Nữ tử không mở miệng nói đã đủ mê người, giọng nói yêu kiều này vừa thốt ra, ai lại đỡ được?
Đám người Tiết Vọng Kinh đã say rồi, cửu hoàng tử lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng ta, trong mắt tràn đầy sát ý dày đặc. So với hắn thì Hữu Xu càng thêm cảnh giác, đã nhanh chóng rút chủy thủ ra, hung hăng cắm ở trên bàn.
Nữ tử giống như mang mùi thơm lạ lùng, ngửi vào thấy vô cùng ngào ngạt, nhưng kỳ thật không phải. Hữu Xu là dị năng giả siêu não, ngũ giác hơn người thường gấp trăm lần, sau khi lọc bỏ cái mùi quá mức dày đặc đó lại ngửi được một mùi tanh tưởi mục mà không chết. Mùi tanh tưởi này với cậu mà nói thật sự quá mức quen thuộc, trong thoáng chốc lại khiến cậu nhớ tới hết thảy ở mạt thế.
Mục mà không chết, cứng mà không đổi, trong mùi hôi thối pha trộn mùi mốc sáp sáp, không hề nghi ngờ, đây là mùi của tang thi. Nhưng thế giới này không có bệnh độc T, cũng không có sao băng rơi xuống, càng không có cơn mưa nguyên tử cuồng bạo, làm thế nào lại có tang thi?
Hữu Xu nhìn về phía ngọn nguồn mùi vị, đối với nữ tử cũng tên là “Hữu Xu” này, nhấc lên mười hai vạn phần đề phòng.
Ngũ giác của cửu hoàng tử cũng thực sắc bén, nhưng so với thiếu niên thì lại kém hơn rất nhiều. Hắn không phát hiện không ổn, sở dĩ lộ vẻ mặt không tốt, chỉ vì nữ tử phong trần này thật lớn gan, lại dám gọi là Hữu Xu. Rồng có nghịch lân, chạm vào tất chết. Mà Hữu Xu hoàn toàn chính là nghịch lân của hắn. Hắn còn không kịp thấy rõ khuôn mặt nữ tử, đã vứt qua một bạt tay, cười lạnh nói, “Ngươi cũng xứng gọi là Hữu Xu, lại còn báo tên trước mặt bổn vương, thật to gan.”
Hữu Xu cũng đồng thời mở miệng, “Đừng lại gần đây, nếu không làm thịt ngươi!” Trong nội tâm, cậu đã coi nữ tử có mùi vị kỳ dị này là tang thi, hận không thể nhào qua dùng chủy thủ cạy mở đầu nàng ta ra, thái nhỏ tuỷ não nàng ta, lại đúng lúc nhớ tới chủ tử còn ở bên cạnh, chỉ đành buông lời cảnh cáo.
Hai má nàng ta bị đánh lệch, khóe miệng thực nhanh thấm ra máu tươi, trên mặt còn mang theo biểu tình không thể tin. Dung mạo này của nàng ta, đem ra bên ngoài luôn được truy phủng bằng mọi cách, dù là thánh hiền thanh cao nhất cũng không thể khống chế mà trầm mê, làm sao từng bị người ta lăng nhục hoặc đánh mắng?
Hai người này, một người uy hiếp muốn làm thịt mình, một người lại trực tiếp ra tay, không phải là người mù đi?
Có cùng ý tưởng với nàng ta còn có tú bà và đám người Tiết Vọng Kinh. Trong từ điển của cửu hoàng tử, bốn chữ “thương hương tiếc ngọc”, ước chừng chỉ áp dụng trên người Hữu Xu, còn người khác, nhất là nữ nhân lòng mang ý xấu, với hắn mà nói bất quá chỉ là một món đồ vật, nếu không cọ tới làm chướng mắt, thì tạm thời không nhìn, nếu cứng rắn muốn đụng vào họng súng, hoặc hủy, hoặc đốt, hắn có trăm ngàn loại biện pháp làm cho nàng ta biến mất trên thế giới.
Tú bà luôn cho rằng chỉ cần “Hữu Xu” vừa lộ diện, khẳng định có thể được cửu điện hạ sủng ái, ngày nào đó chuộc nàng ta đi, phong vị, chính mình cũng liền phát tài lớn, lại không ngờ phản ứng của cửu điện hạ hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của bà ta. Xem bộ dạng cửu hoàng tử mặt mày trầm xuống, đúng là giận thật, nếu chém mất cây rụng tiền của mình, quả thật không nói lý lẽ được. Trong lòng bà ta hoảng hốt, liền muốn tiến lên cầu tình, lại thấy cửu hoàng tử đột nhiên nở nụ cười, trở tay ôm lấy Triệu tiểu công tử.
