Mặc kệ ở hầm ngầm Vô Thượng Phong, hay là bí cảnh Luyện Nhận Cốc, hắn vẫn không nói với nàng, rốt cuộc nó là cái gì.
Nàng còn nghĩ hắn giấu kỹ như vậy, đặt ở trong lòng, sẽ là công pháp gì đó, hoặc là vũ khí bảo mệnh, nhưng nàng ngàn tưởng vạn tưởng lại không ngờ, nó là lục lạc của nàng.
Chuỗi lục lạc này theo nàng vang vọng Khê Thủy thôn, lại một đường vang đến Lạc thành, cuối cùng ở trong huyết sắc phát ra thanh âm cuối cùng.
Nàng nghĩ nó ngủ vùi theo thân xác, không ngờ nó ở trong tay hắn, còn trân trọng đặt trước ngực.
Hiện giờ lục lạc đã nhiễm huyết sắc, mặt trên một tầng lại một tầng vết máu khô cạn, giống như khắc hoạ hắn chịu bao nhiêu thương tổn, có bao nhiêu trân trọng để ở trong lòng.
Tô Mã cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn Bách Lý Kiêu, nhìn hắn nhắm chặt hai mắt, nhìn môi hắn không còn huyết sắc, như uống một ngụm nước đắng:
- Không phải ngươi không thèm để ý tới Tiểu Lê sao?
- Không phải ngươi lãnh tình lãnh tính sao?
- Không phải ngươi trước giờ không có động tâm với ta sao?
- Vậy đây là cái gì?
Nàng đem lục lạc đặt vào tay hắn, muốn hắn nắm lấy:
- Sao ngươi lại đặt nó ở trong lòng? Vì sao lại giấu kỹ đến như vậy?
Tay Bách Lý Kiêu rũ xuống, khuôn mặt trầm tĩnh, không hề có phản ứng.
- Rốt cuộc ngươi có từng thích ta? Ta đã chết ngươi còn cất giấu cái này làm gì!
Tô Mã nghẹn ngào một tiếng: . ngôn tình hài
- Bách Lý Kiêu, ngươi tỉnh lại cho ta, tỉnh lại giải thích đi.
Lúc này nàng hận không thể lay hắn tỉnh, để hắn giải thích xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nàng muốn biết hắn có từng động tâm với nàng, có hay không dù chỉ một khắc…Tưởng niệm nàng.
Chỉ là thiên ngôn vạn ngữ, nàng nhìn lục lạc trong tay, liền hiểu rõ.
Bách Lý Kiêu có tính cách thế nào sao nàng không biết, có thể khiến hắn trân trọng để ở trong lòng, chỉ có vật mà hắn xem như trân ái nhất.
Hắn không quên Tiểu Lê, Tiểu Lê vẫn luôn ở trong lòng hắn.
Nghĩ đến đây, trái tim Tô Mã như bị siết chặt, đau đớn, chua xót, vui sướng theo máu chảy vào khắp người.
- Ngươi giấu ta lâu như vậy, rốt cuộc ngươi còn giấu ta chuyện gì nữa?
Hắn giấu tình cảm đối với Tiểu Lê, khiến nàng nghĩ hắn lạnh băng vô tình, khiến nàng lo được lo mất, mỗi ngày giãy giụa trong chua xót cùng vui sướng.
- Ngươi vẫn không nói lời nào, không nghĩ nếu Tiểu Lê còn sống trên đời, thật sự hiểu lầm ngươi thì phải làm sao bây giờ?
Tô Mã nghẹn ngào:
- Ngươi cũng không có nghĩ nếu ta vĩnh viễn không biết thì phải làm sao bây giờ?
Bờ môi hắn tái nhợt, như không cao hứng, vẫn luôn nhấp chặt.
Nàng đi tới gần hắn.
Bên tai là tiếng gió nhẹ nhàng, nàng cúi đầu, nhắm mắt lại:
- Bách Lý Kiêu.
Nàng hôn lên bờ môi khô khốc của hắn, tràn ngập huyết tinh cùng chua xót:
- Ngươi là người hư nhất trên đời, đại phôi đản.
( Yul: "Phôi Đản” hay được dịch thành “trứng thối”, nghĩa là đồ bỏ đi, đồ không còn giá trị.)
Nói xong, nàng khẽ hé răng.
Bách Lý Kiêu cảm nhận được đau đớn, mày nhíu lại.
Vẫn không tỉnh.
Tô Mã đứng dậy, thấy bờ môi hắn có chút huyết sắc, nghẹn ngào nói:
- Đây là ta trừng phạt ngươi, sau này còn những lần trừng phạt lớn hơn nữa đang chờ ngươi, ngươi phải mau tỉnh lại cho ta.
Bách Lý Kiêu không phản ứng.
Nàng hốc mắt đỏ lên:
- Ngươi yên tâm, trước khi ngươi nói rõ ràng mọi chuyện, ta sẽ không để ngươi chết, ta sẽ mang ngươi hồi Vô Thượng Phong.
Hiện tại Bách Lý Kiêu chỉ tạm thời giữ được mạng, nếu muốn tỉnh lại phải tìm đại phu có y thuật cao minh.
Vô Thượng Phong có quỷ y, có thể cứu hắn.
