An Mạc Ngôn bất ngờ lên tiếng hỏi, khiến Ôn Bích trong nhất thời phản ứng cũng trở nên chậm chạp.
“V-vâng…là tôi.” Cô ta cúi thấp đầu đáp.
“Là cô đã giam giữ cô ấy?” Giọng An Mạc Ngôn càng trở nên nặng nề, tỏ rõ thái độ không vui.
Ôn Bích hoảng đến mức tay chân bắt đầu run lên, ánh mắt bất an nhìn hắn, vội vàng giải thích:
“Tại sao lại nói là giam giữ chứ? Cô ta lúc vào đây đã bị bệnh tâm thần rất nặng,liên tục la hét, khóc lóc, còn nói mình có một cô con gái và đòi đi tìm cho bằng được, tôi cũng là bất đắc dĩ nên mới tạm nhốt cô ta vào phòng riêng, nhưng mà cô ta lại không chịu hợp tác, sơ hở là lại tìm cách bỏ trốn.”
“Cho nên đã tạm nhốt cô ấy vào chuồng chó?” Đáy mắt An Mạc Ngôn xẹt qua một tia sát khí, khiến người ta hít thở không thông.
Đến đây Ôn Bích mới tá hoả, thì ra lời cô ta nói trong điện thoại đều đã bị người đàn ông này nghe thấy, nếu như hắn không phải do người đàn bà kia phái đến, thì phen này cô ta không xong rồi.
Đầu óc Ôn Bích bắt đầu trống rỗng, cô ta cố gắng đè nén sợ hãi đang dâng lên, bày ra vẻ mặt uỷ khuất đáp:
“Chuồng chó gì chứ… là tôi chỉ dọa cô ấy một chút thôi mà…làm sao tôi có thể làm thế với bệnh nhân của mình được, mong ngài đừng hiểu nhầm.”
Sau câu nói của Ôn Bích, An Mạc Ngôn không có phản ứng gì, bất kỳ ai cũng không đọc được suy nghĩ của hắn, mà như vậy càng làm bầu không khí thêm phần ngột ngạt, căng thẳng.
Một lát sau hắn mới bất ngờ hỏi một câu, như cố tình kéo dịu mọi thứ xuống:
“Tên là Ôn Bích phải không?”
Bấy giờ Ôn Bích mới dám thở phào nhẹ nhõm, còn lịch sự vươn tay ra chào, khéo léo phủ nhận tội lỗi:
“Vâng… vâng…là tôi Ôn Bích, tôi chỉ là tiếp nhận và điều trị bệnh nhân theo mong muốn của người giám hộ thôi, nếu không tin ngài có thể liên hệ trực tiếp với mẹ của cô ấy.”
Mấy người y tá nhìn thấy hành động này trong lòng không ngừng phỉ nhổ Ôn Bích, vốn dĩ cô ta là cháu gái của giám đốc nên nhờ thế mà tác oai tác quái, một tay hành hạ bệnh nhân còn ngang nhiên ăn chặn tiền của người nhà họ.
Nếu không may xảy ra vấn đề gì, cô ta sẽ tìm cách chối bỏ trách nhiệm, hoặc là đổ hết tội lỗi lên đầu người khác.
Nhưng mà trong trường hợp như bây giờ, bọn họ dù không muốn nhưng cũng chỉ có thể đồng tình với lời nói dối của cô ta, dù sao thì đổ lỗi cho người giám hộ còn hơn là đổ lỗi cho bọn họ.
Tuy nhiên người đàn ông khí chất bất phàm, ánh mắt tinh anh như vậy, liệu có dễ dàng tin lời của cô ta.
Đám đông bắt đầu nín thở, quan sát từng phản ứng của An Mạc Ngôn, hắn lại thản nhiên chìa tay ra, nắm lấy tay của Ôn Bích đáp trả.
Hành động này khiến tất cả kinh ngạc không thôi.
Ngay sau đó hắn cười lạnh: “Trước kia tôi chưa từng đánh phụ nữ chỉ đánh đàn ông, nhưng mà…sau này nghĩ lại phụ nữ hay đàn ông đều không quan trọng nữa, quan trọng là đáng đánh hay không đáng đánh mà thôi.”
