Nó lết cái thân nặng 46 kg của mình vào cổng trường trước những ánh mắt ngưỡng mộ đến ngây dại của học sinh nam. Nhìn thân thể nó hiện giờ chẳng khác gì một con rệp vừa bị nhúng nước.
Ken từ xa đi lại thấy nó như thế thì lắc đầu thở dài. Thở dài rồi thì cũng phải lết lên tới chỗ nó mà phán vài câu cho vui cửa vui nhà chứ.
– Mệt sao không ở nhà cho khỏe đi rồi hãy đi học?
– Ở nhà chán thấy mồ, đi học vui hơn.
Nó lè lưỡi trêu Ken rồi cũng quay về bộ dáng thểu não như lúc nãy đồng thời nhấc từng bước chân nặng nhọc lên lớp.
Win đã đứng đợi nó ngoài cửa lớp tự lúc nào. Hắn đến đây từ lúc cổng trường vừa mở để chờ một người và người đó chính là nó. Nhìn nó thểu não bước từng bước khó nhọc mà khiến hắn khó chịu trong lòng không dám làm gì dũng mãnh như mọi hôm. Thế là hắn đành xuống nước nhìn nó như cầu xin, hai mắt cún con càng khiến nữ sinh đứng xung quanh như muốn nhảy lầu tự tử.
– Anh nói chuyện với em được không?
Mặc dù rất khó chịu và đau lòng nhưng nó cũng chẳng có nguyên nhân gì để giận hay hận hắn cả. Chẳng lẽ hắn hỏi lí do thì nó liền nói ba hắn chính là kẻ giết hại ba mẹ nó, phá hoại gia đình nó và biến nó thành trẻ mồ côi khi vừa tròn 4 tuổi sao?
Nói như thế thì ai tin chứ? Họa chăng có Bin, Suz và…ma nó tin. Vả lại có ngu, có khùng, có tưng tửng nó mới dám nói ra điều đó. Nó chẳng bao giờ mong chuyện nó quyết tâm tham gia Death để trả thù cho ba mẹ lọt ra ngoài, đến tai ông nó rồi khiến ông phải lo lắng. Nó càng không muốn tin tức mình là sát thủ sẽ đến tai thành viên của Angel, như vậy chẳng khác nào gọi chúng đến giết nó trừ khử hay sao. Chưa kể còn nguy hiểm cho tính mạng của Bin, Suz và những tin mật của tổ chức nữa chứ.
Nó ngước nhìn Win mỉm cười tự nhiên như bình thường nhưng nụ cười đó không lọt ra ngoài tròng mắt của một số người.
– Chuyện gì vậy anh?
Win khẽ nhíu mày nhìn cách nó thay đổi thái độ nhanh đến chóng cả mặt nhưng như vầy chẳng phải là khiến hắn khá hơn sao? Đỡ hơn cứ hằng ngày khốn khổ phanh não ra nghĩ xem nó có giận mình không, giận chuyện gì hay mình đã làm gì có lỗi khiến nó phải trở nên như thế,…
– À! Cũng không có gì to tát cả nhưng anh muốn nói riêng với em, được không?
Hắn đang tìm cách ở riêng với nó để hỏi xem hôm bữa tiệc nó đã gặp chuyện gì. Nếu có kẻ dám làm nó buồn hay hiểu lầm gì ở hắn thì hắn nhất định sẽ không bao giờ tha thứ.
– Ừm! Được thôi.
Hắn sánh bước cùng nó đi dọc theo hai hàng phượng già sau trường. Vẫn trung thủy với âm thanh chim hót, gió thổi, có lẽ đối với cả hai giờ đây thì có nói cũng thế thôi bởi chỉ cần được ở bên nhau đã là hạnh phúc lắm rồi.
– “Hôm trước…có chuyện gì vậy?” Hắn không chịu được sự im lặng đó bèn cất tiếng.
– Có gì đâu anh, chỉ là em thấy khó chịu trong người thôi.
– “Khó chịu mà dầm mưa sao? Hay ai đã làm gì em? Nói đi, anh sẽ xử nó cho” Hắn đột ngột xoay hai vai nó đối diện với mình và nhìn sâu vào đôi mắt long lanh như mặt nước mùa thu đang dần xao động vì mình.
– Tại… ừ thì tại em thấy người ta có ba có mẹ nên em… buồn. Vậy thôi.
