Vừa rồi nàng mới nói nàng si tình, hắn liền lấy này hai chữ này chế nhạo nàng...
Tô Mã chỉ đành câm miệng trầm mặc. Gương mặt nóng lên, ngay cả gió đêm lạnh băng cũng thổi không vơi nhiệt độ trên mặt.
Nhưng nàng ngồi cũng không yên, nàng trộm nhìn Bách Lý Kiêu, hắn lại không né không tránh mà nhìn nàng, trong mắt như bóng đêm vô tận, sâu thẳm đen tối, nhưng cũng khó nén tinh quang rạng rỡ.
Nàng giống như bị ngây ngốc, vội thu hồi tầm mắt.
Vừa rồi Bách Lý Kiêu chế nhạo nàng, khiến nàng có ảo giác là hắn hòa hoãn với nàng, nhưng nhớ tới hai lần tử vong, lại lo sợ hắn cố ý thiết hạ bẫy rập, khiến nàng nhảy xuống hố.
Tình huống hiện tại đúng là nằm đao liếm mật, nàng vừa thèm, lại vừa sợ hắn cắt lưỡi nàng.
Một chặn đường không nói gì, may là sau núi cách nơi này không xa. Lắc lư một hồi, xa phu liền nói:
- Hai vị khách quan, tới rồi!
Hai người xuống xe. Thấy dãy núi nguy nga, ở trong bóng đêm giống như từng con cự thú ngủ say, cảm giác khiến người sợ hãi.
Nơi này địa hình hiểm trở uốn lượn, nếu không có xa phu dẫn đường sẽ không dễ dàng tới chổ này.
- Tuy ta không biết vị trí của Luyện Nhận Cốc, nhưng tục truyền nói cách đây không xa, cho nên ta chỉ có thể đưa nhị vị đến đây.
Bách Lý Kiêu nói:
- Đa tạ.
Hắn là người ân oán phân minh, biết người có thể ở Phong thành sống xuôi gió xuôi nước nhất định không sạch sẽ, nhưng lại có ích cho việc khác.
Tuy xa phu bị hắn áp lực không thu bạc, nhưng cũng là giúp hai người, hắn không tiếc lời cảm tạ.
Tô Mã thấy xa phu muốn đi, nghĩ nghĩ trên người còn một thỏi vàng, vì thế gọi hắn lại:
- Chờ một chút!
- Tiên tử mời nói.
Xa phu dừng lại.
Tô Mã vừa định móc ra, nhưng liếc thấy thân ảnh của Bách Lý Kiêu, vội rụt tay lại. Nàng giữ thỏi vàng này vì thói quen, chứ không phải luyến tiếc.
- Chờ chúng ta đi ra ngoài, ta sẽ trả bạc cho ngươi.
Xa phu cười, có lẽ nghĩ hai người có thể ra hay không mới là vấn đề, nhưng vẫn nói:
- Ta ngồi dưới gốc cây kia, đợi hai vị.
Nhìn xa phu rời đi, Tô Mã thở phào một hơi, nhưng lúc quay đầu lại thấy nơi này đầy những núi cao, nhớ tới lời xa phu từng nói, nàng có chút lo lắng.
Trong nguyên tác, Bách Lý Kiêu nghe Cung thúc nói một phần chân tướng, bi ai ngập trời cùng phẫn nộ xông vào Luyện Nhận Cốc, một thân đầy vết thương mới đến được trung tâm mảnh đất. Ngay lúc đó hắn mới biết phương pháp khống chế nội công, lấy thân thể hao tổn thao túng nội công, nói là ngàn năm mới có một cường giả cũng không quá, dù vậy hắn vẫn bị nhiều thương tổn, hiện giờ đem theo nàng, chẳng phải là cửu tử nhất sinh?
Lúc này nàng sẽ không chết trong tay Bách Lý Kiêu, mà chết vì cơ quan...
Có lẽ thấy sắc mặt nàng biến đổi, Bách Lý Kiêu không nói gì thêm, chỉ đưa cho nàng một thanh chủy thủ.
Chủy thủ này lạnh băng, toàn thân ngân quang, rất sắc bén.
Hơi hơi lệch về một bên, ở dưới ánh trăng có thể thấy được ám văn thuộc về Vô Thượng Phong.
Nàng nội tâm vừa động:
- Đây là đồ vật của Vô Thượng Phong?
Bách Lý Kiêu gật đầu, Tô Mã cười:
- Công tử sợ ta bị thương? Có phải đau lòng ta?
Bách Lý Kiêu:
- Ngươi nói là phải hay không phải?
- ...
Sao lại đem vấn đề này đá trở lại? Rốt cuộc là ai liêu ai?
( Yul: từ " liêu" trong câu này nghĩa là đùa cợt lẫn nhau.)
Bách Lý Kiêu thật sự thay đổi...
Ngươi không còn là đại ma vương lạnh băng tàn khốc vô tình!
Nàng thử hỏi:
- Vậy chính là..... Phải?
Bách Lý Kiêu:
- Vậy chính là phải.
Tô Mã:
-!!!
Vậy, chính là?