Thiếu chút nữa bà ta liền quên, vị Triệu tiểu công tử này cũng là một thần nhân, cũng không chịu mê hoặc của “Hữu Xu”, một tay kéo cửu điện hạ ra phía sau cậu ta, lại móc chủy thủ ra, uy hiếp muốn làm thịt một cô nương thiên kiều bá mị. Cậu ta dựa vào cái gì? ”Hữu Xu” bất quá chỉ hành lễ thôi, trêu ai chọc ai?
Khi tú bà và đám người Tiết Vọng Kinh vì nữ tử tuyệt sắc mà hô to oan uổng, cửu hoàng tử mới vừa rồi còn giận dữ đã vạn dặm trời trong. Hắn hơi hơi nghiêng người, muốn kề đến bên tai thiếu niên nói mấy câu, thiếu niên cũng bổ nhào vào trong lòng hắn, hai tay chủ động quấn trên cổ hắn, cũng ghé lỗ tai muốn nói.
Hai người giống như uyên ương kề cổ, ngươi ôm ta, ta ôm ngươi, ngươi cắn lỗ tai ta, ta cắn lỗ tai ngươi, trăm miệng một lời mà nói nhỏ, “Nữ tử này có cổ quái, cách xa nàng một chút!” Dứt lời đối diện nhau, cười xán lạn, đều cảm thấy vui sướng vì ăn ý khó có được này.
“Sao ngươi biết nàng ta có cổ quái?” Hai người cười xong, lần thứ hai trăm miệng một lời, rồi lại cười nhẹ.
Hữu Xu một tay che miệng, một tay mang tính bảo vệ mà đặt ở bên hông chủ tử, khuyên bảo, “Mặc dù nàng ta mùi thơm ngào ngạt, kì thực dùng hương liệu dày đặc che giấu mùi thi thể thối. Một nữ nhân sao lại dính mùi thi thể thối? Cho nên vẫn là ít tiếp xúc mới tốt.”
Chỉ cần là người trải qua mạt thế, rất nhanh có thể phân biệt ra mùi vị thi thể hư thối và mùi vị tang thi, nhưng thế giới này không có tang thi, Hữu Xu cũng không tiện nói rõ, chỉ phải nói hàm hồ, hy vọng chủ tử có thể tin tưởng mình. May mà chủ tử là một cổ nhân, kiêng kị người khác đụng phải tục danh của mình, nếu không thì không chừng cũng sẽ bị tang thi này mê hoặc.
Trong lòng cậu thả lỏng một hơi, cánh tay ôm chủ tử lại càng thêm buộc chặt, chỉ sợ tang thi này bỗng nhiên phát cuồng, không quan tâm mà nhào tới đây. Đối với người ở mạt thế mà nói thì diệt trừ tang thi chẳng những là trách nhiệm, còn là một loại bản năng, hiện giờ, tóc gáy toàn thân Hữu Xu đều dựng thẳng, làm tốt chuẩn bị tùy thời cắt đầu đâm não.
Giải thích này có chút vớ vẩn, bởi vì người khác không ngửi được một chút mùi vị khác thường, càng không cách nào liên hệ một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành cùng với thi thể. Nhưng cửu hoàng tử lại tin tưởng không nghi ngờ. Hắn cũng ôm sát eo thiếu niên, thấp giọng nói, “Lai lịch nàng ta quả thực cổ quái. Từ nhỏ ta tu tập nội công, mới vừa rồi tức giận mười phần, một bàn tay tát qua, chỉ dựa vào gió ở tay áo là có thể khiến đại hán tám thước như Tiết Vọng Kinh bị tát bay ra mấy trượng, sau khi hạ xuống tất nhiên nội thương sâu nặng. Ngươi xem nàng ta, không chỉ đứng vững vàng, hai má còn không hồng không sưng, chỉ có khóe miệng nứt ra một vết thương nho nhỏ, đây cũng không phải là phản ứng mà người thường nên có.”
Khi nói chuyện, Hữu Xu đã bức tinh thần lực tới hai tay, bao trùm bên ngoài chủ tử, chính mình cũng bao một lớp chắn, cho nên người bên ngoài chỉ thấy bọn họ cắn lỗ tai vừa nói vừa cười, nhưng lắng nghe thì lại không có một chút động tĩnh.
