Vừa đi tìm Taylor Lamy – đầu mối nhiệm vụ theo lời thôn trưỏng, Diệp Từ vừa xem phần thưởng của Chi hệ nhiệm vụ, nhưng nó khiến cô thực thất vọng vì cô chẳng nhìn thấy gì chỉ có duy nhất một dấu chấm hỏi.
Tuy rằng rất tò mò không biết nhiệm vụ sẽ mang đến lợi ích gì nhưng hiện tại thì cô không thể tìm hiểu.
Đóng lại bản ghi chép nhiệm vụ, Diệp Từ bước nhanh về phía căn nhà Taylor Lamy. Hành lễ với vóc dáng tiều tụy trước mặt, Diệp Từ thuyết minh ý định của mình, lập tức được Lamy giao nhiệm vụ, thu thập 10 răng nanh của thỏ..
Đem răng nanh thỏ đã thu thập tốt giao lên, Lamy có chút giật mình: “Trời, nhà thám hiểm trẻ tuổi, động tác của con thật là nhanh.”
Diệp Từ cười khiêm tốn, đây không phải do động tác mau, chẳng qua do cô trọng sinh mà thôi.
Lamy nhanh chóng tuyên bố nhiệm vụ tiếp theo, bảo Diệp Từ đi ra ngoài thôn thu thập một ít da lợn rừng, hơn nữa cho cô một con dao lột da độ bền chỉ có mười..
Rời thôn tìm được chỗ nhỏ có lợn rừng tụ tập. So với thỏ, lợn rừng có công kích và tốc độ nhiều hơn hẳn, còn cao hơn Diệp Từ 1 cấp, Diệp Từ không có cách nào để đối phó hai con một lần, chỉ có thể đánh dần từng con một.
Theo từng đợt công kích, độ thuần thục sử dụng chủy thủ của Diệp Từ không ngừng tăng lên.
Tuy rằng tốc độ giết lợn rừng không nhanh, nhưng lực sát thương cận chiến của Thợ Săn mạnh hơn nhiều so với lực sát thương cận chiến của các chức nghiệp pháp thuật khác.. Chênh lệch lớn đến vậy khiến Diệp Từ mỗi lần vung chủy thủ đều có một loại cảm giác hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Nhớ ngày ấy, cô làm Pháp Sư đánh lũ lợn này chỉ có thể miêu tả bằng câu: “Vô cùng thê thảm. . .”
Lúc cô đang giết lợn giết thật vui vẻ, thì hệ thống thông báo.
“Một người bạn của bạn tên là Lưu Sướng gọi tới, bạn có muốn nhận cuộc gọi ở trong trò chơi hay không?”
Giọng thông báo nhàn nhạt của hệ thống vang lên làm cả người Diệp Từ bỗng dưng run rẩy, động tác công kích liên tục cũng dần chậm lại, con lợn rừng nhỏ dữ tợn kia bắt được cơ hội, không chút khách khí cho cô một vết thương làm kỉ niệm.
Diệp Từ bị đau đến nhíu mày, cô giải quyết con lớn rất nhanh, chấp nhận cuộc gọi.
Mối quan hệ giữa Lưu Sướng và Diệp Từ đã có từ rất lâu rồi.
Nghe nói, hai mươi năm trước, ở một cái tứ hợp viện có bốn cặp vợ chồng, bọn họ kết hôn cùng năm, mang thai cùng năm, thậm chí ngay cả sinh con ra cũng là cùng một ngày.
Diệp Từ nghĩ, lúc ấy hẳn khung cảnh sẽ rất náo nhiệt.
Diệp Từ và Lưu Sướng chính là hai trong số 4 đứa trẻ ấy.
Đương nhiên, câu chuyện của bọn họ không chỉ có vậy.
Bốn đứa trẻ từ khi sinh ra đã bắt đầu chơi với nhau, chúng học chung nhà trẻ, học chung tiểu học, học chung cấp 2, mãi cho đến cấp 3 tứ hợp viện bị hủy, bốn gia đình phải chuyển đi, tuy nhiên điều này cũng không ngăn được tình cảm nồng nhiệt nhiều năm của bọn họ.
Quá trình trưởng thành của 4 đứa trẻ vẫn luôn luôn thân thiết, nếu không phải. . . . . .
Diệp Từ cắn môi, nếu không phải đời trước cô bởi vì hư danh một lần lại một lần lạnh lùng tàn khốc vô tình tổn thương đến họ, chắc bốn người bây giờ nhất định vẫn còn là bạn tốt.
Sau đó cô lại cười, như bây giờ thật tốt, cô có khả năng một lần nữa bắt đầu.
Diệp Từ không muốn thừa nhận rằng trái tim cô lúc này đang đập dồn dập. Đến khi hệ thống chuyển tiếp đối thoại giữa Diệp Từ tới Lưu Sướng, trong lòng vẫn như đang bị bão cấp mười hai ghé qua.
Rốt cuộc đã bao năm rồi cô chưa được nghe thấy giọng của Lưu Sướng?
