Điểm tội ác quá cao khiến cho Diệp Từ chỉ có thể đi tha hương, đi vào Trung Đại Lục một lần nữa. Sau khi Vọng Giang Nam rời đi, Diệp Từ điều động Lão Lục tiếp tục hướng về phía Trung Đại Lục. Tốc độ phi hành của Lão Lục ngang bằng với tốc độ phi hành của Sư Thứu, từ Đông Đại Lục đến Trung Đại Lục mất khoảng hai tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, Lão Lục lại không giống Sư Thứu ở một chỗ, đó là Diệp Từ phải cho Lão Lục ăn. Hiện tại trên người Diệp Từ có rất nhiều nguyên liệu nấu nướng đẳng cấp cao, tuy nhiên món ăn toàn bộ đều là món nướng, quá mức đơn giản khiến hạ thấp đẳng cấp của nguyên liệu, Lão Lục ăn vào cũng khó cảm thấy được thỏa mãn.
Diệp Từ nhìn lại các kĩ năng cuộc sống của mình, ngoại trừ kĩ năng nấu nướng coi như miễn cưỡng đạt tới mức cao cấp, còn lại đều chỉ mới là sơ cấp. Cũng coi như là cảm ơn hệ thống, vì sủng vật của cô khá là to lớn, nhu cầu thực phẩm khá cao, nên cô phải nấu ăn thường xuyên, cho dù tất cả món ăn cô nấu đều là món nướng thì cũng có thể đạt được đẳng cấp cao. Đáng tiếc là cô lại chưa từng học qua bất kì thực đơn nào khác, nếu không với đẳng cấp của cô bây giờ, đã có thể làm ra vài món ăn có thuộc tính rồi.
Dọc đường Diệp Từ cứ đứng trên lưng Lão Lục ném đồ ăn cho nó, cuối cùng cũng bay tới cửa lớn của Anh Hùng Thành.
Anh Hùng Thành là một tòa thành dựa vào ma lực trôi nổi trên không ngay chính giữa Trung Đại Lục. Nếu muốn đến tòa thành này, chỉ có thể dùng phi hành thú, đương nhiên cũng có thể dùng đá truyền tống, chỉ có điều, đá truyền tống đến Trung Đại Lục khá đặc biệt, nên giá cả khá là đắt, hơn nữa chỉ có bán ở những NPC đặc thù. Trước đây Diệp Từ có mua vài miếng, vốn định lần sau sẽ trực tiếp truyền tống từ Quán Quân Thành đến Anh Hùng Thành, nhưng có điều người định không bằng trời định, hiện tại cô đã có Lão Lục, những mảnh truyền tống đó cũng không cần dùng tới nữa.
Lão Lục đứng vững vàng trước cửa lớn của Anh Hùng Thành. Xung quanh đây là một mảnh xác chết, xương khô đầy đất. Nhìn dáng vẻ thì dường như vừa trải qua một hồi chiến đấu ác liệt. Bất quá hiện tại đã trở thành khẩu chiến, Diệp Từ nhìn thấy hai nhóm người chia làm hai bên ngồi dưới đất, đang ăn uống đồ tiếp tế. Thỉnh thoảng họ lại mắng nhau, coi bộ đã qua giai đoạn chiến đấu, bây giờ đang tiến vào giai đoạn quấy nhiễu.
Có điều, ngay khi Lão Lục hạ xuống, toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía Diệp Từ, không, phải nói chính xác là toàn bộ đều hướng về phái Lão Lục. Nếu như không phải Diệp Từ đang mặc áo choàng bí ẩn của đội ám sát Thịnh Thế, thì chỉ sợ những ánh mắt của mấy người này có thể đốt cô thủng lổ chổ. Đương nhiên, cho dù cô đang mang áo choàng bí ẩn, thì những ánh mắt nóng rực kia cũng không hề hạ xuống. Ngược lại, Lão Lục đã hoàn toàn chính thức lộ diện, cô cũng không cần phải che giấu làm gì nữa, hơn nữa cô còn đang mang áo choàng bí ẩn, không ai có thể nhìn thấy tên cô. Nên cô quang minh chính đại thu hồi Lão Lục, kéo mạnh chiếc áo choàng bí ẩn xuống, sau đó thoải mái tiến vào Anh Hùng Thành.
Diệp Từ đang mang hồng danh, coi như là có đẳng cấp cao đi nữa, nếu như bị mấy chục người cùng lúc vây công thì vẫn sẽ bị giết chết ngay lực tức. Nhưng ngay khi Diệp Từ đi giữa hai đội ngũ, cô lại không phát hiện được bất cứ người nào có ý định công kích cô, xem ra cái áo choàng này vẫn tương đối hữu dụng.