Hắn thừa nhận đau lòng nàng? Nhưng sao phải dùng bộ mặt vô biểu tình mà trả lời, này rốt cuộc là có lệ hay là thâm trầm, sao không nói lời chắc chắn a!
Nàng cảm giác trái tim đột nhiên nhảy lên, cảm giác mồm mép không nhanh nhẹn:
- Ngươi thật sự đau lòng ta?
Bách Lý Kiêu không trả lời, hắn lấy tờ giấy kia ra, nói:
- Nhìn lộ trình của Trúc phu nhân, đi về phía trước thêm một dặm sẽ đi vào phụ cận Luyện Nhận Cốc.
Tô Mã còn đang thấp thỏm, vừa nhìn thấy tờ giấy kia liền biết hắn muốn nói đến chính sự, nàng âm thầm phun tào(ói mữa) hắn, luôn lợi dụng cơ hội nói sang chuyện khác để đối phó nàng.
- Lúc Trúc phu nhân tới đây, chung quanh chắc chắn có nhân sĩ võ lâm tìm kiếm cửa vào Luyện Nhận Cốc, tại đây trong đó không tránh được sẽ có người của Truy Mật Tông xen kẽ ám tuyến.
- Cho nên.
Hắn quay đầu lại:
- Nhìn nơi đây yên tĩnh, có lẽ cất giấu rất nhiều người khó lường.
Tô Mã yên lặng nhích lại gần hắn.
Bách Lý Kiêu cất tờ giấy, hai người đi về phía trước, Tô Mã đi một lúc lâu, cảm giác vẫn luôn đảo quanh tại chổ, khẽ kéo góc áo của Bách Lý Kiêu:
- Công tử, vì sao đi lâu như vậy vẫn chưa tới?
Bách Lý Kiêu nói:
- Ở gần đây.
Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, tiêu hủy tờ giấy:
- Lộ tuyến gián đoạn ở chổ này, hẳn là có người nhìn thấy Trúc phu nhân biến mất ở gần đây. Suy xét thấy Truy Mật Tông cùng Luyện Nhận Cốc có quan hệ, sẽ không họa ra địa điểm.
Tô Mã biết rõ Trúc phu nhân nhận biết Luyện Nhận Cốc, lúc này cũng không thể không hỏi một câu:
- Trúc phu nhân có thể bình yên vô sự ra ngoài, có phải chứng minh nàng có phương pháp đặc thù không bị cơ quan trong Luyện Nhận Cốc thương tổn?
Bách Lý Kiêu nhíu mi:
- Có lẽ như thế.
Hai người tìm quanh bốn phía, cũng không tìm được cửa động hoặc là lối đi nhỏ, nghe trong núi thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim thú, Tô Mã nhíu mày:
- Công tử, nếu không tìm thấy, phải làm sao bây giờ?
Bách Lý Kiêu liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt chợt lóe.
Tô Mã nhớ trong thoại bản miêu tả bí cảnh, nàng biết muốn tiến vào nơi bí mật nào đó phần lớn sẽ vào một sơn động. Vì thế nàng liên tục đẩy mấy dây đằng trên vách núi đá, nhưng mặt sau chỉ là núi đá không có gì khác thường, nàng khẽ thở dài một hơi.
Lui về phía sau một bước, lại không ngờ ở trong bóng đêm đạp vào chân không, ngã về phía sau.
Tiếng gió ở bên tai gào thét, trăng rằm ở trong mắt nàng vẽ ra một đường chỉ bạc mông lung, nàng sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, theo bản năng hét lên:
- Bách Lý Kiêu!
Trước mắt đột nhiên bị một đạo hắc ảnh bao trùm.
Gió núi liệt liệt, người nọ trường bào huyền sắc ở sau người giãn ra, mũ choàng tháo xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tuyển, thân thể thon chắc nháy mắt đi tới trước mặt nàng.
Trường mắt hơi liễm, mang theo lập lòe không dễ phát hiện, cánh tay duỗi ra liền giữ nàng lại.
Một trận trời đất quay cuồng, hai người miễn cưỡng đứng yên, áo choàng nhẹ nhàng hạ xuống, che hai người lại.
Ở trong bóng tối, không thấy rõ mặt hắn, nhưng nàng có thể ngửi được hơi thở lạnh lẽo u trường thuộc về hắn.
Hắn khẽ hô hấp, hai người gần đến nổi có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương, thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt. Tô Mã không biết là do không có dưỡng khí, hay là vì nguyên nhân gì khác, sắc mặt dần dần đỏ lên.
Đỉnh đầu đột nhiên nhẹ đi, Bách Lý Kiêu xốc lên áo choàng, cúi đầu hỏi nàng:
- Có bị thương?
Thanh âm trầm thấp, nhưng ngữ khí cũng không trọng, khiến nàng nhớ lúc còn ở Lạc thành, lúc nàng vẫn là Tiểu Lê hắn luôn hỏi nàng câu này.
...Có bị thương?
Nàng theo bản năng mà lắc đầu, đột nhiên nhớ ra, nàng là Tô Yêu không phải Tiểu Lê. Vì thế nói:
- Ta không có việc gì. Vừa rồi may là có ngươi.
