đột nhiên nghĩ, ngày đó thấy muội muội đến Cúc Tình Hiên nên không biết thân thể của muội hiện giờ ra sao rồi?”
Ninh phi mỉm cười: “Tỷ tỷ có lòng! Mấy ngày nay được điều trị cẩn thận, thân thể đã tốt lên không ít! Dù đã vào xuân, gió đêm vẫn rất lớn, không lẽ tỷ tỷ không ngại khó khăn đi qua mấy đình viện chỉ để xem muội muội, dặn dò muội giữ gìn sức khỏe sao?!”
“A? Muội muội thay đổi rồi, cũng biết suy nghĩ cho người khác đấy, chẳng qua lời nói của muội thật sắc bén!” Cầm Cơ tự mình ngồi xuống ghế, đôi mắt sắc xảo nhìn Ninh phi.
Ninh phi dừng động tác tay, sau đó vững vàng nhìn vào mắt Cầm Cơ: “Công phu của tỷ tỷ luôn vượt qua muội muội, cùng lắm muội chỉ bị nói là mồm mép lanh lợi, không thể theo kịp tỷ tỷ nhìn xa trông rộng.”
Trong mắt Cầm Cơ hiện lên một tia lạnh lẽo, giọng nói bắt đầu thay đổi: “Thật là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay ta thật muốn nhìn xem, một nữ nhân bị thất sủng sẽ gây ra được sóng gió gì?”
Bên môi Ninh phi có chút châm chọc, lập tức, nàng chậm rãi đứng dậy, ung dung nhìn Cầm Cơ: “Cầm Cơ, thẳng thắn đi nào, ta với ngươi vào phủ cũng không phải ngày một ngày hai, ngươi là người như thế nào, Ninh phi ta biết rõ nhất!”
“Tốt, ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, Ninh phi, ngày đó ngươi đến Cúc Tình Hiên đã nói chuyện gì với Tần Lạc Y? Vẻ trầm tĩnh trên mặt Cầm Cơ lập tức thu lại, ánh mắt trở nên bén nhọn, nàng ta đứng lên.
Ninh phi cười cười, sau đó nhìn thẳng vào mắt nàng ta, gằn từng tiếng hỏi: “Dáng vẻ thật vội vàng! Ta đã nói với nàng rất nhiều chuyện, ngươi muốn nghe chuyện gì?
“Ninh phi, ta cảnh cáo ngươi, nên thông minh một chút, vậy mới có thể sống lâu! Nếu không….”
“Nếu không sẽ giống như công chúa thôi!” Ninh phi lạnh lùng cắt ngang lời nói của Cầm Cơ.
Thật ra, thói quen lừa ta gạt người, tranh giành quyền lực, nhìn người đoán ý Ninh phi vẫn biết, nàng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra trong vẻ trầm tĩnh đoan trang của Cầm Cơ là một dã tâm không thể khinh thường.
Cầm Cơ có thể giấu giếm được ánh mắt của mọi người, cũng có thể giả bộ trấn định, đoan trang, khiến cho nam nhân không phòng vệ, nhưng nàng ta lại không thể lừa được ánh mắt của nàng.
Dù sao linh cảm của nữ nhân rất chính xác, nhất là khi tranh đoạt tình cảm cùng nữ nhân khác.
Công chúa chết, khi Ninh phi nghe được tin tức này, người đầu tiên nàng hoài nghi không phải là Tần Lạc Y, mà là Cầm Cơ.
Tần Lạc Y không có lí do để sát hại công chúa, cho dù có, cũng không thể dùng loại độc này hại chính bản thân mình, cái này đồng nghĩa với việc lạy ông tôi ở bụi này.
Mà nàng có thể nghĩ đến Cầm Cơ, là vì Tần Lạc Y không đi vào từ phía trước phủ, lúc ở đó nàng vô tình biết được Cầm Cơ cũng biết y thuật, đồng nghĩa với việc biết hạ độc, mà tính tình Tần Lạc Y vốn thiện lương, đương nhiên không thể là nàng ấy, còn lại cũng chỉ có Cầm Cơ.
Dù sao, ngày đó quả thực nàng có đến Cúc Tình Hiên.
Sắc mặt Cầm Cơ dần lạnh lùng, nàng ta hừ một tiếng: “Quả nhiên ngươi đã nghĩ ra, thật là thông minh, nhưng, nữ tử quá thông minh sẽ không có kết cục tốt…”
Lời của nàng ta còn chưa dứt, mũi chân đã nhẹ nhàng điểm một cái, một bước đã nhảy tới chỗ Ninh phi, trong khi Ninh phi còn chưa có phản ứng, nàng ta đã giơ tay đặt lên cổ nàng.
“Ngươi…” Ninh phi đột nhiên cảm thấy khó thở, nàng liều mạng giãy dụa, trên cổ truyền đến một lực ép mạnh mẽ làm nàng lập tức phản ứng lại, nàng không ngờ - Cầm Cơ có võ công!
“Ninh phi, thật ra ta không định giết ngươi, nhưng ngươi lại biết quá nhiều…” Nói xong, Cầm Cơ tàn nhẫn cười, tăng thêm lực trên tay.
“Ngươi cho rằng ngươi giết nàng là mọi chuyện sẽ kết thúc sao?” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên…