Ngoài ý muốn sáng nay Da Luật A Bảo Cơ cũng không vào triều, bởi ông vẫn không bỏ qua được việc này, ông vẫn luôn ngồi trong ngự thư phòng đợi Da Luật Ngạn Thác.
Sáng sớm, mặt trời chiếu những tia sáng nhàn nhạt đẩy lùi màn sương mù về xa, từng ánh nắng nhỏ bé vương vãi khắp nơi như hạt lưu ly rơi trên chuông vàng, nhưng mãi vẫn không thể chiếu vào trong ngự thư phòng
Da Luật A Bảo Cơ vững vàng ngồi trên long ỷ, khuôn mặt ông đã lộ ra những nét già nua, nhiều năm chinh chiến sa trường nên hiển nhiên thân thể đã có phần không chịu nổi, người anh hùng tuổi xế chiều chính là như vậy.
Ở bên cạnh ông lúc này chỉ có đại hoàng tử Da Luật Bội và nhị hoàng tử Da Luật Hưu Ca, đúng lúc đó Da Luật Ngạn Thác lại tiến cung.
Thường công công, ngươi lui ra trước đi Da Luật A Bảo Cơ chậm rãi mở miệng nói.
Dạ hoàng thượng, nô tài xin cáo lui Thường công công quỳ xuống rồi vội lui ra.
Ngay lập tức Da Luật A Bảo Cơ dời ánh mắt về phía Da Luật Ngạn Thác, ấn đường lập tức nhíu chặt lại: Thác nhi, Tiêu công chúa, nàng…
Nàng đã chết! Da Luật Ngạn Thác không chút do dự nói cho hoàng thượng biết.
Cái gì ? Hoàng thượng cả kinh. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng biểu lộ vẻ mặt ngạc nhiên. Da Luật Ngạn Thác trình báo một lượt từ đầu đến đuôi về nguyên nhân Tiêu công chúa chết cho hoàng thượng biết, theo từng câu hắn nói ra, mi tâm của Da Luật A Bảo Cơ lại càng nhíu chặt.
Aizzz… Làm sao có thể xảy ra loại chuyện này chứ, lại còn diễn ra vào đúng lúc này! Khi Da Luật A Bảo Cơ nghe xong, giọng điệu cũng trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Sắc mặt Da Luật Ngạn Thác trở nên căng thẳng,thanh âm trầm thấp lại một lần nữa vang lên: Không biết hoàng thượng có ý gì?
Da Luật A Bảo Cơ chỉ thầm than một tiếng, còn người bên cạnh ông - Da Luật Bội thì mở miệng nói: Có điều này Vương huynh không biết, Hách Lạp Vương đã rút ngắn hành trình rồi, ngày mai hắn sẽ đến kinh thành!
Không sai, một khi hắn biết tin công chúa đã chết, tuyệt đối sẽ không chịu để yên, chuyện này chúng ta vẫn cần phải bàn bạc kỹ hơn! Nhị hoàng tử Da Luật Hưu Ca mở miệng thương lượng.
Thời gian ngưng đọng lại, mãi cho đến lúc ——
Thác nhi, đối với chuyện này con thấy thế nào? Hoàng thượng nhìn hắn, hỏi.
Đôi mắt Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng tựa như không có độ ấm, chỉ thấy hắn chậm rãi hé môi phát ra một tiếng cười khẽ. Hắn chống lại ánh mắt của hoàng đế, nói:
Thật ra người châm ngòi việc này có mục đích rất đơn giản, kẻ này chỉ muốn lợi dụng cái chết của công chúa để làm hoàng thượng giận dữ, sau đó sẽ xử tử ta và Y nhi, đồng thời khi Hách Lạp Vương biết rõ tình hình thực tế, nhất định sẽ không án binh bất động, có lẽ sẽ bởi vì con gái chết mà khởi binh, một mũi tên trúng bốn con chim, thật là lợi hại!
Hoàng thượng nghe xong khẽ gật đầu.
Da Luật Ngạn Thác tiếp tục nói: Nhưng việc kẻ này không ngờ tới là chúng ta đã sớm có ý định tấn công Hách Lạp Vương, cái chết của Tiêu công chúa tuy khiến mọi người đau lòng, nhưng sự việc cũng sẽ không theo ý muốn của kẻ này mà xảy ra, bởi vì, chỉ cần Hách Lạp vương có ý định dấy binh, chúng ta sẽ có lý do để đưa binh đánh dẹp .