Âm thanh phát ra, khiến trong không khí một thoáng ngập mùi chết chóc.
Tất cả còn chưa kịp hiểu lời hắn nói có hàm ý gì thì ngay lập tức một tiếng “rắc” vang lên, tiếp theo sau là một tiếng hét thảm thiết làm chấn động toàn bộ bệnh viện.
Cả thân hình đồ sộ của Ôn Bích ngã xuống sàn, cùng với đó là cánh tay phải bị bẻ gãy còn đang lủng lẳng.
Cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ, tim gan cũng lạnh thấu.
Gã giám đốc kinh hãi đến mức hai chân run rẩy, không tự chủ được mà ngồi bệt xuống, miệng lắp bắp không thành câu:
“Cảnh… cảnh…sát… gọi cảnh sát nhanh lên…ai đó gọi cảnh sát nhanh lên…giết… giết người rồi…”
Đáp lại lời hắn là sự im lặng của đám đông, bởi lẽ bọn họ cũng đang trong trạng thái hoảng sợ, cho nên không dám có bất kỳ hành động nào.
“Mẹ kiếp! Bọn mày điếc hết cả rồi phải không? Nếu không gọi cảnh sát thì sẽ chết cả lũ bây giờ!” Hắn hoảng loạn nhìn qua nhìn lại, tức giận hét lớn.
Bấy giờ An Mạc Ngôn mới rút điện thoại từ trong túi, rồi trước mắt hắn ấn số gọi cho cảnh sát.
“Alo cảnh sát phải không? Tôi muốn báo án… là bệnh viện tâm thần Vạn An đang giam giữ người trái phép, tra tấn bạo hành bệnh nhân, còn có quản lý và giám đốc nhận tiền hối lộ, làm giả bệnh án…”
“Không phải thế! Không phải như thế đâu cảnh sát! Tất cả chỉ là bịa đặt…” Nghe thấy vậy gã giám đốc hồn vía lên mây, vừa nói vừa bò nhanh đến chỗ An Mạc Ngôn.
“Làm phiền đến nhanh một chút, nếu không tôi không nhịn được mà đánh chết hắn đó!”
Gã vừa túm được ống quần của An Mạc Ngôn thì nghe được những lời này, khiến toàn thân gã cứng lại.
Từ từ ngẩng đầu, nhìn lên.
Bắt gặp ánh mắt giết người.
An Mạc Ngôn lạnh lùng giơ chân, đạp cho hắn một cú vào bụng, khiến cả người hắn bay ra xa, máu mồm trào hết ra ngoài.
Chưa dừng lại ở đó, vài tên đàn em ở phía sau ngay lập tức bước tới, thay phiên nhau đánh hắn như đánh một bao cát.
Lúc này An Mạc Ngôn mới chuyển hướng sang Ôn Bích đang nằm quằn quại dưới sàn, dường như lửa giận lại càng tăng lên, hắn siết chặt quai hàm, thịnh nộ nói:
“Cô thích chơi với chó lắm đúng không? Vậy để tôi giúp cô.”
Rồi hắn nhìn sang đám đàn em còn lại của mình, ra lệnh:
“Đem ném cô ta vào chuồng chó, nếu không có sự cho phép của tôi thì tuyệt đối không được mở cửa.”
Không gian lúc này đều đặc quánh mùi vị chết chóc đáng sợ, từ y tá, bác sĩ, cho tới bảo vệ đều run rẩy dồn về một góc.
Trong cuộc đời bọn họ chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy, người đàn ông này cũng thật bá đa͙σ quá rồi.
Đám bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn, thì lại gặp ngay ánh mắt đằng đằng sát khí của An Mạc Ngôn liếc tới, khiến nấy đều cảm thấy ớn lạnh đến tận xương tuỷ.
Ấn đường hắn hơi nhíu lại.
“Còn tất cả các người đi tìm cô ấy về đây, nếu cô ấy có mệnh hệ gì tôi đào ba tấc đất nhà các người lên hỏi tội.”
Giọng nói của An Mạc Ngôn khá bình tĩnh, nhưng lại giống như mũi tên vô hình, mặc dù không nhìn thấy nhưng lực sát thương gần như chí mạng.