Tô Mã uống phần lớn rượu, thần trí có chút mơ hồ, hàm hồ nói:
- Quá khứ của ta cũng không có gì đáng nói, không phụ không mẫu, tự do tự tại.
Bách Lý Kiêu lại đổ cho nàng một chén rượu:
- Ta muốn biết chuyện trước khi ngươi tiến vào Vân Hoan tông.
Tô Mã sửng sốt, trước khi tiến vào Vân Hoan tông?
Kia chẳng phải là “nữ nhân mồ côi “, “Tiểu Trác Tử “, “Tiểu Lê" sao?
Khi đó nàng đang làm gì? Cũng đang câu dẫn Bách Lý Kiêu, nàng không thể nói những cái này cho hắn biết.
Tuy Tô Mã đã uống không ít rượu, nhưng vẫn thanh tỉnh đôi chút, nàng biết Bách Lý Kiêu không muốn nghe những lời lừa gạt, nếu nàng nói cho hắn biết thân phận thật sự của nàng, không chỉ quy tắc không cho phép, mà hắn cũng sẽ hoàn toàn rét lạnh tâm.
Vậy…Nếu nói chuyện trước khi gặp Bách Lý Kiêu?
Nàng miễn cưỡng tìm tòi trong lý trí moi ra ký ức hơn hai mươi năm.
Nàng thân là Mary Sue, không có thơ ấu. Sinh ra đã có bộ dáng như vậy, chú định phải dùng các loại gương mặt hoặc nhân để hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy nàng là người đối mặt thiên kỳ bách quái, nhưng những gì trải qua cũng không có gì đáng nói.
( Yul: "Thiên kỳ bách quái" là Ngàn lạ, trăm quái. Chỉ sự kỳ quái.)
Nếu tổng kết lại, đó chính là “Công lược”, “Công lược” lại “Công lược” mà thôi.
Nàng không biết nên nói gì, chỉ phải hàm hồ nói:
- Cũng không khác gì ở Vân Hoan tông...
Bách Lý Kiêu mặt mày chợt tắt, nhìn ánh mắt nàng như tẩm sương sớm, hơi hơi dao động.
Tô Mã không phát hiện ra, nói xong, nàng còn đắc ý hừ hừ hai tiếng:
- Nhưng ta so với các nàng còn lợi hại hơn nhiều, chỉ một ánh mắt đã có thể khiến những người đó mềm xương cốt, không cần phải luyện cái gì võ công, tu cái gì nội lực.
Bách Lý Kiêu nhướng mày:
- Những người đó?
- Không, không phải là "những người đó".
Nàng mơ hồ xoa trán, thanh âm hàm hồ:
- Là rất nhiều, rất nhiều, ngươi nghĩ cũng không thể nghĩ được nhiều như thế.
Nói xong, không biết khi nào gió đêm thổi tới, nàng lạnh run.
Vừa nâng đầu, liền thấy Bách Lý Kiêu thâm trầm nhìn nàng.
Nếu là ngày thường, nàng đã có thể phát hiện hắn không thích hợp, nhưng uống rượu vào, đầu óc không rõ ràng lắm, trong lòng nghẹn thật lâu một khi nói ra, sẽ không quan tâm gì nữa.
Nàng xách theo bầu rượu đi tới bên cạnh hắn, lảo đảo lắc lư dựa vào người hắn:
- Nhưng ta lại thua trong tay ngươi.
Nàng ủy khuất nói:
- Ta câu dẫn ngươi thế nào, ngươi vẫn thờ ơ, mỗi ngày lạnh lẽo như là khối băng, khối băng so với ngươi còn không lạnh bằng.
Bách Lý Kiêu bắt lấy bầu rượu trong tay nàng.
Nàng liền đoạt lại, oán giận nói:
- Dựa vào cái gì Từ Tư Tư liếc nhìn ngươi một cái ngươi liền thích nàng, ta theo ngươi thời gian lâu như vậy ngươi vẫn không thích ta!
