Thời gian vẫn cứ trôi qua bình yên như thế. Nó vẫn đến trường trong niềm hân hoan vì sẽ được gặp người con trai nó sẽ dành cả cuộc đời này để yêu.
Còn hắn thì vẫn đang trân trọng từng ngày cuối cùng được bên cạnh nó, được nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người con gái đó. Hắn phải làm sao bây giờ khi thời gian cứ dần trôi mà nỗi sợ hãi của sự li biệt càng lớn dần trong hắn.
Nhìn nó cười đùa vô tư trong nắng, mài tóc dài xõa mượt mà xuống hai bên bờ vai, làn da trắng nõn mềm mại như da em bé, đôi môi đỏ bóng chúm chím hé mở như mời gọi. Từng nét từng nét một của nó, hắn luôn ghi nhớ trong lòng và khắc sâu mãi mãi giọng nói này, tiếng cười này, vẻ hồn nhiên tinh nghịch đó để sau này trái tim hắn chỉ còn chỗ dành cho nó, không còn ai có thể chen chúc vào không gian chật hẹp đó nữa rồi.
Liệu khi hay tin này, nó sẽ vẫn còn giữ mãi sự lạc quan yêu đời, hay sẽ đau khổ đến chết đây? Dù sao đi nữa thì hắn vẫn sẽ phải làm tổn thương người con gái đó, người con gái đã cướp mất trái tim này của hắn từ lâu. Phải làm sao đây để hắn có thể ra đi mà không phải đau đớn khi nhìn thấy nó đớn đau?
Thời gian thấm thoắt trôi, hai tuần đã qua đi và ngày khủng khiếp đối với hắn đã đến. Hắn phải đối mặt tất cả, vì sự an toàn của nó, vì trả lại hết ơn cưu mang mà người đàn ông hắn đã gọi một tiếng ba dành cho hắn bao năm qua.
Ngày mai thôi, hắn vĩnh viễn mất đi nó hay… nó đã đánh mất hắn?
Nhưng giờ chỉ mới là ngày hôm nay, cái ngày sóng gió dành cho tình yêu mỏng manh của hai người mà nó không hề hay biết. Cất từng bước chân sáo đến trường. Cổng trường vẫn như thế nhưng người con trai đâu mất rồi. Hằng ngày khi nó đến đây thì hắn đã đứng chờ để cùng vào nhưng sao giờ đây chỉ còn mỗi mình nó thôi. Dự cảm chẳng lành lại lần nữa ùa về tràn ngập tâm trí nó.
Học sinh trong trường sao nhìn nó ghê gớm như thế nhỉ? Còn xầm xì bàn tán gì là kết hôn, hồ ly,… làm nó thấy khó chịu vô cùng.
– Mày thấy chưa? Tao nói có sai đâu. Bám theo Thiên Vương như đỉa rồi giờ đây bị đá ra như một đống rác.
– Mèo lại hoàn mèo thôi mày ạ!
– Đúng rồi! Trèo cao thì té đau. Mày coi cái mặt còn đang vênh lên tự đắc kia kìa.
– Chắc chưa biết chuyện gì đâu.
Nó nghe những lời này từ mọi người thì thấy khó hiểu vô cùng. Họ đang nói nó sao? Sao nó lại bị đá ra ngoài như một đống rác chứ? Rốt cuộc mọi chuyện này là như thế nào? Nó ba chân bốn cẳng chạy ngay vào lớp trước những ánh mắt dè bỉu của mọi người.
Ken từ xa đã thấy nó chạy hốc tốc vào nên nhanh chóng vứt tờ báo trên tay về phía Ryan, Ryan hỏang hốt nhét vội nhét vạo vào hộc bài rồi bá vai Fed cười nói như không có chuyện gì xảy ra.
– Có chuyện gì mà mọi người ngoài sân nhìn em ghê quá vậy?
Nó buông cặp xuống bàn nhìn Ken dò hỏi làm anh cứ hồn vía lên mây. Qủa thật anh đang rất tức giận cái thằng ******** bạn anh. Đã nói lời yêu với nó rồi giờ còn dám làm cái chuyện kinh thiên động địa này nữa. Anh không bao giờ tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám làm tổn thương đến đứa em gái bé bỏng của anh.
