Ngụy Vũ nghe xong lời nói của Ngọc Quân thì lập tức hiểu ra. Ý của Ngọc Quân nói rằng là anh đã tìm sai người.
Không thể nào có chuyện đấy.
Rõ ràng anh đã đích thân xem lại đoạn băng ghi hình đó không biết bao nhiêu lần, làm sao có thể xảy ra nhầm lẫn được.
Thấy Ngụy Vũ vẫn do dự không tin lời cô nói, Ngọc Quân thở dài than nhẹ. Người đàn ông này cái tính cố chấp đúng thật là giống hệt Lục Cảnh Thành, không khác chút gì.
Nếu không phải gương mặt quá khác nhau thì cô còn cảm thấy Ngụy Vũ giống anh em ruột của chồng cô hơn cả Lục Cảnh Hi.
“Sao anh lại nghĩ là tôi là người anh cần tìm.”
Ngụy Vũ nhớ lại, đó là một buổi dạ hội tổ chức lễ trưởng thành cho công chúa của hoàng gia nước P. Mọi người đến tham dự đều phải đeo một chiếc mặt nạ, thú thực là anh cũng chưa nhìn rõ mặt của cô gái đấy.
Nhưng sau buổi tiệc anh đã lập tức đi tìm cô nhưng hoàn toàn không có thông tin. Đến khi mọi thứ được xác nhận, anh lại vướng vào cuộc tranh đấu gia tộc nên không thể phân thân về nước.
Chỉ là không ngờ rằng, anh hoàn tất mọi việc thì người anh tìm đã kết hôn.
Ngụy Vũ liếc nhìn Lục Cảnh Thành còn đang mang bộ mặt hằm hằm nhìn anh đầy cảnh giác, anh có chút khổ sở.
Lục Cảnh Thành, chủ tịch tập đoàn Lục thị đúng là một kẻ không dễ động vào. Kình Vũ và Lục thị trên thương trường đấu với nhau đến lưỡng bại câu thương, trong khi rõ ràng hai bên có thể hợp tác phát triển.
Thực lòng mà nói, anh cũng có chút mong chờ người mình cần tìm không phải là vợ của Lục Cảnh Thành. Đường đường là người sáng lập quỹ đầu tư Kình Vũ mà anh lại phải trở thành tiểu tam cướp vợ người khác. Nghe qua đã chẳng thấy hay ho chút gì.
“Tôi đã cho người điều tra, ba năm trước em có xuất hiện tại buổi dạ tiệc đó. Cả vóc dáng đến trang phục đều phù hợp.”
Ngọc Quân bật cười.
Tự dưng cô cảm thấy Ngụy Vũ có chút ngây thơ. Cô cũng chẳng biết giải thích với anh ta như thế nào. Thôi kệ, cứ để anh ta tự mình đi mà tìm hiểu.
Dù sao, người anh ta cần tìm cũng có chạy mất được đâu.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi bảo.
“Nếu anh đồng ý với tôi một điều kiện thì tôi sẽ nói cho anh biết.”
Ngụy Vũ không thèm chớp mắt đã lập tức gật đầu đồng ý. Giờ còn gì quan trọng hơn việc tìm người nữa đâu.
Anh ta cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, anh ta cũng muốn kết hôn. Sống một mình lạnh lẽo quá.
“Ba năm trước tôi đúng thật là có xuất hiện ở chỗ đó, nhưng anh nghĩ là lúc đó tôi biết kiêu vũ chắc?”
Lúc đó cô may mắn thi đậu một cái học bổng, được cử đi trao đổi học tập bên nước P có hai tuần mà thôi. Lúc đó cô còn chưa được học lễ nghi, đi giày cao gót còn khó khăn chứ nói gì đến khiêu vũ.
“Anh chắc hẳn đã điều tra về tôi thì biết rõ rằng tôi không hề nói dối.”
Ngọc Quân lấy điện thoại ra, ngõ lạch cạch vài cái rồi đưa trước mặt Ngụy Vũ.
“Nhìn thấy địa chỉ này chưa, anh tự mình đi tìm câu trả lời đi.”
Có trời mới biết cô không thích dây vào cái mối quan hệ tam ba lằng nhằng đâu. Lại còn là tình chị duyên em. Con sư tử nhà cô còn đang ngồi ngay sau lưng đây này.
Ngụy Vũ cầm lấy chiếc điện thoại. Anh ta nhanh chóng ghi nhớ xong địa chỉ được ghi trên đó.
Phòng thư pháp cổ truyền, địa chỉ cũng không xa nơi này lắm.
Anh ta gật đầu rồi trả lại điện thoại cho Ngọc Quân, định đi ngay lập tức. Ngọc Quân mau mải gọi với theo anh ta.
“Này, này. Anh đi đâu đây, bây giờ sắp đến Tết rồi, chỗ đó đóng cửa nghỉ ngơi rồi. Anh có đi bây giờ cũng chẳng gặp được ai đâu.’’
Ngụy Vũ dừng bước, đúng là anh ta có chút vội vàng quá.
“Cô nói đúng, là tôi nóng vội.”
“Không sao, anh nhớ là mình còn nợ tôi một điều kiện đấy chứ?”
Ngụy Vũ gật đầu, giọng chắc nịch.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.’’
Ngụy Vũ anh luôn luôn là kẻ biết tuân thủ lời hứa.
“Nói đi, cô muốn gì?”
Ngọc Quân hài lòng xoa tay, cười híp mắt cười như một con hồ ly gian xảo đang bắt đầu tính kế người khác.
“Anh xem chiếc Pagani lần trước…”
Nói đến đây thì cô dừng lại, hơi hất cằm về phía anh ta chờ đợi.
Ngụy Vũ rất dứt khoát.
“Tôi sẽ cho người đem nó đến Lục thị cho cô.”
Ngọc Quân nghe anh ta nói như vậy thì lòng tươi như hoa, chỉ là ngoài miệng vẫn làm giá từ chối. Nói chuyện với người thông minh thật là đơn giản.
“Không cần, anh bán lại cho tôi là được. Chồng tôi có tiền.”
Ngụy Vũ khoát tay nói xong rồi đi thẳng.
“Tặng cô.”
Một chiếc xe thôi mà, đổi lấy thông tin người cần tìm thì anh còn thấy hơi ít.
Ngọc Quân thấy dễ dàng có được chiếc xe mà mình thèm muốn, bèn hớn hở quay lại khoe với Lục Cảnh Thành.
“Chồng ơi, em giỏi không?”
Chưa đến năm phút mà cô kiếm được chiếc xe vài triệu đô. Ngọc Quân còn thấy mình kiếm tiền còn giỏi hơn cả Lục Cảnh Thành.
Tuy Lục Cảnh Thành chẳng rõ hai người đang nói chuyện gì, nhưng thấy Ngụy Vũ không còn dây dưa gì đến vợ mình nữa thì anh cũng thấy sung sướng trong lòng.
Anh kéo eo Ngọc Quân sát lại, hôn một cái lên mi mắt cô, khàn giọng khen.