Cứ như vậy, dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Từ tiêu sái tiến vào Anh Hùng Thành.
Tuy nhiên, không giống với người chơi, NPC có thể nhìn thấy giá trị tội ác của Diệp Từ, mặc dù Anh Hùng Thành là một thành thị trung lập, không trừng phạt quá nặng đối với những người chơi mang điểm tội ác cao, thế nhưng cũng không có nghĩa là họ sẽ niềm nở đối với những người chơi mang hồng danh, chí ít là đối với những NPC trọng nghĩa khí, họ chắc chắc sẽ không cho người chơi này sắc mặt tốt, thậm chí không thèm tiếp đón hoặc cho nhiệm vụ.
Giống như bây giờ, Diệp Từ ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái tiến vào quảng trường thành, không có bất cứ vệ binh nào đuổi giết Diệp Từ, thậm chí còn không thèm liếc mắt để ý, khiến cho cô khá là đắc ý với hồng danh này. Tuy nhiên khi cô đi về phía kho hàng, toàn bộ thủ kho đều từ chối phục vụ cô, cuối cùng Diệp Từ chỉ có thể ảo não hướng về phía Tây Thành.
Ở Anh Hùng Thành, mỗi khu đều có những chức trách khác nhau.
Ví như lôi đài hay thư viện sẽ không cùng một khu với tu viện, NPC có tri thức với những NPC không có tri thức sẽ không ở cùng chung một khu. Điều này cũng chính là lý do mà Diệp Từ bị suy đuổi đến khu Tây Thành.
Với điểm tội ác hiện tại của cô, mang hồng danh tiến vào khu Đông Thành hiền hòa tốt đẹp nhất định sẽ không được tiếp đón, chỉ có thể tiến vào khu Tây Thành giao dịch với những NPC ở thế giới dưới lòng đất.
Vừa đi vào vùng Tây Thành, liền có thể cảm nhận được sự khác biệt so với không khí của trung tâm thành, tất cả NPC đều dùng ánh mắt chằm chằm như nhìn con mồi hướng về phía cô. Hơn nữa kiến trúc Tây Thành cũng hoàn toàn khác biệt với phía Đông Thành, tất cả kiến trúc đều nằm dưới lòng đất, nên ngay khi vừa tiến vào khu Tây Thành, không khí lập tức trở nên âm u.
Trong tương lai, sau khi mở ra Công Thành Chiến, những người chơi có điểm tội ác cao, cũng sẽ giống cô không được những NPC ở Đông Thành tiếp đón, chỉ có thể đi đến khu Tây Thành. Có điều hiện tại, những người chơi có điểm tội ác cao vẫn còn khá ít, vì thế nên nơi đây khá là vắng người.
Nhân khí không đông, nên thu nhập của NPC cũng ít đi, vì những NPC này thu nhập thấp nên đối với những người chơi tới đây, họ đều ôm ấp một cảm tình đối với con mồi, có thể chém được một đao thì nhất định sẽ chém vô cùng dứt khoát.
Diệp Từ đi một vòng phía Tây Thành, đã mua được hết những đồ tiếp tế cần thiết, cuối cùng cô đi tới đại sư cao cấp nấu nướng, mua một ít thực đơn cao cấp, sau đó dùng những nguyên liệu nấu ăn cao cấp mà mình mang theo đối phó với khẩu vị của Lão Lục. Sau khi làm xong những điều này, Diệp Từ dự định tiến vào khu luyện level 75 đến 80 của Trung Đại Lục luyện cấp, thuận tiện giảm xuống một ít điểm tội ác.
Cô rời khỏi nơi ở của đại sư nấu nướng, sau đó hướng về của lớn của Anh Hùng Thành, nhưng chưa đi được bao xa, cô đã nhạy bén cảm thấy có người đang bám theo mình. Cô bước chậm lại, cẩn thận nâng cao cảnh giác, quả nhiên có một đạo tặc đang bám theo cô. Tuy nhiên, tiềm hành của đạo tặc này vô cùng cao, có thời điểm mà ngay cả Diệp Từ cũng không thể nào tra xét rõ ràng được. Là người chơi sao? Lẽ nào trong game lại có người chơi có khả năng tiềm hành cao như vậy?
Diệp Từ bắt đầu cảm thấy có chút hưng phấn, nếu như đây là địch nhân, thì cho dù khai chiến ngay tại đây cũng không bị bắt, đơn giản là vì không có bất cứ vệ binh tuần tra nào ở vùng Tây Thành này. Đây chính là nơi tăm tối nhất của Anh Hùng Thành.
