Liễu ti trường, xuân vũ tế, hoa ngoại lậu thanh điều đệ.
Kinh tắc nhạn, khởi thành ô, họa bình kim cưu cô.
Hương vụ bạc, thấu trọng mạc, trù trướng tạ gia trì các.
Hồng chúc bối, tú vi thùy, mộng trường quân bất chi.
(Phần thơ xin phép được giữ nguyên convert)
☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆
Bầu không khí của bữa cơm tối thân mật đến lạ thường, điều này khiến cho Tần Lạc Y không thích ứng được, toàn bộ hạ nhân đều tranh nhau chen lên phía trước phục vụ nàng ân cần, làm nàng phải trợn tròn mắt.
Trên bàn cơm thân mật càng làm cho nàng mờ mịt không biết phải làm sao, Da Luật Ngạn Thác ôn tồn kéo nàng nằm dựa vào trong lòng hắn, không chút nào kiêng kị bọn hạ nhân trước mặt mà thể hiện rõ sự ôn nhu của hắn.
Biểu hiện của hắn gần như có thể dùng câu nhu tình như nước để hình dung, hắn không ngừng cho nàng ăn các món ăn đặc chế của Giang Nam, trong cái độc tài ngang ngược mang theo sự sủng ái cưng chiều, mà mỗi khi nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thắc mắc lên nhìn Da Luật Ngạn Thác, thì đều nhận được một đống đồ ăn mà hắn đưa tới.
Hắn cưỡng ép nàng ăn như thế, vậy mà Tần Lạc Y cũng bất tri bất giác ăn nhiều gấp hai lần thức ăn thường ngày, quả thực là kỳ tích!
Cuối cùng nàng cũng biết được vì sao nữ nhân nước Khiết Đan đều nở nang khoẻ mạnh rồi, hẳn là sức ăn của nàng ở trong mắt bọn họ nhất định chính là ít đến thảm thương.
Ngồi ở một bên khác của bàn ăn là Da Luật Bội thì lại chua xót nhìn một màn trước mặt này, cố ý, nhất định là cố ý, việc này rõ ràng là Vương huynh cố tình ở trước mặt mình tỏ ra đắc ý vì có được mỹ nhân.
Mạnh mẽ uống xong một ngụm rượu, gần như không để ý đến hình tượng mà mở miệng thật rộng để ăn thịt, nhưng lại phát hiện bản thân mình không ăn được thức ăn của Giang Nam.
Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác lướt qua vẻ mặt không được tự nhiên của Da Luật Bội, sau khi thu toàn bộ tâm tư của hắn vào trong đáy mắt, khẽ lên tiếng, mang theo vài phần chế nhạo: Xem ra Hoàng đệ không quen ăn những thức ăn này!
Da Luật Bội cầm chén rượu nặng nề đặt lên bàn: Vương huynh, chúng ta là người Khiết Đan, đương nhiên phải miệng lớn uống rượu, miệng lớn ăn thịt, huynh xem cái này cái này — thịt cắt như vậy, làm sao ăn được thoải mái đây!
Nói xong, than nhẹ một tiếng, thực sự là đáng thương, đường đường là Hoàng tử vậy mà lại lưu lạc đến tình cảnh bụng ăn không đủ no.
Hoàng đệ, hoàng cung tốt không trở về, hết lần này tới lần khác muốn ở trong Đông Lâm Vương phủ chết cũng không chịu đi, thì thôi vậy, thân đã là khách, như vậy tất cả tự nhiên nghe theo chủ nhà là được, sao lại có ý kiến soi mói?
Da Luật Ngạn Thác thong thả đáp lại, sau đó lại đút thức ăn cho Tần Lạc Y, vươn ngón tay thon dài lau nước canh dính bên môi của nàng, động tác nhẹ nhàng, lại tự nhiên đến tột cùng.
Bản thân ta tự làm được rồi... Tần Lạc Y vẫn cảm thấy là lạ, không ngờ rằng lời của nàng vừa mới nói ra, liền bị ánh mắt lạnh lùng của Da Luật Ngạn Thác dọa sợ, miễn cưỡng nuốt những lời sắp nói vào bụng.
