Đối với chuyện giữa Lưu Niên và Bạch Sắc Đồng Thoại, Đàm Phá Lãng đã từng nghe qua, nhưng mà cũng chỉ là nghe nói mà thôi. Mặc dù trong lòng Đàm Phá Lãng đang có ngọn lửa bát quái hừng hực, nhưng hắn lại không phải là người có hứng thú đi nghe ngóng chuyện nhà người khác. Thứ nhất, hắn không dư thừa tinh lực đến vậy, thứ hai, chuyện đó đối với hắn cũng không quan trọng lắm, còn lý do thứ ba là vì…chuyện này quá nguy hiểm.
Trên thế giới này có bí mật khắp nơi, nhưng có một số chuyện nếu bản thân mà biết được thì sẽ dính bùn lên người, nếu dính bùn càng nhiều thì cuộc sống của bản thân sẽ càng phức tạp, thậm chí khó mà đến được mục tiêu ban đầu của mình. Cho đến bây giờ Đàm Phá Lãng vẫn không mong mình trở thành một người phức tạp, vì vậy, có một số chuyện dù hắn có tò mò cũng không bao giờ mở miệng hỏi.
Ngày hôm nay, giọng nói trong điện thoại của Absalom có vẻ hơi kỳ lạ, Đàm Phá Lãng cũng không hỏi nhiều, nhưng hắn lại có cảm giác chuyện này liên quan đến Bạch Sắc Đồng Thoại. Nói đến chuyện này, trong lòng Đàm Phá Lãng có chút tức giận, hắn biết cô gái này chung tình với Lưu Niên từ khi công hội được thành lập, nhưng Lưu Niên lại né tránh cô ta như rắn rết, nhưng cô ả này thật sự quá cố chấp, mỗi lần có cơ hội vào phó bản với Lưu Niên đều tìm mọi cách ve vãn phong tình, dù Lưu Niên có từ chối cô ta ngoài ngàn dặm thì Bạch Sắc Đồng Thoại vẫn lì lợm không biết xấu hổ như trước. Cũng vì chuyện này, Lưu Niên ngày càng ít tham gia phó bản của công hội, làm cho số lần Đàm Phá Lãng có thể tiếp xúc với Lưu Niên cũng ít đi hẳn. Đối với một người luôn sùng bái Lưu Niên như Đàm Phá Lãng mà nói thì cực kỳ đau khổ, cũng vì vậy mà hắn đã ghi hận Bạch Sắc Đồng Thoại trong thời gian dài.
Còn về sau này, hắn đã đổi đại lục, nên cũng không nhớ kỹ chuyện này, hôm nay lại thấy Absalom gấp gáp tìm Lưu Niên, lại cứ ấp a ấp úng như thế, Đàm Phá Lãng lại nhớ đến Bạch Sắc Đồng Thoại. Đàm Phá Lãng tức giận. Dù sao hình tượng của Lưu Niên trong lòng hắn đã từ thần tượng biến thành anh rể tương lai rồi, nên hắn cực kỳ căm ghét những kẻ có ý đồ với Lưu Niên. Nhưng tình huống hiện tại của Absalom cũng quá thảm rồi, Đàm Phá Lãng chỉ có thể thở dài nói.
- Hội trưởng, không phải anh cũng có điện thoại của Lưu Niên sao? Anh trực tiếp hỏi là được mà!
- Nếu hắn chịu nói thì anh gọi cho cậu làm gì?
Absalom cũng bực bội, trong giọng nói cũng ngập tràn sự bất đắc dĩ.
- Anh bây giờ cũng sắp điên rồi.
Đối với chuyện mà Absalom gặp phải thì Đàm Phá Lãng ngoại trừ đồng tình ra, còn có chút cười trên sự đau khổ của người khác. Nhưng dù thế nào thì hắn cũng không thể hiện điều đó ra ngoài, Đàm Phá Lãng nói.
- Nếu anh Lưu Niên không muốn nói thì em cũng không thể nói được.
Nói đến đây, Đàm Phá Lãng ngừng một chút rồi mờ mịt nói tiếp.
- Hội trưởng, có mấy vũng nước đục em không muốn lội vào, mà em cũng không muốn những vũng nước đục thế này được sinh ra, dù sao…
Hắn ngừng lại một chút.
- Công Tử U là chị gái của em.
Điều này Absalom cũng biết, nhưng sau khi nghe được Đàm Phá Lãng nói ra, hắn vẫn cảm thấy thất vọng, Absalom thở dài.
- Anh biết, nhưng bây giờ anh cũng tuyệt vọng lắm rồi. Nếu như có gì không phải thì cậu bỏ qua cho anh.
Nghe Absalom nói vậy,, hình như cũng không có ý muốn tiếp tục hỏi, Đàm Phá Lãng thở ra một hơi. Tảng đá lớn trong lòng cũng được dỡ xuống. Nói thật, nếu Absalom tiếp tục hỏi nữa, hắn cũng không biết nên trả lời thế nào. Nếu như cứ ép hỏi, Đàm Phá Lãng chỉ có thể từ chối, nhưng nếu làm vậy thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm nhiều năm của hai người, nếu như không bất đắc dĩ quá thì hắn không muốn làm. Nhưng bây giờ Absalom nói như vậy, hắn cũng không còn xoắn xuýt gì nữa, Đàm Phá Lãng còn nói thêm.
- Hội trưởng, mặc dù em không có lập trường gì trong chuyện này, nhưng em vẫn muốn nói với anh một câu.
- Câu gì?
- Lúc cần quyết đoán thì phải quyết đoán, đừng để nội loạn. - Anh biết chứ! Nhưng lớn đến chừng này rồi, anh không vứt bỏ mặt mũi được.
Absalom cười khổ một tiếng, hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, hắn muốn đi xử lý Mạc Linh ở dưới lầu. Mà Đàm Phá Lãng thì cầm điện thoại đứng trong phòng bếp một lúc mới cất đi, bắt đầu rửa chén, hắn vừa rửa chén vừa nghĩ đến chuyện này, cuối cùng Đàm Phá Lãng cảm thấy tuyệt đối không thể để cho Diệp Từ và Bạch Mạch biết được. Hắn cực kỳ xem trọng mối quan hệ giữa Diệp Từ và Lưu Niên, Đàm Phá Lãng tuyệt đối không thể để cho chuyện ngoài ý muốn phá hỏng mối quan hệ giữa hai người, cũng không biết nếu như Diệp Tử biết được sự tồn tại của Bạch Sắc Đồng Thoại thì sẽ có chuyện gì xảy ra. Nếu như tình huống tốt thì còn dễ nói, nhưng nếu như xuất hiện tình huống không tốt, phá hủy duyên phận giữa hai người thì không hay.
Rửa xong bát đĩa, Đàm Phá Lãng lại lau nhà, hắn vừa làm việc nhà vừa cảm thấy không thích hợp, cuối cùng hắn thả cây lau nhà xuống, móc điện thoại ra gọi cho Lưu Niên, nhưng sắp ấn gọi, Đàm Phá Lãng bỗng nhiên ngừng lại. Hắn suy nghĩ cẩn thận, hắn dùng thân phận gì mà khoa tay múa chân với Lưu Niên chứ? Mặc dù Lưu Niên rất tốt với hắn, nhưng con người của Lưu Niên giống hệt như Diệp Từ, không muốn ai chỉ trỏ về việc làm của bản thân, quyết định của bọn họ sẽ không vì mấy lời nói của hắn mà thay đổi. Nếu như bây giờ mình tùy tiện gọi điện đến, có phải rất không thích hợp không? Huống chi nếu gọi thì Đàm Phá Lãng có thể kích động mà làm chuyện trở nên hỏng bét hơn. Chẳng bằng gửi một tin nhắn là được.
Vậy là hủy bỏ ý định gọi điện thoại cho Lưu Niên, Đàm Phá Lãng suy nghĩ cẩn thận rồi mới gửi cho Lưu Niên một tin nhắn ngắn: Anh Lưu Niên, hội trưởng Absalom đang tìm anh, anh ấy gọi điện cho em hỏi anh đã về chưa, em kêu anh ấy gọi cho anh.”
Đọc kỹ lại tin nhắn lần cuối, Đàm Phá Lãng nghĩ nửa ngày mới gửi ra. Dù sao rất ít người trong Sáng Thế Kỷ biết chuyện Bạch Sắc Đồng Thoại, chuyện này Lưu Niên cũng hiểu được, vì vậy, chỉ cần hắn nhắn tin nói cho Lưu Niên biết Absalom gọi điện thoại, thì cũng đã ám hiệu rằng mình không yên tâm chuyện giữa Lưu Niên và Bạch Sắc Đồng Thoại rồi, tin rằng người thông minh như Lưu Niên sẽ hiểu được.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, hắn nhanh chóng nhận được câu trả lời của Lưu Niên. Đáp án trong đó chỉ có mấy từ đơn giản.
- Yên tâm, anh sẽ xử lý.
Mặc dù hai người không nói thêm gì, nhưng Đàm Phá Lãng lại thở phào một hơi, chỉ cần có câu nói này của Lưu Niên thì hắn yên tâm rồi. Lưu Niên là người có mị lực nhân cách như vậy đó. Đàm Phá Lãng cất điện thoại, tâm tình thoải mái tiếp tục lau nhà.
- ---
Diệp Từ rất tò mò về cuộc nói chuyện giữa Bạch Mạch và Lưu Niên, cô bỏ hai tay vào trong túi áo, hỏi.
- Hai người nói chuyện gì vậy?
Lời nói không đầu không đuôi, nhưng Diệp Từ biết Bạch Mạch nghe hiểu. Quả nhiên, Bạch Mạch chỉ liếc cô một cái, sau đó hừ mũi nói.
- Con gái đừng có tò mò chuyện con trai làm gì!
Lời này đúng là thiếu đánh. Diệp Từ nhấc chân đạp xuống mông Bạch Mạch.
- Đừng có đắc ý, anh tưởng em không dám đánh anh à?
Bạch Mạch chạy về trước mấy bước, Diệp Từ không đá trúng hắn, Bạch Mạch vừa chạy vừa quay đầu lại cười.
- Em đánh anh? Em nghĩ đây là trò chơi à? Muốn đánh là đánh được sao?
Diệp Từ hừ hừ cái mũi, không muốn nói chuyện với Bạch Mạch chút nào nữa, nhưng lòng tò mò hại chết con mèo, vậy nên cô nói tiếp.
- Được rồi, nói cho em nghe đi, anh họ!
Bạch Mạch trợn mắt nhìn Diệp Từ.
- Muốn biết không? - Cũng không muốn lắm.
Nghe Bạch Mạch hỏi như vậy, Diệp Từ lại không bỏ mặt mũi xuống được, vậy là cô giơ cằm kiêu ngạo trả lời.
- Ha ha, lúc nãy anh còn định nói cho em, nhưng em không muốn biết thì thôi.
Tất nhiên Bạch Mạch hiểu rõ được chút tâm tư của Diệp Từ, hắn gật gật đầu, tỏ vẻ mình cũng không thèm để ý đến chuyện này.
Cứ như vậy, Diệp Từ lại càng khó chịu, hai người cứ lằng nhằng nửa ngày, cuối cùng Bạch Mạch cũng thấy Diệp Từ quá phiền, phất tay đuổi cô đi.
- Đi đi, nha đầu chết tiệt, cứ rối rắm chuyện bé tí tẹo hoài, để cho anh yên tĩnh một lúc đi.
Bạch Mạch nói như vậy, Diệp Từ dứt khoát bò lên lưng hắn đuổi đánh đến cùng, làm cho Bạch Mạch liên tục đầu hàng, cuối cùng phải nói lại nội dung cuộc nói chuyện kia cho Diệp Từ.
- Cũng không có gì, chỉ là nghi thức giao tiếp thôi.
Diệp Từ không hiểu ra sao, cô nhìn Bạch Mạch hỏi.
- Nghi thức giao tiếp cái gì?
Sau đó cô bừng tỉnh hiểu rõ.
- Là nghi thức giao tiếp ba ngàn tinh anh sao?
Bạch Mạch nhìn Diệp Từ một chút, không có ý định nói rõ, chỉ hàm hàm hồ hồ nói.
- Dù sao chúng ta cũng phải giao lưu nhiều với Sáng Thế Kỷ, nhiều chỗ cần tiếp xúc với nhau.
Diệp Từ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng không biết vì sao, trong lòng lại có một chút thất vọng nho nhỏ. Ngay cả cô cũng không biết mình đang thất vọng cái gì, chỉ cảm thấy một góc nào đó trong lòng vừa chua vừa chát, cũng không khó chịu quá, nhưng cũng không xem nhẹ nổi.
- ---
Thời gian trôi qua như chó chạy qua đường, giống như không có chuyện gì đặc biệt quan trọng xảy ra, chỉ chớp mắt đã đến Trung Thu rồi, mặc dù hơi gian khổ, nhưng Vận Mệnh cũng sắp nghênh đón open sever ba năm.
Trong khoảng thời gian này có một số chuyện xảy ra, đầu tiên là Thiên Thiên Hướng Thượng vẫn tiếp tục mở rộng quy mô, bây giờ quân đoàn chủ lực đã lên đến ba mươi vạn người. Mặc dù không thể so sánh được với những công hội siêu cấp, nhưng sức chiến đấu đã được san bằng.
Tiếp theo đó là Thịnh Thế phát triển cực kỳ phồn vinh hưng thịnh ở trong trò chơi, hội viên của bọn họ trải rộng khắp bốn đại lục, siêu cấp công hội của Thịnh Thế dùng một tư thế cực kỳ tấn mãnh phát triển khắp nơi, nhưng theo Diệp Từ, tốc độ phát triển của bọn họ không thuận lợi như kiếp trước, có lẽ vì cô đi. Mấy công hội liên minh không chỉ xảy ra xung đột vài lần với Thịnh Thế, hai bên đều có thương vong, nhưng không phân được thắng bại.
Tiếp nữa, Diệp Từ luôn đi luyện cấp, cô không hề từ bỏ việc thăm dò Trác Cốc Thanh Sơn, cuối cùng lúc cô đạt đến cấp một trăm năm mươi, Diệp Từ đi vào địa đồ Trác Cốc Thánh Sơn sẽ không mất máu nữa, đây đúng là một chuyện đáng mừng.
Cuối cùng, GM Vọng Giang Nam đưa ra một loạt tư liệu mới toanh và tuyên bố, trong thời gian Trung Thu sắp đến, hắn sẽ ban hành một hoạt động rất quan trọng - Giải thi đấu PVP lần thứ nhất của Vận Mệnh.