Vừa nói tới Từ Tư Tư, thanh âm liền thay đổi.
Nàng nhớ trong nguyên tác Bách Lý Kiêu đối với Từ Tư Tư là khăng khăng một mực, nàng càng nghĩ càng thêm bực.
Bách Lý Kiêu sửng sốt một chút mới nhớ ra Từ Tư Tư là ai, nhíu mày:
- Ta không thích nàng.
Tô Mã không chấp nhận vội phản bác:
- Ngươi còn chối! Ngươi thích nàng!
Nói xong, nàng hít hít cái mũi:
- Ngươi nói xem, sao ngươi không tin ta? Ngươi tự đếm lại xem, ngươi đã hoài nghi ta bao lần?
Bao lần?
Bách Lý Kiêu theo bản năng nghĩ Tiểu Lê là một lần.
Hắn thật sự hoài nghi Tiểu Lê. Chỉ là nghe Tô Mã nói như vậy, như có ẩn tình gì đó mà hắn không biết.
Tô Mã càng nói càng ủy khuất, nhớ lúc nàng bị xe ngựa áp chết, nhớ lúc nàng bị hắn vặn gãy cổ, còn có đau đớn khi bị kiếm xuyên tim, không khỏi khụt khịt:
- Ngươi là vương bát đản, ngươi không biết ta vì ngươi ăn bao nhiêu khổ, ngươi cũng không biết ta bị bao nhiêu thương tổn!
Dưới ánh trăng, nàng khóc đến mũi đỏ lên, nhìn rất chật vật.
Bách Lý Kiêu thần sắc vừa động.
- Bất quá cũng coi như.
Nàng lau nước mắt:
- Dù sao cũng là ta lừa ngươi, là ta gieo gió gặt bão.
Công lược vô số người, cũng bị vô số người ái mộ, nàng biết rõ, loại tình cảm vô dụng này là một bên tình nguyện trả giá.
Huống chi nàng muốn câu dẫn hắn là vì Thiên Đạo muốn giết hắn, bị hắn phản sát cũng là theo lý thường.
Nàng khó chịu cái gì a.
Nghĩ như vậy, nàng cảm thấy khóc một hồi thật mất mặt.
Vì thế nghẹn ngào nói:
- Ngươi coi như ta nói bậy đi, hãy quên những gì ta vừa nói.
Bách Lý Kiêu nhấp thẳng môi, trầm mặc không nói.
Hắn nhớ lúc Tiểu Lê ngã trước mặt hắn, cảnh tượng trước mắt đều nhiễm huyết sắc.
Đối diện nàng mặt mày minh diễm, nhưng trong mắt tràn đầy ủy khuất không khác gì lúc Tiểu Lê ngã vào lòng hắn.
Hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng.
Thôi, nếu hắn đã tin tưởng, tuyệt đối không nhị tâm.
Nếu biết bản tính của nàng, sao lại để ý quá khứ đã qua.
Cho dù có “Rất nhiều” thì thế nào, hiện tại trước mặt nàng, chỉ có mình hắn.
Hắn ôm Tô Mã vào lòng.
- sao ta lại quên…Không phải ngươi gieo gió gặt bão, là ta quá mức ngu muội, không phát hiện ra hết thảy.
Tô Mã nín khóc mỉm cười:
- Nếu ngươi thật sự ngu muội, trên thế giới này không còn ai thông minh.
Bách Lý Kiêu dừng một chút, nhỏ giọng hỏi:
- Vết thương còn đau không?
Tô Mã nghĩ hắn đang hỏi vết thương trên cổ nàng, vết thương đã khép lại, không còn đau nữa.
Nhưng khó có lúc thấy hắn ôn nhu như thế, nàng cố ý nói:
- Vẫn rất đau.
Hắn siết chặt vòng tay ôm nàng.
Tô Mã cảm thụ hơi thở thuộc về hắn, sau một lúc lâu mơ hồ mở miệng:
- Ngươi đau lòng ta?