Sáng nay khi hay tin này thì anh đã muốn điên lên. Nếu không có Fed và Ryan ngăn lại chắc anh đã đến nhà thằng đó và dần cho nó một trận rồi. Nhưng dẫu có giấu nó thì cuối cùng gì sự thật cũng lòi ra. Lúc đó người đau khổ nhất cũng chỉ có nó mà thôi.
– “Có gì đâu. Em để ý chúng nó làm gì. Chắc lại ghen tị với em hay là bọn anh thôi” Ryan lên tiếng trêu chọc nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của nó nhưng tiếng của Suz đã đánh sập sự cố gắng vô ích của anh mất rồi.
– “Thật sự là không có gì sao? Báo chí họ đăng đầy rẫy kia kìa mà mấy người còn nói là không có gì? Mấy người định giấu Chris đến tận bao giờ nữa đây?” Suz tức tối đập bàn hét lớn đồng thời quẳng cái cặp cho nó rơi xuống đất không thương tiếc.
– “Bọn mày cũng giỏi lắm. Tin tức đó đều được gửi cho mọi người trong giới kinh doanh thế mà con Chris cũng chẳng biết tí gì. Chặn tin tức chắc cũng là tuyệt chiêu của Tứ đại Thiên Vương mà ha” Bin cũng tức tối không kém khi nghĩ về nó, về những gì nó đã trải qua bao năm qua. Nó đã quá đau khổ khi lần lượt từng người thân cứ rời xa nó mà không hề một lần ngoảnh lại. Nay đến chỗ dựa cuối cùng cũng tiêu tan theo mây khói thì làm sao nó có thể đứng vững mà bước đi về phía trước đây?
– “Bọn tao chặn tin gì chứ? Sáng nay tao mới biết tin đó” ken ngỡ ngàng nhìn về phía Bin khiến cậu nhíu mày suy nghĩ.
– “Chẵng lẽ là Win?” Fed thở dài não ruột khi nghĩ về cả ba thằng bạn thân của mình và về… nó.
Giờ đây anh mới thấy, tình yêu quả thật rất khó để nắm lấy. Nếu như anh là một người khác thì nhất định sẽ rất vui khi chuyện này xảy ra vì anh đã yêu nó từ rất lâu nhưng lại có bức tường cản chính là Win. Anh đã chấp nhận buông tay nó và mong cả hai được hạnh phúc nhưng trong lòng thì đau đến chết đi sống lại. Nhiều đêm anh không ngủ, chỉ biết nốc rượu cho vơi bớt sự cô đơn nhưng rồi sáng hôm sau thì nó vẫn như thế, không hề thay đổi.
Anh biết người nó yêu không phải là anh, người nó muốn ở bên cạnh đến hết cuộc đời này cũng không phải là anh nhưng anh lại kiên trì cho đến bây giờ bởi vì anh yêu nó. Anh quả là chàng ngốc của thế kỷ 21.
– “Rốt cuộc là chuyện gì? Anh Win đâu?” Nó ngơ ngác nhìn năm người xung quanh như mong chờ một câu trả lời cho những thắc mắc đang dần hiện lên trong đầu nó.
– “Mày đọc cái này là biết liền” Suz quẳng cho nó tờ báo trong khi Ken vội vàng giang tay ra chụp lại nhưng thân thủ của một người như anh làm sao bì kịp một sát thủ có nghề như nó cơ chứ.
Lại một cuộc hôn nhân sặc mùi chính trị.
Ngày mai, ngày…tháng…năm… sẽ là ngày thành hôn của thiếu gia tập đoàn Trần thị Trần Hoàng Khánh Duy và đại tiểu thư Hàn gia Hàn Nguyệt Phương.
Theo như thư ký riêng của chủ tịch Trần thì hai gia đình đã có hôn ước lâu năm và cả hai nhân vật chính đã phải lòng nhau trong thời gian tìm hiểu và họ đã quyết định trở thành vợ chồng hợp pháp.
Nhưng sự thật có phải là như vậy khi cả hai chỉ vừa bước sang tuổi 19 trong khi nếu như hai nhà Trần – Hàn trở thành thông gia sẽ nhanh chóng đánh sập các thập đoàn có tiếng nhiều năm qua mà nhân vật đầu tiên có lẽ là H&Đ khi vị chủ tịch vừa lên cũng chỉ nhỏ hơn thiếu gia Trần một tuổi…