Hắn ôm chầm lấy nó. Hành động của hắn xảy ra nhanh chóng khiến nó không kịp trở tay. Nó giãy dụa hòng thoát ra khỏi hai cánh tay lực lưỡng đó nhưng tất cả cũng chỉ là con số 0. Giờ đây nó là Hoàng Thùy Yến Nhi yếu đuối, mỏng manh như thủy tinh chứ không còn chút gì là sát thủ Chris nổi danh lạnh lùng, tàn bạo của Death nữa rồi. Phải chăng chính con người hắn đã khiến nó phải thay đổi? Và điều này làm nó sợ. Nó sợ rằng mình sẽ buông tay, sẽ vì hắn mà không nỡ bóp cò súng giết chết kẻ đã khiến bản thân mình cùng Suz, Bin tan cửa nát nhà.
Ba, mẹ…
Phải. Nó phải trả thù. Nó không thể vì chút tình cảm của bản thân mà phản bội tổ chức, quay lưng với bạn bè và từ bỏ mối thù này. Nó đã cố gắng bám víu vào sự hận thù để gượng sống bao nhiêu năm qua, giờ làm sao nó từ bỏ đây? Nếu bỏ thì nó sẽ phải dựa dẫm vào điều gì để có thể sống tiếp?
Nghĩ như thế nó liền dùng sức của mình đẩy hắn ra. Cái cảm giác bị người mình yêu thương đẩy ra khỏi vòng tay thật sự rất khó chịu. Hắn nhíu mày nhìn nó nhưng như chợt nhớ ra điều gì bèn kéo cả thân nó đổ ập vào lòng ngực mình một lần nữa khiến nó chưa kịp ú ớ gì đã phải bay ngay về vị trí cũ.
– Từ nay anh sẽ là gia đình của em, được không? Em sẽ chẳng còn cảm thấy cô đơn nữa vì bên cạnh em sẽ luôn có anh.
– “Em có gia đình của mình mà, không cần anh đâu” Giãy dụa từ nãy đến giờ khiến nó đuối sức nên đành buông xuôi cho hắn ôm với ý nghĩ ôm lát chán cũng bỏ ra. Nhưng quả thật cái cảm giác này… nó rất thích và luyến tiếc khi nghĩ đến chuyện đánh mất hắn.
– “Gia đình em thì tất nhiên khác với anh rồi. Nhưng cái anh muốn chính là chỗ dựa cho em giống như Ken đấy. Nhưng không phải với cương vị là một người anh nha” Hắn mỉm cười đầy vẻ giễu cợt vì nghĩ ra cách hay cực để từng bước từng bước chinh phục người đẹp. ( Bật mí: Bí quyết này của Fed đấy! )
– “Vậy thì là gì?” Nó ngơ ngác ngửa đầu từ trong lồng ngực của hắn nhìn sâu vào đôi mắt với hàng lông mày rậm rạp.
– Ừ thì là bạn chẳng hạn.
– “Ok liền” Nó mỉm cười khiến lòng hắn mừng như mở hội, coi như bước một đã thành công. Từ nay về sau hắn sẽ không xem thường những cuốn sách lý thuyết của Fed nữa.
Khuất sau gốc cây bàng to lớn là một người con trai quay lưng bước đi. Đôi mắt hằn lên tia nhìn buồn bã xen lẫn thất vọng và trong tim anh như đang rỉ ra từng giọt máu. Một người là người mà anh đã trót dâng hiến trái tim của mình từ lâu, một kẻ là thằng bạn thân sống chết có nhau bao nhiêu năm nay. Làm sao trong phút chốc anh có thể chấp nhận được nỗi đau đang giằng xé cả linh hồn mình như thế này được.
Dù biết nó đã yêu hắn, dù biết hắn cũng yêu nó, dù biết cả hai cuối cùng vẫn sẽ thuộc về nhau nhưng tình yêu chính là sự ích kỉ. Anh đã ích kỉ khi nghĩ rằng nó có thể sẽ là của riêng mình anh và rồi đây chính là sự thật.
Hình ảnh nó trong vòng tay người con trai khác đã khiến tim anh như vụn vỡ trong phút chốc. Anh sẽ buông tay từ bỏ tình yêu đầu đời hay vẫn tiếp tục cố gắng níu kéo lấy những tia hi vọng còn sót lại dẫu biết rằng nó vô cùng mong manh.
Đây là câu khẳng định hay là câu hỏi tu từ? Chỉ mình anh biết và chỉ mình anh quyết định được tất cả.