Đám người Tiết Vọng Kinh chỉ nghĩ nhĩ lực của mình không tốt, nữ tử tuyệt sắc kia lại kinh hãi không thôi. Tai nàng ta động rồi lại động, công lực từ một tầng tăng tới mười tầng, vẫn không thể nghe rõ hai người nói nhỏ, trong lòng không khỏi thấp thỏm, thầm nghĩ có phải mình bị lộ chỗ nào không?
Mặc dù đầu óc tú bà đơn giản, với chuyện nam nữ lại cực kỳ sắc bén, thấy hai người kia sau khi đánh hoa khôi nhà mình liền ôm nhau khe khẽ nói nhỏ, liên tục cười nhẹ, môi đụng chạm khuôn mặt lẫn nhau, tựa như đang liên tục hôn nhau ngọt ngào, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ: hóa ra không phải là hoa khôi nhà mình mị lực không đủ, mà là hai người họ có long dương chi hảo!
Ai, thích nam nhân, như thế nào không nói sớm? Tú bà thầm hận, bỗng nghĩ đến Triệu tiểu công tử hình như tên là “Hữu Xu”, mồ hôi lạnh lập tức tuôn rơi. Một kỹ nữ ngàn người cưỡi vạn người đè, lại trùng tục danh với tâm can của cửu điện hạ, điện hạ không phát giận mới là lạ! Chỉ tát một bàn tay đã coi như vạn hạnh, phải biết, vị chủ nhân này còn từng ở bên đường băm người ta rồi!
Hai chân tú bà như nhũn ra, lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
Cửu hoàng tử quả thật muốn diệt trừ nữ tử tuyệt sắc này. Diện mạo của nàng ta vốn đã là họa thủy, lại mang cùng tục danh, qua chút thời gian nữa nhất định sẽ bị huân quý thượng kinh tranh nhau thổi phồng. Chỉ cần vừa nghĩ tới lúc bọn họ cùng nữ tử mây mưa trong miệng gọi “Hữu Xu”, hắn liền không khống chế được nội tâm bùng nổ sát niệm.
Nhưng nữ tử trong thiên hạ có thể đỡ nổi một kích của hắn ít càng thêm ít, vả lại còn có ý đồ dùng sắc đẹp câu dẫn, vậy trong đó có lẽ có âm mưu tính kế gì. Nếu là thường ngày, hắn sẽ cảm thấy thú vị, do đó dung túng, nhưng hiện tại không được, hắn phải bảo đảm Hữu Xu an toàn, cho nên lai lịch của nữ tử này cùng với người ở sau lưng, nhất định phải mau chóng lấy được.
Hắn muốn Hữu Xu, nhưng trước đó, hắn cần phải có được quyền thế và địa vị cao nhất. Tông Thánh đế không đợi được người, hắn đợi được; Tông Thánh đế không bảo hộ được người, hắn bảo hộ được; Tông Thánh đế không chiếm được tình yêu, hắn nhất định có thể có được. Hắn tuyệt đối sẽ không dẫm vào vết xe đổ của Tông Thánh đế.
Nghĩ vậy, cửu hoàng tử ôm sát Hữu Xu, nâng mắt nhìn về phía nàng ta, khóe môi treo một nụ cười lạnh như băng.
Nữ tử làm ra dáng vẻ hoảng sợ, cùng tú bà quỳ xuống thỉnh tội.
Có lẽ là tiếng bàn tay của cửu điện hạ quá mức thanh thúy vang dội, lúc này Tiết Vọng Kinh và thống lĩnh thị vệ đã phục hồi lại tinh thần, nhưng không có chú ý tới dị trạng của nữ tử. Bọn họ chỉ tưởng cửu điện hạ thương hương tiếc ngọc, chưa hạ thủ tàn nhẫn, nào biết được hắn dùng mười phần sức lực? Hai người do dự một khắc, cuối cùng tiến lên cầu tình, ngay cả Triệu Ngọc Lâm cũng đánh bạo khuyên giải, nói trùng tên trùng họ không phải là vấn đề gì, bảo nàng ta sửa lại là được.
Những người này quả nhiên ánh mắt có hạn, không thể trọng dụng. Trong lòng cửu hoàng tử đã phủ định Tiết Vọng Kinh và thống lĩnh thị vệ, tính toán sau khi hồi cung liền tiếp quản chi ám vệ mà Tông Thánh đế lưu lại. Không thể không thừa nhận, vị bá hoàng trong truyền thuyết đó quả thật có chỗ thần dị, sáu trăm năm trước lại dự liệu được cửu hoàng tử sinh ra, còn chỉ rõ đem lực lượng mình giấu ở chỗ tối truyền cho hắn.
Đây cũng là một nguyên nhân lớn mà Trọng Khang đế tin tưởng không nghi ngờ đối với lai lịch của nhi tử.
Cửu hoàng tử thực chướng mắt Tông Thánh đế, tự nhiên không hiếm lạ thứ hắn ta tặng, nhưng hiện tại, hắn đã có uy hiếp duy nhất, cũng chỉ có thể không ngừng mạnh lên, cho đến khi không gì không công phá nổi; cho đến khi nắm giữ toàn bộ Hạ Khải thậm chí Cửu Châu. Hắn tuyệt đối không thừa nhận, kỳ thật hắn cũng ôm ấp nỗi lo âm thầm giống như Tông Thánh đế, e sợ ngày nào đó Hữu Xu biến mất không thấy, rốt cuộc không tìm được.
Mà hiện tại Cửu Châu chiến hỏa tán loạn, máu chảy thành sông, hắn có thể đi chỗ nào tìm cậu, lại làm thế nào bảo đảm an toàn của cậu? Tông Thánh đế dùng muôn đời cô độc đúc nên vạn thế đại nghiệp, hắn lại muốn dùng vạn thế đại nghiệp để đoạn tuyệt muôn đời cô độc. Hắn muốn vĩnh vĩnh viễn viễn cùng một chỗ với Hữu Xu, chẳng sợ hồn phi phách tán cũng không xa rời nhau.
Trong lòng trăm mối ruột mềm, thâm tình hàng vạn hàng nghìn, cửu hoàng tử cũng không dám biểu lộ, chỉ xua tay cho nữ tử kia lui, âm thanh lạnh lùng nói, “Ngày sau không cho dùng cái tục danh ‘Hữu Xu’ này nữa, nếu không bổn vương lột da của ngươi ra!” Chẳng những nữ tử này không thể dùng, đợi sau khi hắn đăng cơ liền hạ thánh chỉ, toàn Hạ Khải trừ tâm can của mình ra, ai cũng không thể dùng!
Nữ tử tuyệt sắc run giọng đáp ứng, trong lòng lại hận đến muốn điên. Hai chữ mà nàng ta ghét nghe nhất chính là “lột da”, cửu hoàng tử thì thế nào? Tông Thánh đế chuyển thế thì lại thế nào? Sớm muộn gì cũng có một ngày moi tim của ngươi ra! Đương nhiên, Triệu tiểu công tử nói muốn làm thịt mình nàng ta cũng sẽ không bỏ qua.
Nữ tử che mặt cáo lui, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ huyết tinh.
Hữu Xu chờ nàng ta đi xa mới thả chủy thủ trở lại ống giày, tiếp tục ăn cơm. Không chỉ mỗi nữ tử không chịu buông tha cậu, cậu cũng không phải cái loại người mạt thế không có lòng trách nhiệm thấy tang thi lại không giết, đã hạ quyết tâm buổi tối lại đến một chuyến, trộm đem người diệt trừ.
Hai người tiếp tục dùng bữa, khi thì khe khẽ nói nhỏ, khi thì nhìn nhau cười nhẹ, không khí có chút vui vẻ. Đám người Tiết Vọng Kinh ở một bên lại thấy hứng thú rã rời, ánh mắt liên tiếp bay về phương hướng nữ tử kia biến mất.
Sau hai khắc, đồ ăn đã bị tiêu diệt sạch sẽ, cửu hoàng tử dắt Hữu Xu đi ra ngoài, đi ngang qua hồ sen, lại bị cậu kéo trở về.
“Mới vừa rồi đã nói, chưởng quầy sẽ đem rùa trong hồ sen tặng cho ta.” Cậu ghé vào trên lan can nhìn xuống, miệng không tự chủ được mím lại, hóa ra con rùa kia đã sớm chạy mất.
“Gấp cái gì, ta bảo người giúp ngươi mò. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của ngươi xem, cũng có thể treo mấy cái bình dầu rồi.” Cửu hoàng tử mỉm cười, sủng nịch không thôi nhéo nhéo cánh môi thịt thịt phấn nộn của thiếu niên, sau đó nhìn về phía tú bà, mệnh lệnh, “Tìm vài người lại đây mò rùa, ai mò được có trọng thưởng.”
Khóe miệng tú bà co rút, thầm nghĩ hai vị gia này cũng thật biết chơi, đến Lục Sáp Tiểu Trúc của mình không tầm hoa vấn liễu, không uống rượu mua vui, cố tình lại không buông tha một con rùa, còn từng đợt từng đợt ngân phiếu đập lên trên người nó. Đầu năm nay, làm người còn không bằng làm rùa!
Mặc dù oán thầm không ngừng, nhưng bà ta cũng không dám kháng mệnh, vội gọi bọn hộ viện tới.
Một đám người vạm vỡ để trần cánh tay mò tới mò lui trong nước đục, Hữu Xu ghé vào lan can nhìn đến hứng thú nồng đậm, lại không đề phòng chủ tử đi tới, dùng bàn tay lớn che mắt cậu lại, tức giận mệnh lệnh, “Đều mặc quần áo vào!”
Bọn hộ viện không còn cách nào, chỉ phải lên bờ mặc quần áo, rồi lại nhảy xuống.
Tiết Vọng Kinh càng nhìn dáng vẻ không thể nói lý này của cửu điện hạ, càng cảm thấy hắn có tiềm chất làm bạo quân, không khỏi cảm thấy lo lắng cho ngai vàng Hạ Khải.
Sau khi liên tục đụng phải hơn mười con cá, rốt cuộc có người mò được một con rùa. Hữu Xu chạy tới nhìn vài lần, lắc đầu, “Không phải con này.”
Làm sao ngươi biết không phải là con này? Tất cả rùa trên đời này đều có bộ dạng giống nhau như đúc có được không? Hộ viện kia mắt lồi ra, biểu tình khó chịu, nhưng cũng không dám mở miệng, đành phải đặt rùa trong sọt trúc bên bờ hồ, tiếp tục nhảy xuống mò.
Ngay sau đó lại có người mò lên bảy tám con, đều bị Hữu Xu nhất nhất phủ định. Cửu hoàng tử chẳng những không thấy phiền chán, còn vén vạt áo lên, cởi giày, chuẩn bị tự mình xuống nước.
Hiến xum xoe đến nông nỗi này, dù cho Tiết Vọng Kinh có rộng lòng hơn nữa, cũng có chút khó có thể chịu đựng. Hắn ta vừa đi kéo cửu điện hạ, vừa nhìn về phía thiếu niên, chất vấn nói, “Triệu tiểu công tử, không phải là ngươi muốn chơi bọn họ đi? Ngươi muốn nuôi rùa, nơi này đã được tám chín con, tùy tiện chọn một con là được, đừng gây sức ép cho điện hạ nữa. Phải biết, hắn là thiên hoàng hậu duệ, huyết mạch chân long, bị thương chỗ nào ngươi đảm đương không nổi đâu.”
Hữu Xu vẫn chưa cảm thấy chủ tử xuống nước thay mình mò rùa có cái gì không ổn. Nhớ năm đó khi bọn họ sống nhờ ở Khai Nguyên tự, vì bữa ăn ngon cũng thường thường nhảy vào trong hồ bắt cá. Cho đến khi Tiết Vọng Kinh ngăn cản, cậu mới ý thức được, đời này đã hoàn toàn khác biệt, thân phận của chủ tử cậu nào có thể trèo cao?
Cậu nhếch môi, áp chế khổ sở thình lình xuất hiện trong lòng, vừa cởi giày, vừa hối hận nói, “Là ta thiếu quy củ, tự ta mò. Ta không phải đùa các ngươi, rùa của ta ba tấc vuông, bên trái mai rùa có ba vết sẹo nhỏ hình hoa, dưới mắt mọc hai vết ban đỏ, đuôi nhọn kéo vài sợi thủy tảo, như là trực tiếp sinh trưởng trên làn da. Đám rùa đó đều không phải nó, ta nhận ra được.”
Tiết Vọng Kinh đỡ trán, thầm nghĩ vị Triệu tiểu công tử này thật là một thần nhân, không nhận ra kỹ nữ, lại có thể nhận ra một con rùa.