Da Luật Ngạn Thác hài lòng nhìn vẻ mặt của Tần Lạc Y, thân hình gầy yếu của nàng khiến người khác phải đau lòng, không ăn nhiều một chút làm sao được chứ?
Khi Tần Lạc Y thấy Da Luật Ngạn Thác lại gắp đầy thức ăn đưa lên thì, bàn tay nhỏ bé đột nhiên phủ kín đôi môi của mình lại.
Há miệng ra! Da Luật Ngạn Thác trầm thấp ra lệnh, khẩu khí không cho phép làm trái lại.
Tần Lạc Y liều mạng lắc đầu: Không, ta thực sự ăn không được nữa rồi! Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi với việc này.
Bởi vì nàng che miệng nói chuyện, cho nên giọng nói nghe rất rầu rĩ.
Ta nói, ta ăn không được nữa... Tần Lạc Y thoáng bỏ bàn tay nhỏ bé ra khỏi miệng, nhẹ giọng nói.
Nhưng, khi tiếp xúc với ánh mắt và cử động xảo quyệt của hắn, lại vội vàng giơ tay che miệng.
Da Luật Ngạn Thác cười khẽ, lẩm bẩm tiếc nuối: Vật nhỏ nghịch ngợm...
Mà thôi, tối nay nàng cũng ăn được kha khá rồi.
Sau khi thấy thần sắc hắn coi như không có gì, Tần Lạc Y nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Da Luật Ngạn Thác buồn cười lắc đầu, thực sự là chưa bao giờ gặp qua người nào coi việc ăn cơm như cực hình.
Này, Vương huynh, đệ còn chưa ăn no đâu!
Da Luật Bội than khóc một hồi, trời ạ, lẽ nào làm Hoàng tử sẽ chịu tội như vậy sao? Tần Lạc Y ăn no đến không đủ sức ăn nữa, bản thân mình muốn ăn no thì lại không được.
Thật có lỗi, đêm nay ta lệnh đầu bếp chuẩn bị cũng chỉ có các món ăn Giang Nam, Hoàng đệ nếu như ăn không quen, Bản vương cũng không còn cách nào khác! Da Luật Ngạn Thác mong muốn hắn lập tức biến mất, thật là cái đồ vướng chân vướng tay.
Huynh không có biện pháp? Da Luật Bội la lên một tiếng, sau đó cầm lấy chiếc đũa gạt gạt thịt ở trong thức ăn, thảm thương lắc đầu: Vương huynh, đồ ăn nhạt nhẽo như thế này huynh cũng có thể ăn quen được sao?
Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác lướt qua một chút ý cười: Thói quen sinh hoạt của con người bao giờ cũng sẽ thay đổi! Nói xong, bàn tay to nhẹ nhàng vòng qua thân thể Tần Lạc Y.
Nàng là người Giang Nam, đương nhiên phải ăn món ăn Giang Nam rồi.
Trong lòng Tần Lạc Y thoáng rung động vì những lời này của hắn, tốc độ tim đập đã bắt đầu trở nên có phần không theo quy luật nữa.
Mà thôi mà thôi. Đây lẽ nào chính là đạo đãi khách của Vương huynh, ôi! Da Luật Bội hiển nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Vương huynh, nếu như không bởi vì Tần Lạc Y, hắn làm sao có thay đổi lớn như vậy chứ?
Lời ấy của Hoàng đệ sai rồi! Bản vương cũng không phải lôi kéo đệ chết không tha, nhất định phải ở lại trong phủ! Ý trong lời nói của Da Luật Ngạn Thác đã rất rõ ràng.
Thế nhưng, Da Luật Bội rõ ràng nghe hiểu ý tứ của hắn, lại giả vờ như không hiểu gì, hắn cười ha ha, sau đó nói rằng: Đệ ở lại trong vương phủ, toàn bộ cũng là vì Lạc Y thôi!
Tần Lạc Y vừa nghe, đôi mắt trừng thật to, hắn đang nói cái gì vậy?
Da Luật Ngạn Thác ôm thật chặt Tần Lạc Y, sắc mặt đột nhiên trở nên tối sầm: Đệ nói cái gì?
Chết tiệt, vậy mà dám trắng trợn ở trước mặt hắn nói như vậy!