Hôm sau khi cô tỉnh dậy cũng đã là giữa trưa, vì sức khoẻ của cô còn yếu, cộng với vết thương ở chân nên Sở Thành Hoàng khuyên cô ở trong nhà, hạn chế vận động đi lại.
Mà cô thì từng giây trôi qua trong lòng đều có cảm giác nóng như lửa, chỉ mong cho thời gian qua nhanh để có thể quay trở về, cho nên nhân lúc Sở Thành Hoàng đi mua đồ, thì cô đã ra ngoài đi dạo, xem như là giết thời gian.
Cô phát hiện ra nơi này cũng không hẻo lánh như cô nghĩ, bên ngoài rất đẹp, có bãi đá ngầm, có hàng phi lao xanh, có ngư dân đang đánh cá, còn có rất nhiều ngôi nhà khác nữa, nhưng họ lại ở khá xa, mà với thương tích của cô bây giờ, thì không thể nào đi bộ đến đó được.
Lúc này đã 3 giờ chiều, nhiệt độ có ấm lên một chút nhưng vì là ngoài biển nên không thể tránh khỏi những cơn gió lạnh thổi vào. Cô bất giác rùng mình, khiến vết thương trên cơ thể cũng theo đó truyền đến một cơn đau buốt.
Thấy vậy cô quyết định quay trở vào bên trong, tuy nhiên ngay lúc này bất ngờ xuất hiện một cậu bé chừng 10,11 tuổi.
Cậu bé mặc một bộ đồ màu xám đã cũ, đầu đội mũ lưỡi trai, trên tay cầm theo một chậu tôm nhỏ bước tới, vui vẻ chào mời:
“Chị gái xinh đẹp ơi, chị mua tôm nhé, tôm cha em vừa bắt xong nên tươi lắm!”
Cô nhìn cậu bé lém lỉnh đứng trước mặt, sau đó nhìn đến một đám những con tôm đang bật tanh tách ở trong chậu, liền mỉm cười lắc đầu:
“Đúng là tôm tươi thật đấy, nhưng mà chị hôm nay không nấu cơm rồi.”
“Không sao đâu, chị có thể mua về chế biến nó rồi cho vào tủ lạnh, hôm sau ăn cũng được mà.” Cậu bé nhanh nhẹn tư vấn.
“Hazzz… Ý kiến rất hay nhưng mà chị vẫn không có nhu cầu mua,” Cô thở dài vẻ tiếc nuối.
Nói xong cô định rời đi thì bị cậu bé túm lấy góc áo, nài nỉ:
“Chị à chị mua giúp em đi! Em chỉ còn nhiêu đây nữa là hết thôi, nếu không em phải ra chợ bán, mà chợ thì ở xa lắm.”
Cô chưa phải là chưa từng thấy những đứa trẻ khéo léo đeo bám như thế này, nhưng mà cho dù cô muốn giúp cũng không thể giúp được.
Hiểu Tinh nhìn cậu bé đứng trước mặt, rồi làm hành động cho tay vào túi, móc ra.
“Em xem trên người chị chẳng có nỗi 1 tệ, thì làm sao mà mua giúp em được.”
“Chị không có tiền mặt thì có thể quét mã mà!” Cậu bé dường như không có ý định từ bỏ, liền hào hứng đáp.
Trong phút chốc đại não cô như bị tê liệt.
“Quét mã?” Cô vô thức nhắc lại lời cậu bé.
“Đúng vậy! Chị có thể chuyển tiền vào tài khoản của cha em, mã QR đây ạ.” Vừa nói cậu bé vừa lục trong túi áo phao cũ ra một chiếc điện thoại cảm ứng lỗi thời.
Cô kinh ngạc đến mức quên cả đau: “Không phải nói ở đây không có mạng sao?”
“Haha chị cứ đùa, chị làm như đây là đảo hoang của Robinson không bằng.” Cậu bé liền bật cười, thích thú trêu chọc cô.
“Có nghĩa là điện thoại vẫn có thể liên lạc được?” Cô dường như vẫn không tin nên cố xác nhận lần nữa.
“Đương nhiên! Chị có thể gọi đến bất cứ đâu.”
Nghe xong câu trả lời cơ thể cô như bất động tại chỗ, phải mất một lúc cô mới trấn tĩnh được hỗn loạn trong đầu, run rẩy lên tiếng: “Nếu vậy em có thể….”
“Hiểu Tinh!”
Đúng lúc này giọng nói của Sở Thành Hoàng vang lên, chặt đứt câu chuyện của hai người.