Bước chân đạo tặc kia lơ lửng không cố định, nhưng ngay ở một chỗ ngoặt, cuối cùng hắn cũng mất bóng Diệp Từ. Đạo tặc đứng ở khúc quanh này, quan sát chung quanh, hai bên là những dãy phòng cao cao, phía trước là một con hẻm chật hẹp, những không thể nào tìm được tung tích của cô….
Diệp Từ ngồi xổm ở một căn phòng lầu hai trên ban công, tiến vào trạng thái tiềm hành, lẳng lặng quan sát đạo tặc kia loay hoay quan sát chung quanh chổ ngoặt, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh lùng thần bí.
Đây là một người chơi, hơn nữa còn là người chơi mang hồng danh, thoạt nhìn thì có vẻ là người chơi ở Tây Đại Lục hoặc Bắc Đại Lục. Có điều ở trên bảng xếp hạng của Tây Đại Lục và Bắc Đại Lục, dường như cô chưa từng phát hiện ra một đạo tặc hạng nhất thế này, dáng người hắn ta thấp bé, không nhìn ra được chủng tộc, hẳn là loài người hoặc là một tinh linh khá thấp bé, chỉ có điều hắn ta mang áo choàng nên không thể nhìn ra được dáng vẻ cụ thể. Có điều quan sát từ dáng vẻ phòng bị từng li từng tì cùng tư thế nữa quỳ nữa ngồi kia, Diệp Từ có thể phán đoán ra đây là một đạo tặc già đời.
Hơn nữa đạo tặc này còn am hiểu nhất chính là theo dõi và chạy trốn, chỉ sợ trang bị trên người hắn cũng mang thuộc tính nhanh nhẹn và né tránh. Với những đạo tặc như vậy, lực công kích không cao, thế nhưng bản lĩnh chạy trốn là nhất đẳng, ngay cả Diệp Từ cũng không dám chắc chắn là ngay lần đầu tiên đã có thể bắt được hắn. Những tên giỏi chạy trốn đúng là khó đối phó.
Tuy rằng trong lòng đã có phán đoán, nhưng cung của Diệp Từ đã kéo ra. Dây cung căng ra chăm chú, thậm chí ngón tay Diệp Từ có thể cảm nhận được cường độ của dây cung, cô nheo một mắt, chăm chăm hướng cung tiễn về phía đạo tặc kia.
Trong lúc đạo tặc kia còn đang mải miết tìm kiếm Diệp Từ ở khắp nơi, thì tên của cô đã phóng ra.
Ngay lúc Diệp Từ phóng tên, người chơi kia đã nắm bắt được phương hướng của Diệp Từ, thế nhưng còn chưa kịp tìm kiếm, đã phải lăn lộn một vòng. Tên của Công Tử U, không có bất kì đạo tặc nào dám ngạnh kháng, chỉ cần bị cô làm ngất, thì cơ bản đã cùng tử thần ôm ấp thân tình rồi.
Ngay lúc đạo tặc lăn khỏi nơi nguy hiểm, kì thực đã biết chắc là mình sẽ thất bại không nghi ngờ gì lần này, tuy rằng hắn rất ít khi PK, thế nhưng không có nghĩa là hắn không biết chút gì, ngược lại kĩ thuật PK của anh còn khá tốt, cho nên mới sử dụng trang bị tập trung vào nhanh nhẹn và né tránh, khi PK cũng có khả năng dồn đối thủ tới chết. Nhưng mà, ngay lúc hắn ra khỏi chỗ, hắn liền biết là mình chưa hiểu hết về Công Tử U.
Công Tử U không chỉ am hiểu tấn công từ xa, mà công kích cận chiến cũng vô cùng dũng mãnh. Còn vô liêm sỉ hơn là, căn cứ vào những trận đấu trước của Công Tử U, cô vô cùng yêu thích phế đối thủ, thường thường không đâm chết trực tiếp, mà đem đối thủ làm cho tàn phế đi, khiến đối phương buồn bực đến chết.
Ai nói Công Tử U lãnh khốc vô tình chứ? Kì thực cô còn rất tinh quái nữa.
Quả nhiên không sai, dựa vào phỏng đoán của đạo tặc, ngay khi hắn lăn ra khỏi chỗ, lập tức bày ra tư thế phòng ngự, thì bỗng nhiên một cái dao găm lạnh lẽo không biết đến từ đâu xuất hiện đặt trên cổ hắn, ngay sau đó là một âm thanh đạm mạc vang lên. “Nếu như không muốn bị biến thành kinh nghiệm thì nên thành thật một chút.”
