Da Luật Ngạn Thác nhắm mắt làm ngơ, khinh thường hừ lạnh một tiếng, hắn là người rất bình tĩnh lại cẩn thận, mặc dù điên cuồng nhưng mang theo một sự kiên cường lạnh lùng, hiển nhiên không giống cá tính Da Luật Bội.
Da Luật Bội cong môi cười, như hoa xuân đang nở. Mặc dù hắn là Hoàng tử cao quý, thế nhưng đối với Vương huynh hắn vẫn không thể làm gì được, cho nên hắn sẽ không tuỳ tiện chọc giận huynh ấy.
Huynh đệ trong nhà thì phải chung sống hòa thuận, sao có thể làm trò trẻ con trong mắt hạ nhân thế được?” Lúc này, giọng nói của nữ nhân bỗng dưng truyền vào trong viện.
Da Luật Ngạn Thác ngẩn ra, lông mày lập tức cau lại, hai mắt rét lạnh nhìn về phương hướng phát ra giọng nói.
Không nghĩ tới ngày hôm nay náo nhiệt như vậy, xem ra càng ngày càng nhiều người thích can thiệp vào chuyện tình cảm của hắn và Y nhi rồi, ánh mắt lộ ra chút mất hứng, hắn vô thức nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Tần Lạc Y.
Chỉ thấy một vị phu nhân quần áo lộng lẫy tiến vào sân trong của Cúc Tình Hiên, một thân phượng bào mạ vàng, dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng dịu dàng, trên khuôn mặt nhã nhặn lộ ra một chút ý cười, từng cánh hoa đào ở phía sau bà khẽ bay lượn.
Da Luật Ngạn Thác hơi hạ thấp người: Tham kiến hoàng hậu!
Trong phòng mọi người đều sôi nổi thỉnh an hoàng hậu.
Hoàng hậu Thuật Luật Bình làm sao lại tới phủ hắn?
Xem ra chuyện Y nhi chuyển vào Cúc Tình Hiên bà đã sớm biết rồi! Lập tức, ánh mắt hắn tràn ngập hàn băng, lạnh lùng quét về phía Da Luật Bội.
Nhất thời sau lưng Da Luật Bội như có mũi nhọn, nhưng ý cười trên môi ngày càng sâu, xem ra Vương huynh cho là mình đưa hoàng hậu đến đây trách móc rồi.
Sau khi cười khổ một chút, hắn chậm rãi tiến lên đỡ cánh tay: Mẫu hậu cẩn thận!
Hoàng hậu nhẹ nhàng cười, nhìn Da Luật Bội, lại nhìn Da Luật Ngạn Thác, dịu giọng nói:
Đông Lâm Vương, bản cung đến e rằng đã làm phiền nhã hứng của con, thế nhưng, bản cung quả thực có một số việc muốn nói chuyện với một mình con!
Da Luật Ngạn Thác thấy thần sắc của Hoàng hậu, trong lòng đã rõ ràng, hắn cố gắng hết mức kìm nén sự mất kiên nhẫn trong lòng, lạnh lùng quay sang đám phi tần cùng bọn hạ nhân trong phòng nói: Tất cả đều lui ra đi!
Mọi người vội vàng lui xuống, Tần Lạc Y đang chuẩn bị rời đi thì lại bị Hoàng hậu gọi lại.
Tần cô nương có thể ở lại!
Mẫu hậu! Da Luật Bội muốn mở miệng nói cái gì đó, lại bị ánh mắt Hoàng hậu ngăn cản.
Tần Lạc Y hơi ngẩn ra, nàng cũng không rõ Hoàng hậu muốn mình ở lại chỗ này làm cái gì, nói một cách công bằng, nàng không có bất kì hảo cảm nào với hoàng tộc Khiết Đan, ngoại trừ Da Luật Ngạn Thác ra, nàng rất khó tháo xuống phòng bị.
Hoàng hậu, Y nhi trời sinh bản tính đơn thuần, biết chuyện rất ít, hay là để nàng lui xuống đi! Trong lòng Da Luật Ngạn Thác căng thẳng, cất giọng nói.
Sau đó, không mảy may để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Hoàng hậu, dời ánh mắt sang Tần Lạc Y ở bên cạnh, chân mày dần dần trở nên dịu dàng:
Y nhi, ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ ta, không được đi quá xa!
Tần Lạc Y cảm kích nhìn hắn một cái, mang theo mùi hương thơm ngát, bóng hình xinh đẹp hòa vào trong hoa đào bay lượn.
Con——
Trong mắt Hoàng hậu hiện lên một tia không mấy vui vẻ, nhưng trong nháy mắt, liền ngăn lại cơn tức giận của mình, khuôn mặt lập tức nhìn về phía Da Luật Bội, nói:
Bội Nhi, thường ngày con cũng nên đem tâm tư đặt vào chính sự mới tốt, không nên ham chơi như vậy! Giọng điệu tràn ngập cưng chiều.