Ba năm? Năm năm? Hay là lâu hơn thế nữa.
“Ê! Tiểu Từ, cậu không phải đang chơi Vận Mệnh đấy chứ?” Tính cách Lưu Sướng vẫn xuề xòa như vậy, một khi kết nối được điện thoại thì dù đối phương đang làm gì đi nữa, điều đầu tiên là được thưởng thức giọng nói oang oang của cô.
“Ừ.” Nghe thấy giọng nói của Lưu Sướng, vô vàn lời nói Diệp Từ đã chuẩn bị từ trước vì xúc động mà nghẹn lại nơi cổ họng, nửa ngày mới thốt ra được một chữ.
Diệp Từ vốn là người lạnh lùng nên của câu trả lời của cô không khiến Lưu Sướng cảm thấy bất ngờ, cười hì hì hỏi: “Mình muốn luyện cái Hiến Tế, hắc hắc, là Nhân loại Hiến tế, vừa buff được vừa đánh được, để sau này mình kéo cậu luôn ha!!”
Nghe câu này Diệp Từ sửng sốt, bỗng nhiên nhớ đến năm đó Lưu Sướng tham gia Vận Mệnh cũng chọn Nhân loại Hiến tế, do thao tác thực vất vả, cấp bậc lại thấp, trang bị kém, phải thường xuyên tìm cô hỗ trợ. Nhưng do cô vì luyện cấp cho mình nên không đồng ý giúp Lưu Sướng, còn trực tiếp đưa Lưu Sướng vào sổ đen, rồi sau đó. . . . . .Hai người không còn cơ hội liên lạc với nhau nữa.
Hoàn hảo, Vận Mệnh cho cô một cơ hội sửa chữa.
Lúc Lưu Sướng vẫn còn dương dương tự đắc, Diệp Từ chậm rãi đề nghị: “Hiến tế tuy rằng có thể vừa buff vừa đánh, nhưng nghề này nghe nói bị gọi là vạn kim du, nói khó nghe hơn thì là vạn năm dự bị. Thao tác tốt thì chẳng sao nhỡ thao tác bình thường thì đến cả thăng cấp cũng rất khó khăn, cậu xem đổi cái khác được không?”
Lưu Sướng giật mình, trong trí nhớ của cô thì cô trò chuyện với Diệp Từ không nhiều, hơn nữa còn có quan niệm ‘tuyết cửa nhà nào nhà nấy tự quét’, tuy rằng thân nhau nhưng đừng mong lấy được thông tin gì hữu dụng từ trong miệng cô ấy.
Không biết hôm nay cô ấy bị làm sao vậy?
“Lưu Sướng?”
Thấy Lưu Sướng không nói tiếng nào, Diệp Từ gọi.
“Vậy lựa chọn chức nghiệp gì mới tốt?” Lưu Sướng phục hồi tinh thần lại vội vàng hỏi.
Đúng thật là khó khăn cho Diệp Từ, Lưu Sướng là người lấy vẻ ngoài làm tiêu chuẩn, chơi trò chơi chưa bao giờ quan tâm dễ hay khó, chỉ để ý đến đẹp hay xấu, sợ rằng đề nghị của cô sẽ không hợp ý Lưu Sướng mà thôi. . . . . .
“Nếu không. . .” Diệp Từ không dám khẳng định nói kiểu thăm dò: “Nếu không cậu chơi Triệu Hồi Sư Người Sói đi. . .”
“Triệu Hồi Sư Người Sói? Nghề ấy có ưu điểm gì?”
Diệp Từ bất ngờ với phản ứng của Lưu Sướng, cô ấy không có lập tức bỏ qua, điều này khiến trong lòng Diệp Từ thập phần vui vẻ.
Có lẽ, cô không có thật sự hiểu biết rõ Lưu Sướng, hiện tại tìm hiểu cũng không muộn.
“Thể lực của Người Sói so các chủng tộc khác cao hơn hai điểm, hơn nữa chủng tộc còn có một đặc tính là Nhạy Bén, rất khó chết. Triệu Hồi Sư cấp 5 có thể mang Sủng Vật, dù đánh nhau hay là luyện cấp, tham gia phụ bản DPS đều rất mạnh.”
“Vậy tớ chọn Triệu Hồi Sư người sói.” Lưu Sướng tuy rằng cảm thấy thái độ Diệp Từ hôm nay có hơi kì lạ, nhưng cô vẫn thật vui mừng bởi vì có thể nghe được lời khuyên của Diệp Từ, vô cùng dễ dàng đưa ra quyết định.
“Đúng rồi, khi tạo nhân vật, nhất định phải chọn đặt tính nhân vật là Ngoại giao, Gian Trá, Trả Giá và Minh Tưởng. . .” Diệp Từ hận không thể đem hết những gì mình biết nói toàn bộ cho Lưu Sướng, trân quý như thể một vật mất đi còn được trả lại, nhất định phải đem những gì tốt nhất đều dành cho cô.