Trong lúc suy nghĩ, hắn ta bị cửu hoàng tử đẩy ra, thiếu chút nữa ngã vào hồ sen dòng nước đục ngầu, quay đầu nhìn lại, liền thấy đối phương đã ngồi xổm người xuống, nghiêm mặt đem chiếc giày hồng nhạt của thiếu niên mang trở lại, thận trọng nói, “Ngày sau đừng nói cái gì mất quy củ không mất quy củ. Đối với ta, ngươi không cần giảng quy củ, ta muốn làm bằng hữu của ngươi, không phải điện hạ, chúng ta ngang hàng tương giao, bất luận sang nghèo.”
Hữu Xu bị chủ tử nắm chặt mắt cá chân, muốn giãy dụa, lại bị kéo càng chặt hơn, chỉ đành đỏ hai má gật đầu. Cậu trộm nhìn chủ tử, bên má không tự chủ được lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Hóa ra chủ tử đời này, đã xem mình thành bằng hữu sao? Tim thật chua, lại thật đầy, nước mắt cũng sắp rớt xuống rồi.
Để phòng xấu mặt, cậu vội vàng nhanh chóng chớp mắt, nhìn qua giống như thực không biết làm sao.
Cửu hoàng tử cười chọt chọt lúm đồng tiền ngọt ngào của cậu, lúc này mới lưu loát mà cởi giày, cuộn ống quần và vạt áo lên, nhảy xuống hồ sen.
Tiết Vọng Kinh và thống lĩnh thị vệ nào dám ngăn cản, chỉ phải nhảy xuống theo.
“Bổn vương từng nói, không thích thứ không có ánh mắt.” Lúc xoay người, biểu tình ôn nhu của cửu hoàng tử nháy mắt lạnh như băng, trong giọng nói giấu diếm cường thế và bất mãn. Hiển nhiên, hành vi trách cứ thiếu niên của Tiết Vọng Kinh đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn. Ngay cả hắn cũng luyến tiếc nói một câu nặng lời với thiếu niên, người khác có tư cách gì? Càng không nói đến việc Tiết Vọng Kinh còn có ý đồ đẩy Hữu Xu cách khỏi hắn.
Lúc này Tiết Vọng Kinh mới nhớ lại kết cục của Triệu Ngọc Tùng, vội vàng thấp giọng xin lỗi.
Triệu Ngọc Lâm vốn còn đứng bên bờ xem náo nhiệt, lúc này cũng chỉ có thể nhảy xuống theo, quay đầu lại, tràn đầy oán niệm liếc ngũ đường đệ một cái. Cũng là người, sao lại chênh lệch lớn như thế? Hữu Xu muốn xuống nước, cửu hoàng tử bất luận như thế nào cũng không cho phép, còn nói nếu cậu làm dơ xiêm y, nhất định phải bị phạt, giọng điệu nghiêm khắc, biểu tình lại ôn nhu mà sủng nịch. Còn mình bất quá chỉ chần chờ một khắc, đã bị dao mắt khoét mấy cái, thiếu chút nữa bị dọa tiểu.
Đến tột cùng thì hai người họ thông đồng từ lúc nào, tình cảm sao lại tốt đến loại trình độ này? Đường đường thiên hoàng hậu duệ, tự mình nhảy xuống hồ sen mò rùa, nếu truyền ra ngoài, thật sự có thể đánh đồng với “phong hỏa hí chư hầu*”, cũng quá hoang dâm vô đạo! Triệu Ngọc Lâm vừa mò, vừa oán thầm, đầu ngón tay vừa mới đụng tới một vật cứng, lấy ra khỏi nước nhìn, hóa ra là một con rùa nhỏ.
*Phong hỏa hí chư hầu: Chu U Vương say đắm Bao Tự, nhưng Bao Tự không bao giờ cười. U Vương tìm đủ mọi cách khiến nàng cười nhưng chưa từng thành công. U Vương từng giao ước với chư hầu rằng: nếu có giặc đến thì đốt lửa làm hiệu, chư hầu thấy thì phải đến cứu. Một lần nọ, U Vương muốn làm vui lòng Bao Tự, nên đốt lửa hiệu. Chư hầu kéo đến nhưng không có giặc. Bao Tự bèn cười vang. Từ đó về sau U Vương nhiều lần đốt lửa hiệu để mua vui cho Bao Tự, chư thần nhiều phen kéo đến rồi hậm hực ra về. Về sau Nhung Khuyển đánh U Vương. Vua đốt lửa hiệu xin cứu viện nhưng chư hầu không tin, nghĩ vua lại muốn đùa bỡn họ để làm mỹ nhân cười nên không ai thèm đến.