Da Luật Bội nhu thuận nói: Vâng, mẫu hậu dạy bảo đúng, nhi thần sẽ ghi nhớ trong lòng!
Hoàng hậu gật đầu: Con cũng quay về đi
Da Luật Bội vừa nghe, quay lại: Vâng
Hắn thoáng nhìn Da Luật Ngạn Thác, ý cười thật sâu, trong khi người còn lại thì trầm tĩnh trái ngược nhau.
Sau khi Da Luật Bội ra khỏi phòng, trong phòng cũng trở nên vô cùng yên lặng, bên trong lư hương sương mù lượn lờ, đánh vòng tròn trong không trung.
Hoàng hậu Thuật Luật Bình than nhẹ, nhìn từ da dẻ căng chặt, bà cũng một mỹ nhân, nhẹ giọng nói với Da Luật Ngạn Thác: Con… tạm thời ngồi xuống đi!
Da Luật Ngạn Thác nghe theo lời, nhưng khuôn mặt kiên cường lạnh nhạt không có nửa phần thả lỏng.
Trong lòng Hoàng hậu biết hắn kiêng kỵ những gì, toát ra ánh mắt yêu thương, trong mắt của bà, hắn vẫn là hoàng chất bà thương yêu nhất, từ nhỏ hắn đã bộc lộ ra khí chất không giống người thường, cùng với hai nhi tử Da Luật Bội, Da Luật Hưu Ca của bà, chính là kỳ tài nổi tiếng trên chiến trường.
Khác biệt với Da Luật Bội, cá tính hắn thâm trầm lạnh lẽo, nghiêm túc, nắm giữ binh quyền Khiết Đan, ở trên chiến trường lực công kích tàn nhẫn thế như chẻ tre, kẻ khác nghe tin đã sợ mất mật, nhưng hắn đối với hoàng thúc của hắn, cũng chính là Đương kim Hoàng thượng thì trung thành như một, hơn nữa là rất hiếu thuận, việc này khiến Hoàng hậu rất là vui mừng.
Đối với việc làm của hắn, bà và Hoàng đế đã cố gắng hết mức không can thiệp vào, bởi vì phụ mẫu của Da Luật Ngạn Thác chính là vì tương lai của hoàng tộc nước Khiết Đan mà hi sinh, vì vậy bọn họ mắc nợ hắn rất nhiều.
Hoàng hậu than nhẹ một tiếng, trong thanh âm tràn ngập sự ân cần và thương yêu của trưởng bối: Thác nhi, bản cung biết trong lòng con có nỗi khổ!
Da Luật Ngạn Thác vừa nghe, biểu tình không chút thay đổi: Hoàng hậu sao lại nói lời này?
Hoàng hậu khẽ lắc đầu, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ khó xử:
Thác nhi, phụ mẫu con vì hưng thịnh của Khiết Đan mà phải trả bằng sinh mệnh của mình, vả lại bản cung và hoàng thúc lại gây áp lực cho con bằng việc nạp phi, trong lòng con có nổi khổ là đương nhiên rồi!
Sắc mặt Da Luật Ngạn Thác càng trở nên ngưng trọng, lập tức nhàn nhạt nói:
Hoàng hậu nói quá lời, có thể hổ trợ hoàng thúc ta bảo vệ giang sơn, cũng là bổn phận của ta.
Hoàng hậu nghe xong cười vui vẻ: Con có thể nghĩ như vậy, bản cung cũng an tâm, chỉ có điều, Thác nhi nạp Vương phi là một chuyện không phải trò đùa, bản cung và hoàng thúc con không thể không nhúng tay vào!
Da Luật Ngạn Thác trầm giọng nói : Y nhi đã dọn vào Cúc Tình Hiên, đây đã là quyết định của ta, hoàng hậu và hoàng thúc không cần khuyên nữa!
Ánh mắt Hoàng hậu buồn bã, vẫn chưa nổi giận, chỉ là bùi ngùi than thở:
Thác nhi, con ——
Hoàng hậu cũng đứng lên: Chẳng lẽ con không biết tâm ý của hoàng thúc con sao? Con chỉ dùng thời gian một tháng để đánh hạ nước Bột Hải, dù không tìm được kho báu, nhưng hoàng thúc con cũng đồng ý phong con làm Vương nước Bột Hải, vì sao con lại bướng bỉnh như vậy chứ?”
Hoàng hậu, người cũng biết rõ tính tình của ta, nước Bột Hải là bắt buộc phải có, nhưng Y nhi, cũng nhất định phải trở thành Vương phi của ta!
Bản tính điên cuồng đột nhiên lộ ra không thể nghi ngờ.
Đáy lòng hắn đã có một Tần Lạc Y, làm sao có khả năng yêu một Tiêu Thiên Bái nữa?