“Cậu làm thế nào mà biết nhiều vậy?”
Diệp Từ giật mình, vội vàng tìm cớ: “Tìm người mua tư liệu. . .”
Lưu Sướng không hoài nghi, hai người nói vài câu, rồi tắt kết nối, chờ đợi qua 14 giờ.
Diệp Từ ngắt điện thoại, trong lòng không kiềm được hứng khởi. Không kìm nén được cô đem niềm hạnh phúc kia thành công kích đánh lên người lợn rừng nhỏ hung ác.
Đánh chết lợn rừng, Diệp Từ lấy đao ra để lột da, lập tức thấy mình có được thu thập thuật. Có điều đây chỉ là kỹ năng có được trong nhiệm vụ, một khi nhiệm vụ hoàn thành, thu thập thuật này cũng sẽ biến mất.
Bởi vì cứ lột xác một con sẽ làm hao tổn một chút độ bền của dao lột da, thế nên Diệp Từ tận dụng hết khả năng có thể đem răng lợn, da lợn, thịt thà xương cốt toàn bộ đều tách ra để riêng một chỗ.
Đây đều là vật phẩm mà đầu mối chính của nhiệm vụ yêu cầu.
Thu thập mười con lợn rừng xong, con dao lột da cũng từ trong tay Diệp Từ biến mất. Cô không về thẳng nhà Lamy mà đi về phía một gốc hòe lớn bên cạnh thôn.
Làm một người trọng sinh chơi lại trò chơi, nếu vẫn dựa theo trình tự nhiệm vụ tân thủ để thăng cấp thì thật sự rất là ngu xuẩn.
Diệp Từ tất nhiên có ý định của mình.
Đến gốc hòe này đơn giản là vì ở đây có một BUG, BUG này vốn cũng không ai biết, mãi bốn năm về sau mới có người phát hiện. Lúc mới công bố, nó khiến cho người chơi tấp nập rộn ràng kéo nhau đến tân thủ thôn lợi dụng, khiến cho tập đoàn Vinh Quang ngay đêm đó liền cập nhập sửa lỗi, hơn nữa hạ 1 cấp của tất cả người chơi lợi dụng lỗi để trừng phạt.
Mở ra hành trang hai mươi ô dành cho tân thủ, bên trong có một bình thuốc đỏ cùng với một ngọn nến.
Ngọn nến chỉ dùng để chiếu sáng. Trong Vận Mệnh, nếu người chơi không học được kỹ năng “Dạ thị” thì buổi tối chỉ có thể dựa vào ngọn nến, đuốc hoặc một vài thứ khác để nhìn đường.
Hiện tại Diệp Từ không chút do dự lấy ngọn nến này ra, nhóm một đống lửa ở dưới gốc hòe, cô muốn thừa dịp tất cả mọi người còn chưa tiến vào trò chơi hoàn thành nhiệm vụ lỗi này.
Nhóm lửa xong, cô đem chỗ thịt thỏ vừa rồi ra nướng. Tuy rằng chưa học nấu nướng thuật, nhưng là thịt thỏ bị nướng trên đống lửa vẫn xèo xèo chảy mỡ.
“Phạch phạch. . . . . .” Một loạt tiếng đập cánh vang lên trên đầu Diệp Từ, cô ngẩng lên thì thấy một con chim Robin Redbreast(1) màu nâu vàng đang đậu bên cạnh, đôi mắt đen láy như hai hột đậu nhỏ kia đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng trong tay cô.
Diệp Từ cũng không keo kiệt, quăng từng miếng thịt nướng cho nó ăn, đến miếng cuối cùng, cô không ném ra ngoài mà giữ trên tay đưa dần tới con chim Robin Redbreast.
Robin Redbreast không chút do dự, há mỏ ra ăn miếng thịt trong tay Diệp Từ.
Diệp Từ chăm chú nhìn miếng thịt trong tay, đến khi nửa miếng thịt bị Robin Redbreast cắn vào miệng, cô kéo mạnh miếng thịt ra khỏi miệng nó. Nhưng Robin Redbreast lại như đã ăn được thịt vừa lòng đập đập hai cánh, rỉa lông, làm vài chiếc lông vàng rơi xuống.
Thành công!
Trong lòng Diệp Từ cảm thấy kích động. Đây là một nhiệm vụ tuần hoàn, khi đưa ra 10 chiếc lông vàng của Robin Redbreast, NPC sẽ ngẫu nhiên thưởng một quyển kỹ năng nghề nghiệp.
Vấn đề là. . . . . . con chim Robin này quả thực rất là đáng ghét, trừ lần đầu tiên ngoan ngoãn cho bạn lông chim, về sau dù bạn có cho nó ăn, cơ hội lông rụng cũng chỉ là 0,01.
Cho nên, đến hậu kỳ dù biết phần thưởng của nhiệm vụ này rất hậu hĩnh, nhiều người chơi cũng trực tiếp bỏ qua không đi làm.