Ba tấc vuông, không sai; mai rùa có ba vết sẹo nhỏ hình hoa, không sai; dưới mắt có hai khối ban đỏ, không sai; đuôi dính mấy sợi rong, không sai. Hắc, thật sự có một con rùa như vậy à? Không phải thị sủng làm kiêu, cũng không phải hồ ngôn loạn ngữ, tiểu đường đệ này, quan sát cũng quá cẩn thận! Triệu Ngọc Lâm chậc chậc lấy làm kỳ lạ, đang muốn cầm rùa đi lĩnh thưởng, lại bị cửu hoàng tử một phen đoạt qua, đồng thời cho một cái dao mắt lạnh như băng.
Tiết Vọng Kinh vỗ vỗ bả vai hắn ta, khuyên bảo, “Cái loại chuyện xum xoe này, ngươi ngàn vạn lần đừng tranh với điện hạ, cẩn thận hắn hiến tế ngươi.”
Triệu Ngọc Lâm run rẩy, ủy khuất nói, “Trước đó không phải đã nói sao, người mò được rùa có trọng thưởng, ban thưởng này…” Hắn ta xoa xoa ngón trỏ và ngón cái, làm một thủ thế muốn ngân phiếu.
Gân xanh trên thái dương Tiết Vọng Kinh giật giật, tức giận nói, “Đợi lát nữa ngươi trộm đến tìm bản thế tử lấy.” Cuối cùng ở trong lòng than thở: Triệu gia này đều là mấy thứ người gì vậy, một người muốn ăn không muốn sống, một người muốn ngân phiếu không muốn sống, cũng quá kỳ ba! Việc làm hư Hữu Xu, cửu điện hạ còn chưa tính sổ với hắn ta đâu, hắn ta ngược lại, đã hoàn toàn quên đến sau đầu!
Đương nhiên, người kỳ ba nhất triều đại không ai khác ngoài cửu hoàng tử. Trước mắt, hắn đã cầm rùa, vui sướng đi đến bên bờ, giơ lên cho thiếu niên nhìn, “Có phải con này hay không? Ta mò hồi lâu mới mò được.”
Hữu Xu vẫn chưa chú ý tới một màn mới vừa rồi, tiếp nhận sờ sờ mai rùa, lại nhéo nhéo cái đuôi nhỏ, mím môi cười, “Là con này, ta đút nó ăn, nó liền phải đi theo ta, đây là quy củ.” Nếu ở mạt thế, có người không liên quan tặng vật tư cho ngươi, ngươi cũng tiếp nhận rồi, vậy ngươi nhất định phải đi theo người đó, không tuân thủ quy củ sẽ bị giết chết.
Nhìn thấy hai mắt sáng sủa và lúm đồng tiền ẩn hiện của thiếu niên, cửu hoàng tử cũng tâm tình đại duyệt, hai tay chống trên bờ, lưu loát mà nhảy lên, hỏi, “Nếu là ta cho ngươi đồ ăn, ngươi cũng sẽ theo ta chứ?”
Ngươi đã sớm cho rồi, nếu có thể gặp nhau trong biển người mờ mịt, bất luận kiếp này hay kiếp trước, hay là vĩnh viễn, ta đều sẽ đi theo ngươi. Hữu Xu chớp mắt to thấm ướt, thận trọng gật đầu.
Cửu hoàng tử đầu tiên là cười nhẹ, rồi lại cười to, hận không thể xoa nắn thiếu niên tiến vào trong cốt nhục mình, khi nhìn thấy người mình đầy bê bối mới miễn cưỡng đè nén. Hắn luyến tiếc làm dơ Hữu Xu, bất luận là thân thể hay là tâm hồn, Hữu Xu chỉ cần giữ bộ dạng hiện tại là tốt, không cần lớn lên, cũng không cần phiền não vì bất cứ chuyện gì.
Hắn xoay người khoát tay với tú bà, “Bữa cơm này trị giá bao nhiêu bạc? Tính cho bổn vương.”
Cửu hoàng tử không gọi một cô nương nào, chỉ ăn một bàn đồ ăn, tú bà không dám kêu giá lung tung, nhịn đau vươn ra một bàn tay.
Lúc này cửu hoàng tử đã có kinh nghiệm, trong túi chẳng những có rất nhiều ngân phiếu, còn nhét mấy khối bạc vụn. Hắn lấy ra một tờ ngân phiếu vứt cho tú bà, sau đó quay đầu nhìn Hữu Xu, tuyên cáo, “Bữa cơm này ta mời, có tính là ta cho ngươi ăn hay không? Ngươi có đi theo ta không?”