Bách Lý Kiêu nhìn nàng, hình như trong mắt có gì chợt lóe, trong nháy mắt lại khôi phục hờ hững:
- Lần sau cẩn thận.
Hai người nhìn quanh bốn phía, phát hiện đang ở đáy vực, núi vây quanh, nhưng cẩn thận có thể nghe được tiếng nước.
Có tiếng nước, liền chứng minh nơi này không bị phong bế.
Hai người đi về phía trước, thấy một hàng dây đằng, thanh âm có chút dị thường, đẩy ra vừa thấy, quả nhiên là một sơn động.
Tô Mã vui vẻ:
- Chẳng lẽ cửa vào ở chỗ này?
Bách Lý Kiêu nhíu mi:
- Cao hứng còn quá sớm, sau sơn động này có cái gì còn chưa biết đâu.
Tô Mã:
- Có cửa động là tốt rồi, không cần bi quan như vậy.
Bách Lý Kiêu liếc nhìn nàng một cái:
- Ngươi nói đúng.
Hai người cẩn thận bước vào sơn động, trong tối tăm, nghe tiếng nước róc rách vang vọng trong động, rất giống cự thú nức nở, Tô Mã hô hấp chậm lại.
Tuy nàng không sợ quỷ thần, nhưng không biết mới sợ hãi nhất, còn có xa phu phổ cập kiến thức, hiện tại khắp đầu nàng đều là đủ loại cơ quan, thậm chí bắt đầu hoài nghi nước dưới chân có phải cũng bị hạ độc, nàng đi tới sẽ hóa thành bạch cốt.
Nàng sợ quá mức, theo bản năng túm chặt tay áo của Bách Lý Kiêu, không ngờ ở trong bóng tối lại bắt lấy cổ tay của hắn.
Đối phương cốt cách lãnh ngạnh, nàng như cầm một đoạn băng, khẽ run lập cập.
Nhưng ở trong lạnh băng, lại giống như tiếp cận nhịp đập của hắn, một tiếng tiếp theo một tiếng, hăng hái cực nóng, mang theo sinh mệnh nóng bỏng, dần dần hòa cùng tiếng tim nàng.
Nàng vội thu hồi tay, Bách Lý Kiêu lại nói:
- Đừng động.
Thân thể Tô Mã cứng đờ, hắn giơ tay bóp chết một con rắn độc:
- Nơi này nguy hiểm, ngươi không thể cách ta quá xa.
Tô Mã nhìn rắn độc dưới chân, cảm giác vừa rồi đầu óc nàng suy nghĩ ở cấp độ khoa nhi, nàng run rẩy gật đầu, trong đầu cái gì mà “Nhiệt thiết lăn năng” liền tan biến.
( Yul: " nhiệt thiết lăn năng" nghĩa là đầu óc bị nhiệt hâm nóng như bị ấm đầu.)
Nàng cẩn thận đi theo Bách Lý Kiêu tiến về phía trước, thần hồn nát thần tính, nơm nớp lo sợ, có lẽ càng yên tĩnh tâm người càng loạn, càng khẩn trương đầu óc suy nghĩ càng nhiều, nàng nhìn thân ảnh Bách Lý Kiêu, cảm thụ cổ tay trầm ổn trong tay, suy nghĩ bắt đầu không chịu khống chế như đi vào cõi thần tiên.
Hắn lại để nàng nắm cổ tay của hắn?
Tuy nói như vậy rất chua xót, nàng là Mary Sue, ở thế giới nào nàng đối với những nam nhân đó đều là vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, không ngờ gặp phải Bách Lý Kiêu, chỉ nắm cổ tay hắn đã có thể khiến nàng kích động như thế.
Tay hắn thực bình ổn, như tấm gỗ trên sóng biển, khiến nàng an tâm vượt qua biển dài, chỉ là đầu ngón tay nàng hơi run rẩy, không dám dùng sức, chỉ nhẹ cầm lấy, khiến bản thân có một loại cảm giác như phi tần ở hậu cung được đi ra ngoài.
Ngâm người trong nước sông lạnh băng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên khóc hay cười.
Bách Lý Kiêu thị lực rất tốt, có thể ở trong bóng tối thấy rõ biểu tình của nàng, hỏi:
- Nước sông lạnh băng, vì sao sắc mặt ngươi lại ửng đỏ?
- Mặt, mặt đỏ?
- Đỏ như hoa đào.
- Có, có sao?
Tô Mã chột dạ nói:
- Có, Có lẽ ngươi nhìn lầm rồi.
Bách Lý Kiêu vừa định nói chuyện, đột nhiên nơi xa có một ít ánh sáng rất nhỏ.
Ánh mặt trời dâng lên, ánh sáng màu cam như mũi tên bắn tới. Tô Mã nhíu mày:
- Đã đi đến hừng đông...
Bách Lý Kiêu buông tay, thanh âm trầm thấp:
- Tới rồi.
Tô Mã nắm chặt chủy thủ trong tay, hít sâu một hơi.