Hàm hồ mà hỏi, nếu không cẩn thận nghe sẽ không nghe thấy.
Những lời này nàng hỏi vô số lần.
Thử, khiêu khích, chế nhạo, mỗi lần hỏi hắn sẽ làm lơ hoặc trách cứ.
Chỉ có lần này, hắn nghe nàng hỏi, nhìn nàng thật sâu, mặt mày như ánh trăng mông lung, khẽ "ừ" một cái.
Thực nhẹ thực nhẹ, nếu không chú ý sẽ theo gió tan đi.
Tim Tô Mã đập sai một nhịp.
Nàng mở to mắt, vẻ mặt kinh hỉ giống như đào hoa nở rộ, từ khóe miệng lan tràn đến toàn thân, thậm chí thiếu chút nữa đã đứng không vững.
Bách Lý Kiêu gắt gao ôm lấy nàng:
- Từ nay về sau, ta sẽ không hoài nghi ngươi.
- Thật?
Nàng cong khóe mắt hỏi.
- Thật.
Tô Mã vui sướng ôm hắn:
- Những lời này ta nhớ kỹ, nếu ngươi lại hoài nghi ta, ngươi chính là vương bát đản.
Bách Lý Kiêu cười, dùng áo ngoài che nàng lại:
- Ừ.
Gió nổi lên, lá khô rào rào rơi xuống.
Dưới ánh trăng mông lung, hai người dựa vào nhau.
Tô Mã có chút mơ màng sắp ngủ:
- Nếu ngươi tin ta, ngày mai liền rời khỏi Liệt Hỏa sơn trang được không?
- Vì sao?
Tô Mã vừa định nói chuyện, trong rét lạnh sẽ run run.
Hiện tại đầu óc hỗn độn, bị rượu làm say, nàng không nghĩ ra cái cớ, gấp đến độ trên trán đầy mồ hôi:
- Nếu ta nói, ta không thích nơi này ngươi tin sao?
Bách Lý Kiêu nhíu mày, hắn nâng tay che mặt nàng, ngăn trở hơi lạnh gió đêm.
- Tin.
Tô Mã thở nhẹ một hơi:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Nàng dựa vào lòng hắn, buồn ngủ dần dần:
- Ta còn muốn thương lượng với ngươi một chuyện. Sau khi trở về Vô Thượng Phong, nếu ngươi đã biết chân tướng, ngàn vạn lần đừng quá tức giận, được không?
Bách Lý Kiêu nhìn nàng.
Nàng dừng một chút, miễn cưỡng tìm từ thích hợp, không chạm vào nổi đau của hắn:
- Ta biết ngươi không thể không tức giận, mặc kệ Bách Lý Nhất Hải cùng Diệp Minh có quan hệ gì, hắn lãnh bạc đối đãi với ngươi là thật.
Nàng sẽ không vì hoà bình mà bắt Bách Lý Kiêu buông thù hận. Chỉ là nàng không hy vọng hắn giống như nguyên tác, trở thành người không có cảm xúc.
- Suốt hai mươi năm ngươi vì Vô Thượng Phong mà sống, cũng vì làm thiếu chủ Vô Thượng Phong mà sống, nhưng ta hy vọng ngươi không cần vì bọn họ mà từ bỏ chính mình. Không ai đáng giá khiến ngươi sa đọa, ngươi chỉ là Bách Lý Kiêu.
Ngươi chỉ là Bách Lý Kiêu.
Những lời này Tô Mã đã nói với hắn rất nhiều lần.
Nhưng hắn vĩnh viễn không biết ý vị trong đó.
Hắn chỉ là Bách Lý Kiêu, là một người lạnh nhạt, thích ăn điểm tâm ngọt, một kẻ giết chóc, nhưng vẫn còn sót lại thiện tâm.
Hắn không phải vai ác trong《 Thần Kiếm Kỳ Duyên 》, cũng không phải thiếu chủ Vô Thượng Phong, càng không phải là cổ máy giết chóc vô tình.
Bách Lý Kiêu chỉ là Bách Lý Kiêu.