Cậu đã sớm nghĩ thông suốt, đời này vẫn đi theo chủ tử, mặc dù hắn chán ghét việc thần quỷ, mặc dù một ngày nào đó sẽ vì vậy mà đoạn tuyệt, vậy cậu cũng phải chờ chủ tử chính miệng đuổi đi rồi mới đi. Không sợ đời đời kiếp kiếp đều nửa đường chia lìa, không sợ chẳng bao giờ chiếm được một kết quả tốt, nhưng cậu từng nếm thử, cũng từng có được, liền không có gì để tiếc nuối.
Cậu không cần tiếc nuối, lại càng không muốn hối hận.
Cửu hoàng tử cao giọng cười to, mặt mày phơi phới. Hắn hận không thể giơ thiếu niên lên, vứt lên không trung; lại muốn ôm cậu xoay vài vòng; càng muốn giữ chặt cổ cậu, dùng sức hôn mấy cái trên hai gò má phấn nộn của cậu, thuận tiện liếm liếm lúm đồng tiền ngọt ngào của cậu. Nhưng ngại một thân dơ bẩn, cái gì cửu hoàng tử cũng không thể làm, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu lông xù của thiếu niên, dặn dò, “Ở chỗ này chờ, đừng chạy loạn, ta đi thanh lý một phen, rất nhanh sẽ trở về.”
Hữu Xu nhu thuận gật đầu, sau khi nhìn hắn rời đi mới yêu quý không thôi mà sờ sờ rùa nhỏ.
Vừa rời khỏi phạm vi tầm mắt của thiếu niên, vẻ mặt tươi cười của cửu hoàng tử trong nháy mắt thu hồi, trở tay quăng cho Triệu Ngọc Lâm một cái tát, giọng điệu lạnh lẽo nói, “Dám mang Hữu Xu đến dạo kỹ quán, thật sự tưởng bổn vương sẽ không so đo với ngươi à?”
Triệu Ngọc Lâm bị tát bay ra mấy trượng, đụng vào núi giả lại rơi xuống mặt đất, ưm ưm a a mà rên rỉ. Cửu hoàng tử còn vui giận bất thường hơn cả đồn đãi, một khắc trước còn cười đến dương quang xán lạn, chớp mắt sau liền hung thần ác sát, khiến người ta phản ứng không kịp.
“Điện hạ, thảo dân không dám, cầu điện hạ tha mạng. Chuyện này đều là Triệu Ngọc Tùng bảo ta làm, nói là dạy dỗ Hữu Xu thành hoàn khố thanh sắc khuyển mã, ngày đêm hoang dâm, liền cho ta năm nghìn lượng bạc. Điện hạ, nhìn ở việc Hữu Xu mang họ Triệu, ngài tạm tha thảo dân lúc này đi, ngày sau thảo dân tất sẽ coi chừng cậu ấy thật tốt!” Triệu Ngọc Lâm miễn cưỡng đứng lên dập đầu.
Hôm nay tâm tình cửu hoàng tử tốt, vốn cũng không tính toán làm gì hắn ta, vừa đi về phía trước vừa giọng điệu lạnh lùng nói, “Thôi, chỉ lúc này đây, chỉ một lần này thôi. Trước khi đến bổn vương còn nghĩ, nếu như Hữu Xu bị dơ một khối da thịt nào, liền chém một khối da thịt của ngươi bù lại, may mà Hữu Xu nhu thuận, cứu ngươi một mạng.”
“Phải phải phải, thảo dân sẽ báo đáp ân cứu mạng của ngũ đường đệ ổn thỏa.”
Triệu Ngọc Lâm cũng là người thành tinh, biết vỗ mông ngựa cửu hoàng tử không hữu dụng, liền lấy bản thân đường đệ ra để nói. Cửu hoàng tử quả nhiên không gây khó dễ nữa, một mực rời đi. Nhìn bóng dáng cao ngất của đối phương đi xa dần, hắn ta ôm đũng quần, mồ hôi lạnh như thác mà nghĩ ngợi: làm dơ chỗ nào liền chém chỗ đó của mình bù lại, nương ơi, may mà Hữu Xu không thông suốt, nếu không mình liền thành thái giám, quả nhiên là đại ân cứu mạng, không biết lấy gì báo đáp mà!