“Em làm gì ở đó thế!” Trên tay hắn cầm theo mấy túi đồ, ở chỗ lối vào của ngôi nhà, nhìn chằm chằm cô mà hỏi.
Cô bất giác giật mình, nhất thời không thể đáp trả.
Thấy vậy cậu bé liền cất điện thoại vào trong túi, hai tay cẩn thận bê lấy chậu tôm rồi não não nhìn cô: “Nếu chị không có tiền thì thôi vậy! Em phải ra chợ với cha đây!”
“Khoan… khoan đã!” Cô muốn gọi theo nhưng không còn kịp, thoắt cái cậu bé đã chạy đi mất.
Ngược lại Sở Thành Hoàng đã bước tới ngay cạnh cô, mang vẻ mặt tò mò hỏi: “Chuyện gì thế? Cậu nhóc đó nói gì với em vậy?”
Thân thể cô hơi run rẩy, sắc mặt cũng tái đi không ít, tuy nhiên cô vẫn cố giữ biểu cảm tự nhiên, lắc đầu đáp: “Không có gì! Cậu bé mời tôi mua tôm nhưng mà tôi nói không có tiền, nên thất vọng chạy rồi.”
Ánh mắt Sở Thành Hoàng vẫn chăm chú dõi theo bóng cậu bé, rồi cuối cùng dừng lại trên người cô:
“Chẳng phải anh đã dặn em nên ở trong nhà sao? Em ra ngoài này đi lại như vậy vết thương càng khó bình phục, chưa kể đến việc có thể sẽ bị nhiễm trùng.”
Cô chủ động bước đi trước, thản nhiên trả lời: “Tại trong nhà hơi ngột ngạt nên tôi muốn hít thở chút không khí biển, hơn nữa tối nay chúng ta rời khỏi đây rồi sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Sở Thành Hoàng “ừm” một tiếng nhỏ, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp.
Tối đến, đợi sau khi dùng xong bữa thì hắn lái xe đưa cô đến bến phà.
Mất chừng 20 phút bọn họ mới tới nơi, đó là một cảng nhỏ, lúc này ở phía dưới có rất nhiều dân buôn đang vận chuyển hàng hoá qua lại, chỗ bọn họ đứng chờ phà là một cầu cảng nhô ra, rồi dẫn thẳng xuống mặt biển.
Xe vừa dừng lại, thì từ nơi cửa kính được hạ xuống, hơi nước biển mang theo mùi tanh nồng phả vào khiến Hiểu Tinh bất giác ho lên mấy tiếng, Sở Thành Hoàng thấy vậy vội đưa đến cho cô một chai nước đã được ủ ấm từ trước, còn cẩn thận khoác thêm áo cho cô.
Đúng 7 giờ thì chiếc phà lớn từ xa đáp tới, trên phà lúc này ngoài số ít người dân thì đa số là hàng hoá được vận chuyển đến, đợi cho bọn họ di chuyển hết thì Sở Thành Hoàng mới lái xe chạy lên.
Một lát sau, khi mà phà sắp sửa rời đi thì Hiểu Tinh nói muốn đi vệ sinh, rồi không kịp xem phản ứng của Sở Thành Hoàng, cô liền lập tức chạy đi.
Vì thời gian di chuyển rất lâu, nên phà này được thiết kế với nửa sau như một chiếc thuyền du lịch, có không gian ghế ngồi, có đồ điểm tâm, nước uống, còn có cả chỗ ngả lưng cho khách.
Sau khi Hiểu Tinh vào đến nhà vệ sinh thì liền nhanh chóng trở ra, cô len vào giữa đám người đang qua lại rồi cứ thế mà rời khỏi phà.
Chuyến đi này cô tuyệt đối không thể đi, nếu không cô sẽ không thể nào quay trở về Thượng Hải được nữa.
Hiểu Tinh kéo chặt hai vạt áo, thân mình run rẩy bước đi thật nhanh, gió lạnh là vậy nhưng trên trán cô mồ hồi đã bắt đầu lấm tấm thành giọt.
Lúc này cô căng thẳng đến độ không dám thở mạnh, suy nghĩ duy nhất là phải rời khỏi đây thật nhanh, trước khi Sở Thành Hoàng nhận ra sự biến mất của cô.
Cô không thể tiếp tục đi cùng hắn được, bởi vì hắn đã không còn là người mà cô tin tưởng nữa rồi.
Hiểu Tinh cắn chặt môi bước vội lên phía trên cầu cảng, đúng lúc này một âm thanh quen thuộc vang lên: