Đây không phải là lần đầu tiên Vọng Giang Nam đi vào trong phòng chủ tịch của tập đoàn Vinh Diệu- Kiều Lương. Nhưng lần nào cũng mang lại cảm giác bất an và hồi hộp. Anh xoay người đi vào, thư kí Nghiêm thấy vậy cũng rời đi, khép cửa lại.
Vọng Giang Nam khách sáo đứng ở cửa, quan sát người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc rất lớn kia. Kiều Lương đang cúi đầu, không ngẩng lên nhìn anh, tay đang gõ cái gì đó lạch cạch trên bàn phím. Vọng Giang Nam nhìn thẳng người đàn ông, đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào người đứng đầu tập đoàn Vinh Diệu. Năm nay có vẻ đã ngoài ba lăm, tóc tai chỉnh tề. Anh ta mặc một tây trang màu tối, quần áo gọn gàng đến mức không có một chỗ nhăn. Tuy rằng trên người không mang theo trang sức như đồng hồ, càng không có bút máy gài trước ngực áo, nhưng chỉ nhìn vào anh ta, vẻ mặt bình thản an nhiên của anh mang lại cho người ta cảm giác bình thản.
Kiều tổng
Vọng Giang Nam khẽ gọi Kiều Lương.
Kiều Lương lúc này mới rời mắt khỏi màn hình, quan sát người đến gần. Liếc nhìn Vọng Giang Nam một cái, sau đó là nhàn nhạt mỉm cười. Khóe môi của anh hiện ra một độ cong vừa, đôi mắt thấu triệt khiến người ta cảm thấy an tâm. Vọng Giang Nam không thể không thừa nhận, năm tháng là trang sức tốt nhất của một người đàn ông. Bởi từ Kiều Lương, người ta thấy được một khí chất cao quý, thành thục, khiêm tốn và trầm ổn. Khí chất này không những có thể thuyết phục đối thủ của anh ta, mà đối tác của anh cũng sẽ tin phục. Có thể vì lí do này, mà anh ta có thể đứng ở vị trí này khi chỉ chừng này tuổi chăng?
Giang Nam, ngồi xuống đi. Tôi còn chút chuyện chưa làm xong
Kiều Lương chỉ vào ghế tựa trước mặt, ý bảo Vọng Giang Nam ngồi xuống, sau đó ánh mắt ngừng ở màn hình, đôi tay lại đặt trên bàn phím, tiếp tục làm việc.
Vọng Giang Nam đành nghe lời ngồi xuống trước mặt Kiều Lương, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu mới được. Nhìn quanh một lúc, cuối cùng ngừng ở poster trên tường. Đó là một poster lưu hành nội bộ < Vận Mệnh > size rất lớn. Đây không phát hành ra, là tổ thiết kế tự vẽ, lại có một phong cách rất riêng.
Lúc ấy, Kiều Lương rất thích bức họa này, nên phóng to ra rồi lồng kín treo bảo mọi người khi họp kí tên lên lưu niệm. Sau đó, anh tự tay treo poster này lên tường của văn phòng làm việc.
Vọng Giang Nam đến phòng chủ tịch không quá năm lần. Chỉ có lần này quan sát kĩ được poster này. Poster hình vẽ có logo của Vận Mệnh là một số chức nghiệp đang đánh boss. Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng bây giờ nhìn thấy những tên đồng nghiệp chằn chịt trên đó, hiện tại thật mỉa mai.
Anh tìm một lúc, phát hiện được tên mình trong một góc của poster. Bi ai là, những đồng nghiệp xung quanh tên anh đều đã nghỉ việc.
Thời buổi rối loạn, người đi trà lạnh. Lúc kí tên trên poster này rộn ràng náo nhiệt là thế, nhân sinh thật khiến người ta bi thương. Vọng Giang Nam đang sửng người nhìn poster kia, đã nghe tiếng Kiều Lương.
Khi ấy có rất nhiều người
Kiều Đổng
Vọng Giang Nam quay đầu nhìn Kiều Lương, mở miệng lại không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể ngậm miệng nhìn anh.
So với hiện tại, khi ấy thật náo nhiệt
Kiều Lương cũng đang nhìn poster, nhưng trên mặt anh không lộ ra một chút cảm giác bi thương nào, ngược lại có một chút ánh sáng kì dị, dường như đã hiểu tất cả. Điều này mê hoặc Vọng Giang Nam, tuy rằng anh không phải trong tầng lớp lãnh đạo của công ty, nhưng hiện tại công ty đang lâm vào đường cùng. Vậy mà người đứng đầu tàu, ngồi trong khoang lái lại không lộ ra vẻ u sầu ủ dột, ngược lại, lộ ra một sự tự tin nhàn nhạt... Khiến người khác say mê.
Kiều Đổng, nhiều người đi như vậy, anh có buồn không?
Vọng Giang Nam nhìn Kiều Lương một lúc lâu, cuối cùng cũng nói ra thắc mắc của mình.
Buồn ư?
Kiều Lương quay đầu nhìn Vọng Giang Nam, như thể đang suy nghĩ rất nghiêm túc chuyện này.
Vì sao phải buồn?
Vậy mà khiến Vọng Giang Nam chấn động, anh không biết phải đáp lại lời này thế nào mới tốt. Vì vậy sững sờ ở đó, một lúc sau mới nói.
Công ty bị thọc gậy bánh xe, nhiều người đều bỏ việc...
Anh cũng không biết phải dùng từ gì miêu tả Kiều Lương lúc này. Mà chủ tịch chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười.
Chỉ vì chuyện này sao? Vậy thì có gì đâu mà buồn. Con người của tôi làm theo cảm tính, có thể tiếp tục làm việc với nhau là duyên phận. Mà đến giờ, hết duyên thì thôi. Có gì mà phải buồn đâu? Sau này có cuộc sống sau này, tại sao phải lo lắng?
Vọng Giang Nam nhìn thấy Kiều Lương mỉm cười, qua một hồi lâu, anh cũng nở nụ cười. Người này cho dù Thái Sơn sụp trước mặt, anh vẫn có thể bình thản mà ung dung. Mạnh mẽ như vậy, nói thì dễ làm mới khó. Không hiểu sao anh rất phục chủ tịch. Còn trẻ như vậy đã lên được đến vị trí này, cũng không phải khó hiểu.
Được rồi, Giang Nam. Cậu tìm tôi có chuyện gì? Nếu là đến từ chức thì chắc không nói về buồn hay không buồn đâu. Vậy nói mục đích tới đi
Kiều Lương chống hai tay trên bàn, ngón tay dài thon thả lồng vào nhau, chuyên chú nhìn Vọng Giang Nam.
Vọng Giang Nam ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn Kiều Lương, như thể không nghe thấy lời anh nói chuyện.
Giang Nam?
Kiều Lương thấy Vọng Giang Nam không nói lời nào, đành phải gọi một tiếng nữa. Lúc này, Vọng Giang Nam hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy đối diện với Kiều Lương. Anh ngẩng đầu, cố gắng khiến mình thẳng lưng một chút. Sau đó lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh giọng nói của mình, bấy giờ mới nói.
Kiều đổng, khi nảy tôi thấy Dư Đầu đi rồi
Kiều Lương hơi nhíu mày, như thể không để ý lắm, gật gật đầu.
Có chuyện đó, hai giờ trước anh ta vừa nộp đơn từ chức. Sao vậy? Cậu cũng biết? Tin tức nhanh lắm
Kiều đổng
Vọng Giang Nam liếm môi, vừa định nói gì đã bị Kiều Lương ngăn lại.
Giang Nam à, nếu cậu đến hỏi nguyên nhân Dư Đầu rời đi, xin lỗi tôi không thể phụng bồi. Còn chuyện gì không?
Tôi... không đến đây hỏi nguyên nhân Dư Đầu rời đi
Vọng Giang Nam lắc đầu.
Ừ? Vậy nguyên nhân cậu đến đây là?
Kiều Lương hứng thú nhìn Vọng Giang Nam, đơn giản, đây là người trẻ nhất của phòng kế hoạch. Anh ta có một gương mặt rất đẹp, đến nỗi Kiều Lương cảm thấy Vọng Giang Nam không tận dụng gương mặt này kiếm cơm ăn thật lãng phí. Nhưng, anh ta lại là người cố gắng nhất phòng kế hoạch. Từ một người mới vào nghề không biết gì cả, bây giờ đã trở thành một người có chính kiến riêng. Người thanh niên này, trong hai năm qua đã trưởng thành rất nhiều.