“Tuy Da Luật Vương huynh nói không sai, nhưng Hách Lạp Vương đã sớm tiến cung, hiển nhiên cũng không nằm trong mong muốn của chúng ta, thế nên, quân đội của chúng ta cũng không có thời gian để chuẩn bị cho cuộc chiến! Da Luật Hưu Ca ở bên cạnh âm u nói.
Hoàng thượng nghe xong than nhẹ một tiếng: Thác nhi, quan điểm của con không sai, nhưng lời của Hưu Ca cũng chính là vấn đề mấu chốt mà ta lo lắng…
Da Luật Ngạn Thác không đợi hoàng thượng nói hết đã trực tiếp ngắt lời, chỉ thấy con ngươi hắn híp lại:
Theo ta được biết, gần đây gia tộc Hách Lạp đã chuẩn bị mười vạn quân, chẳng lẽ hoàng thượng vẫn còn chưa rõ ý đồ của Hách Lạp Vương hay sao? Hơn nữa ta thấy việc hắn tiến cung thăm công chúa là giả, đến thăm dò ý đồ của bệ hạ mới là thật.
Hoàng thượng nghe xong sắc mặt càng thêm ngưng trọng, lời của Da Luật Ngạn Thác không phải là ông chưa từng nghĩ tới.
Da Luật Hưu Ca cong môi, vẽ ra nụ cười nhạt: Da Luật Vương huynh, lẽ nào huynh muốn phụ vương đệ dưới tình huống không chuẩn bị gì mà tiến hành chiến tranh?”
Da Luật Ngạn Thác vừa nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú lập tức tràn ngập băng giá, hắn lạnh lùng nói : Chẳng lẽ Nhị hoàng tử đã quên mất rồi sao? Bản vương nắm giữ binh quyền Khiết Đan trong tay, đương nhiên sẽ luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng.
Huynh —— Da Luật Hưu Ca bị dáng vẻ kiêu ngạo của hắn làm giảm khí thế, tức giận đến sắc mặt có chút trắng bệch.
Đừng cãi nhau nữa, các con làm như thế này nhỡ người ngoài thấy thì còn ra thể thống gì nữa! Hoàng thượng đau đầu quát lớn.
Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng nhìn thoáng qua Da Luật Hưu Ca, phất tay áo rồi ngồi xuống.
Bội nhi, ý kiến của con là gì? Hoàng thượng hỏi Da Luật Bội.
Da Luật Bội trầm tư một lát rồi tiến lên nói: Phụ hoàng, con cũng đồng ý với ý kiến của Vương huynh, Hách Lạp Vương nâng cao số lính, nếu như không sớm diệt trừ, chắc chắn sẽ tạo thành uy hiếp của giang sơn Khiết!
Hoàng thượng gật đầu tán thành, thật ra, khi còn trẻ ông không khinh suất như vậy, từ một tộc bé không ngừng mở rộng, cuối cùng mới đưa hoàng thất Da Luật đến địa vị này, có lẽ ông đã già rồi, vì vậy dã tâm cũng càng ngày càng giảm bớt.
Ông hiểu rõ con và cháu trai của mình, đại hoàng tử Da Luật Bội luôn luôn không màng chính sự, so sánh ra thì, hắn thích cầm kỳ thư họa hơn; Nhị hoàng tử tính tình kịch liệt, dã tâm cũng không nhỏ, mấy lần chinh chiến sa trường cũng lập không ít công lao, thế nhưng ông biết hai đứa con này luôn luôn bất hòa.
Mà Thác nhi, hắn là cháu trai của ông, cá tính trầm ổn nghiêm túc, làm việc quyết đoán cương nghị, trên sa trường càng không cần phải nói, toàn bộ Khiết Đan trên dưới già trẻ đều biết hắn là ‘Chiến Thần’ lừng lẫy trên chiến trường! Hắn rất thân thiết với Đại hoàng tử Da Luật Bội, so sánh với Da Luật Hưu Ca thì quan hệ còn kém khá xa!
Đây là điều khiến hoàng thượng đau đầu, ba người có thể hoà thuận sống chung với nhau vẫn luôn luôn là tâm nguyện lớn nhất của ông.