Hắn như nghe ra thâm ý trong lời nói, hắn cúi đầu "ừ" một tiếng.
Tô Mã yên tâm, chìm vào giấc ngủ.
Gió đêm lạnh băng lại đình chỉ thổi quét, lá khô xoay tròn rơi xuống, hết thảy trở nên tĩnh mịch.
Bách Lý Kiêu cảm giác có ánh mắt ở khắp nơi đang nhìn hắn.
Lúc này đây, hắn xác định không phải ảo giác.
Xác thật là có “Người” đang nhìn hắn, giống như dày đặc ngân châm, muốn đâm thủng người hắn.
Khi Tô Mã nói chuyện, cổ uy áp có mặt khắp nơi, trừ bỏ tiếng gió, lại không nghe bất cứ tiếng vang gì.
Hắn nhớ vừa rồi, lúc Tô Mã nói chuyện, thân thể có chút run rẩy, mặt mày phát lạnh.
Khiến hắn nhớ lúc ở Luyện Nhận Cốc, giống như hết thảy mọi vật còn sống đều mất đi sinh khí.
Này tuyệt đối không phải người có thể làm.
Hắn nhớ Tô Mã từng nói “Vai chính”, “Vai ác”, cùng đại hán thuyết thư nói tới “Thiên Đạo”.
Một ý niệm điên cuồng nảy lên trong đầu:
Chẳng lẽ thật sự có trời cao đang trừng phạt hắn?
Như vậy suy đoán của hắn cũng không phải bắn tên không trúng đích.
Ở Luyện Nhận Cốc hắn đã thấy quạ đen có thể nói.
Nghe Tô Mã cùng quạ đen đàm thoại hắn mới biết, hắn tội ác tày trời, cần bị tru sát. Nhưng quạ đen bị nguyên nhân nào đó trói buộc, không thể xuống tay, chỉ có thể thông qua Tô Mã.
Người Vô Thượng Phong từ xưa đến nay chính cũng chính tà cũng tà, hành sự tùy ý.
Hắn biết hắn không phải người chính phái như Diệp Minh, nhưng tuyệt đối chưa tới mức tội ác tày trời.
Cho nên, vì sao trời cao phải trừng phạt hắn, chẳng lẽ vì hắn là " vai ác" sao?
Mà Tô Mã lại nói hắn “thích Từ Tư Tư”, sao lại thế này?
Hắn nhớ lúc ở Phái thành gặp được Từ Tư Tư, đối phương ở trong ấn tượng của hắn chỉ là một bóng dáng mơ hồ, hắn cũng không có bao nhiêu ấn tượng.
Hắn khẳng định hắn chưa từng động tâm với Từ Tư Tư.
Nhưng vừa rồi Tô Mã rất ủy khuất hình như không phải phán đoán.
Xem ra còn có chuyện đã từng phát sinh mà hắn không biết, này hết thảy còn phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều.
Hắn có dự cảm, chân tướng ở ngay trước mắt.
Hắn nhìn Tô Mã ngủ say, khẽ trầm mặc.
Nàng từng nói, nàng lừa hắn.
Nhưng mà nàng “Lừa”, lại như mang theo mặt nạ, rồi lại móc ra một vật máu chảy đầm đìa, rõ ràng là tâm.
Nàng đầy người gông xiềng, tập tễnh đi về phía hắn, lại lôi hắn ra khỏi vực sâu, cầm đao theo hắn, lảo đảo đi trước.
Bọn họ đi qua biển lửa, xuyên qua ảo cảnh, gặp qua lò luyện.
Dọc theo đường đi huyết sắc đầm đìa, lưỡi dao dính đầy máu tươi.
Nhưng mũi đao, lại nhắm ngay nàng.
Bách Lý Kiêu hơi đỏ mắt, hắn đè thấp thân thể, môi mỏng nhẹ phớt lên má nàng.
Nếu nàng bị quản chế, hắn nguyện ý vì nàng chặt đứt gông xiềng.