Đạo tặc thở dài một hơi, xem ra, hắn còn chưa nghiên cứu kĩ về Công Tử U, chí ít thì không thể đoán được bước đi kế tiếp của Công Tử U. Động thủ với loại người chơi này, nếu như không thể nắm bắt được hành động tiếp theo của đối phương, thì cho dù có kĩ thuật cao siêu như thế nào, chỉ là mây bay mà thôi.
Nếu đã như vậy, thì đạo tặc cũng không muốn chống trả làm gì nữa, thân thể bắp thịt thả lỏng, nở nụ cười. “Công Tử U, đừng vội vàng động thủ, hội trưởng chúng tôi muốn gặp cô.
Diệp Từ nghe thế bèn khẽ cau mày. “Hội trưởng của mấy người?” Sau đó cô cười gằn. “Khinh Phong?”
Đáng tiếc là lần này Diệp Từ đã đoán sai. Đạo tặc không nghĩ là cô sẽ đoán người đó là Khinh Phong, nên hơi sững sờ, sau đó mới nở nụ cười trầm thấp: “Xem ra Công Tử U bị Khinh Phong hãm hại không nhẹ, nên bất cứ chuyện gì cũng nghĩ đến tên kia.” Diệp Từ nhíu mày, xem ra không phải là Khinh Phong. Vậy thì là ai? Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Diệp Từ cũng không bỏ dao găm xuống, trái lại càng đưa dao găm sát vào người đạo tặc, cười ra tiếng. “Vậy à? Không phải Khinh Phong? Nếu như không phải Khinh Phong thì tôi cũng thật sự không thể nào nghĩ ra được là có hội trưởng nào lại phái đến một đạo tặc tới đối phó với tôi…”
“Tuyệt đối là không đối phó, cũng sẽ không đối phó.” Đạo tặc cười hắc hắc. “Lão đại của chúng tôi cô có quen biết, không những thế trong công hội của chúng tôi có người mà cô còn quen thuộc hơn nữa.”
“Ai?” Đạo tặc này càng thừa nước đục thả câu, thì Diệp Từ càng nghĩ không ra rốt cuộc là người ở đâu.
“Lão đại của chúng tôi là Áp Sa Long, còn người cô còn quen hơn nữa là…” Đạo tặc còn chưa dứt lời, Diệp Từ đã thả đạo tặc ra, thu lại dao găm, căn bản không để đạo tặc có cơ hội nói tiếp, trực tiếp ngắt lời. “Áp Sa Long kiếm tôi có việc gì?”
Đạo tặc nhún nhún vai. “Cái này tôi cũng không biết, có điều chỉ cần cô tới là sẽ biết thôi, lão đại chúng tôi đang chờ cô.”
“Đi đâu?”
“Kim Lữ quán ở khu Đông Thành.” Đạo tặc nói rồi sửa sang lại áo choàng, cởi mũ áo choàng ra, sau đó cười với Diệp Từ, lộ ra hàm răng trắng nõn.
Áp Sa Long tìm mình có việc gì? Diệp Từ suy nghĩ một chút, căn bản không cần nghĩ nhiều cũng biết, tuyệt đối là việc liên quan đến bí ngân. Ngoài ra, cô thực sự không nghĩ ra được cô với Áp Sa Long cần bàn luận về việc gì.
Rất nhanh, hai người đã tới Kim Lữ Quán ở khu Đông Thành.
Kim Lữ Quán không phải là nhà trọ nổi tiếng nhất khu Đông Thành to lớn này, ngược lại nó còn nắm trong một góc không quá bắt mắt, chuyện làm ăn cũng không quá sung túc, món ăn hay rượu ngon cũng không phong phú, nhưng đây lại là một quán trọ tương đối dễ chịu.
Diệp Từ khi đi vào Kim Lữ quán, vừa mới vào cửa đã nhìn thấy một pháp sư mang áo choàng hoa lệ ngồi ở phía góc bàn phía trên. Khi vừa nhìn thấy cô đi vào, pháp sư kia đứng lên, cười với cô vô cùng rạng rỡ.
Người này không phải Áp Sa Long thì là ai? Mà bên cạnh Áp Sa Long là một người cô chưa từng nhìn thấy, anh ta đang mang áo choàng, có điều không hề mang theo bất cứ trang bị gì đặc trưng khiến người khác không thể nào đoán được nghề nghiệp chính xác của anh ta. Trừ hai người này ra, trong phòng cũng không có bất kì ai khác.
Diệp Từ theo bản năng nhìn xung quanh một chút, ánh mắt lưu chuyển, nhưng không nhìn thấy bóng người kia, cô không nhịn được mà thở phào một hơi, cũng may là anh ta không có ở đây. Nhưng mà, không biết tại sao, cô bỗng dưng cảm thấy một cảm giác trống rỗng vô hình xuất hiện.