Dù vậy, những điều này cũng chưa phải là điều khiến Kiều Lương chịu gặp Vọng Giang Nam. Mà trong tình cảnh rối loạn như vậy, anh vẫn gặp người này chỉ có một nguyên nhân. Vì anh ta trung thành. Trong lúc này, người từng xưng anh gọi em với anh là Dư Bình còn rời đi, vậy thì người trẻ nhất phòng kế hoạch làm gì có chuyện gì tìm mình đâu? Cho dù là nguyên nhân gì đi nữa, Kiều Lương đều muốn gặp thử một lần, nghe anh nói xem. Trong lúc này, đứng ở chỗ này, Vọng Giang Nam đang muốn điều gì? Chỉ là tới tận giờ, anh bắt đầu tò mò, không rõ người này đến đây làm gì?
Vọng Giang Nam cúi đầu, nhớ đến Diệp Từ từng nói... cô bảo rằng, đừng bao giờ từ bỏ giấc mơ của mình. Cô bảo rằng, tìm đường sống từ trong chỗ chết. Cô bảo, anh thật thiếu tiền sao? Thiếu đến mức muốn bán cả giấc mơ của mình sao? Những lời nói theo gương mặt lương bạc kia của cô bắt đầu xuất hiện trong đầu anh. Cuối cùng, anh hít sâu một hơi, nói với Kiều Lương.
Kiều đổng, Dư Đầu đi rồi. Ngài có lựa chọn thích hợp cho vị trí trưởng phòng kế hoạch chưa?
Còn chưa, sao vậy? Muốn đề cử ai à?
Kiều Lương nghe thấy Vọng Giang Nam hỏi thì rõ ràng mục đích đến, có thể là đến đề cử người. Nhưng mà, tất cả những người tốt anh đều đã liên hệ rồi, đều không chấp nhận. Anh nhìn Vọng Giang Nam, nghe đề cử của cậu ta cũng không có gì không ổn.
Nói thử đi, nếu thích hợp, tôi sẽ suy nghĩ
Kiều đổng, ngài cảm thấy tôi được không?
Vọng Giang Nam khẽ cười, trấn định nhìn Kiều Lương nói ra những điều ấp ủ từ lâu. Đến khi nói ra rồi, anh mới thấy kì lạ... không đáng sợ như mình nghĩ đâu.
À?
Kiều Lương không ngờ được sẽ có đáp án này. Anh sững sờ ở chỗ đó, nửa ngày không có phản ứng gì. Mà lúc anh đang ngây người, Vọng Giang Nam bắt đầu giải thích liên tục.
Tôi biết tuổi của tôi còn trẻ, cho nên anh cảm thấy không đáng tin cậy. Nhưng Kiều Đổng, hôm nay tôi đến tìm ngài, cũng không phải là xúc động nhất thời. Tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Trong ngành sản xuất trò chơi này, không yêu cầu kinh nghiệm nhiều ít, mà là sức tưởng tượng của người ấy ra sao. Càng trẻ, tưởng tượng càng phong phú. Càng thêm mãnh liệt, tôi có thể làm được. Nếu không hôm nay tôi đã không đứng đây tìm ngài. Tôi không thể như Dư Đầu quen thuộc những chuyện này, nhưng Kiều Đổng, tôi chính là tuổi trẻ. Tôi là người trẻ nhất của phòng kế hoạch Vận Mệnh. Nghĩa là, so với người khác tôi phải phấn đấu gấp đôi họ! Tôi tin tưởng ngài đã xem qua những kế hoạch tôi làm ra, tôi tự tin không thua kém những kế hoạch của đồng nghiệp đề ra, thậm chí hơn họ rất nhiều.
Cậu đến tìm tôi, là xin một cơ hội để đùa chết Vận Mệnh?
Kiều Lương lẳng lặng nghe Vọng Giang Nam nói, trong ánh mắt anh sâu thẳm, như một cái giếng sâu hun hút khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.
Nói không chừng, là tới xin một cơ hội mang Vận Mệnh đi đến đỉnh cao