Nàng lau nước mắt, chạy tới Biện thành mua một chiếc xe ngựa, nàng không một xu dính túi, nhưng sờ sờ trước ngực, móc ra thỏi vàng, cắn răng đưa vàng cho người bán xe.
- Ngươi tuyệt đối không thể đưa cho người khác, ta nhất định sẽ chuộc lại, nhất định!
Người bán xe cười thầm có người còn muốn dùng vàng chuộc lại vàng, thật kỳ quái.
Hắn đâu biết, thỏi vàng này đối với Tô Mã quan trọng đến cỡ nào, đó là đồ vật đầu tiên mà Bách Lý Kiêu đưa cho nàng, nàng không nỡ xài, lại không ngờ ngay lúc này cứu mạng hắn.
Dư lại bạc vụn nàng mua một ít dược, thay đổi trang phục rồi trở về Khê Thủy thôn.
Gian nan đỡ Bách Lý Kiêu lên xe ngựa, nàng thở phào một hơi.
Truy Thiên nhìn “Tiểu đồng bọn” mới tới, bản thân không được sử dụng liền cảm thấy bất mãn.
Tô Mã sờ sờ đầu nó, đau lòng nói:
- Ta biết ngươi muốn mang chúng ta đi, nhưng chân ngươi bị thương, đường xa như vậy kiên trì không được.
Truy Thiên phì phì mũi.
Tô Mã thầm nghĩ, Truy Thiên lớn lên quá cao lớn, dọc theo đường đi sẽ bị người hoài nghi, vì thế nàng dùng một khối bao bố bó vết thương của nó lại, rồi dùng bùn than xoa toàn thân nó, lúc này nhìn Truy Thiên như con ngựa bình thường.
Tô Mã đứng trước căn nhà gỗ, nhìn cánh cửa đầm đìa vết máu, nàng châm lửa.
Ngọn lửa hừng hực chiếu vào đáy mắt, nàng hốc mắt đỏ lên, lên xe ngựa không quay đầu lại.
Căn nhà gỗ thuộc về hai người, phần mộ của Tiểu Lê cùng dọc theo bên đường là dấu vết sét đánh dần dần lùi về phía sau.
Hai người hai mã bước vào cuộc hành trình, chỉ là lúc này nàng mang theo Bách Lý Kiêu.
Vì Bách Lý Kiêu bị thương, Tô Mã không dám đi quá nhanh, cũng không dám đi quá chậm, sợ thương thế chuyển biến xấu.
Dọc theo đường đi trái tim như nhúng vào nước sôi lại như nhúng vào băng, lãnh nhiệt luân phiên, dày vò không ít.
Bách Lý Kiêu vài lần nóng sốt, nàng cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi hết lòng chiếu cố, lo lắng.
Đêm nay, đi ngang qua ngọn núi ở Phái thành, trời lại đổ mưa.
Đường núi khó đi, nàng đành dừng lại.
Truy Thiên cùng tân mã ở trong mưa rải hoan, Tô Mã vào trong xe ngựa.
Cho dù hôn mê, Bách Lý Kiêu vẫn nhíu chặt mày.
Lúc này hắn bị thương rất nặng, không chỉ hôn mê vài ngày, một chút phản ứng cũng không.
Mấy ngày trước nước cũng không uống xuống, mấy ngày nay mới đỡ hơn một chút.
- Không biết ngươi còn nhớ nơi này hay không, lúc trước ta và ngươi rớt xuống sơn động, chúng ta cùng trải qua một đêm, rồi từ hàn đàm đi ra ngoài.
Tô Mã vừa nói, vừa bỏ tay hắn vào trong chăn, nhìn lòng bàn tay quấn vải bố băng tầng tầng lớp lớp, trong lòng cứng lại.
Đôi tay này, đã từng cầm ám khí, duỗi qua lò đúc, siết chặt kiếm dài, hiện giờ đã là huyết nhục mơ hồ, nếu không phải nàng xử lý kịp thời, chỉ sợ về sau không thể cầm kiếm nữa.
- Không vì ngươi băng bó vết thương ta cũng không biết ngươi bị thương nhiều như vậy...
Tô Mã nhẹ nhàng nắm tay hắn:
- Ngươi cái gì cũng không nói.
- Bị thương không nói, thích ta cũng không nói, miệng của ngươi thật chặt…
Nàng nói thầm hai tiếng, nhìn bóng đêm buông xuống, cơn buồn ngủ dần dần đánh úp lại.
Vừa định ngủ, lại hơi ngẩn ra.
Mấy ngày trước ban đêm cũng không lạnh lắm, mà nàng lại sợ có người đuổi theo, nên ngủ ngoài cửa xe, nhưng tối nay trời mưa lớn như vậy, nàng không thể dựa cửa ngủ.
Nàng nội tâm vừa động, nhìn Bách Lý Kiêu.
Tuy xe ngựa không lớn, nhưng hai người vẫn có thể miễn cưỡng nằm chung...
Nàng tự tìm lý do:
- Giường ngươi ta đã bò lên, một chiếc xe ngựa có gì đáng sợ.
Nói xong, nàng đưa tay vào trong chăn, dừng một chút, hỏi" ý kiến":
- Bên ngoài quá lạnh, ta chiếm nửa bên xe ngươi có ý kiến gì không?
Bách Lý Kiêu đang hôn mê, đương nhiên không có ý kiến.