Trên đời này không có chuyện gì là hoàn toàn không chút manh mối nào, cho dù công tác bảo mật có tốt bao nhiêu đi nữa, cũng sẽ có người phát hiện được giấu vết trong hành động của bạn.
Điều này là chuyện rất bình thường, nhưng nếu đặt chính bản thân mình vào trong chuyện này, thì có phần khó chấp nhận được. Ví như Diệp Từ, vào ngày mà Thiên Thiên Hướng Thượng bắt đầu dốc toàn tâm toàn lực khởi công xây dựng công trình phòng thủ thành phố, có không ít thám tử của các công hội khác lảng vảng quanh khu vực bọn họ chuẩn bị xây dựng, khiến cho Diệp Từ hết sức căm tức.
Tuy rằng cô biết rằng để cho chuyện này thần không biết quỷ không hay là không thể nào, thế nhưng có cầnh nhanh như vậy đã có người biết không? Việc xây dựng hệ thống phòng thủ thành phố còn chưa tới 24h, đã có nhiều người như vậy biết được phong thanh vụ này, rốt cuộc các người quan tâm đến khu vực này tới mức độ nào chứ? Trong lòng Diệp Từ vạn phần khinh bỉ, từ mấy người thám tử, bây giờ đã biến thành mấy tiểu đội, hơn thế còn càng ngày càng tăng, làm cho Diệp Từ đang ngồi chồm hổm canh giữ mỏ Bí Ngân bên trong bắt đầu có chút nóng nảy.
Còn Bạch Mạch đang khoác áo choàng bí ẩn ngồi bên cạnh cô thì nhìn bình tĩnh hơn nhiều. Anh vừa quan sát tình huống, vừa nói Không cần phải gấp, chúng ta ngồi xem lại tình huống một chút.
Tuy rằng Diệp Từ biết Bạch Mạch nói không sai, nhưng thật ra, với tình huống hiện tại thì làm sao cô có thể bình tĩnh được? Trước mặt chính là một hầm mỏ vô cùng trọng yếu có thể ảnh hưởng đến toàn bộ hướng đi của trò chơi trong tương lai, bí mật này chỉ có một vài người biết, thế nhưng bộ phận phỏng đoán cũng vô cùng nhiều. Trí tưởng tượng của con người là vô cùng vô kể, thậm chí Diệp Từ cũng không chắc là những người này có thể đoán được mình đang ẩn giấu bí mật này đến mức nào.
Anh đã dặn dò không cho game thủ cuộc sống xuất hiện, thậm chí không thông báo cho họ việc này, dù sao nếu như càng nhiều người biết, bí mật càng khó giữ, cứ đưa việc này cho NPC làm đi. Em yên tâm, NPC chắc chắn sẽ không tiết lộ bí mật về mỏ Bí Ngân được giấu dưới hệ thống phòng thủ thành phố. Bạch Mạch nhìn khuôn mặt căng thẳng của Diệp Từ, vươn tay vuốt tóc cô Em lo lắng quá như vậy, nếu như thật sự có tình huống bất cẩn gì xảy ra, thì làm gì còn tâm tình để ứng phó mọi chuyện nữa.
Em biết. Diệp Từ hít một hơi thật sâu, thở ra một hơi, sau đó cười khổ nói Em cứ tưởng em là một người hào hiệp kỳ thực giờ mới biết, hào hiệp cái gì chứ, chẳng qua là do chuyện xảy ra không liên quan đến mình thôi, những chuyện kia đều là những chuyện mà em không hoàn toàn chú ý tới.
Bạch Mạch nghe Diệp Từ nói, không lập tức trả lời, chỉ cười cười, sau một thời gian mới nói Tiểu Từ, có phải em dự định làm game thủ chuyên nghiệp cả đời không?
Diệp Từ không suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu Đúng vậy. Sau đó cô dừng lại một lát, trong đầu không tự chủ suy nghĩ đến chính mình đời trước, hình như lúc ấy cô cũng bướng bỉnh muốn làm game thủ chuyên nghiệp? Cho dù đời trước mình hoàn toàn thua cuộc, thất bại thảm hại, nhưng đời này chính mình vẫn lựa chọn như vậy, rốt cuộc là muốn chứng minh mình sẽ không mắc lại lỗi lầm khi xưa, hay là vì gì đây?
Dường như từ xưa tới giờ cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, chỉ khi Bạch Mạch nhắc tới, cô có chút mê mang.
Nếu như em đã quyết định muốn làm game thủ chuyên nghiệp cả đời, thì chuyện quan trọng như vậy cảm thấy áp lực là chuyện rất bình thường. Kỳ thực, cho dù không phải là game thủ chuyên nghiệp đi nữa, đối diện với vật có thể làm thay đổi vận mệnh của toàn bộ trò chơi, không ai có thể giữ vững khuôn mặt không chút biến sắc. Tiểu Từ, em không phải là thần linh, em chẳng qua chỉ là một người chơi bình thường có thao tác tốt một chút thôi, gặp chuyện đại sự thì rối loạn một chút là chuyện thường, đừng cho mình quá nhiều áp lực. Bạch Mạch móc một bình rượu từ trong túi đồ ra, vặn mở nắp, sau đó rót vào miệng. Đã có tất cả mọi người ở đây, không phải chỉ mình em có áp lực, mà là tất cả người chơi ở Thiên Thiên Hướng Thượng đều cảm thấy áp lực. Em á, cần phải học cách chia sẻ áp lực với người khác, nếu cứ tự mình gánh chịu, sẽ dễ dàng gục ngã.
Bạch Mạch nói xong thì đứng lên, ném bình rượu đang cầm trong tay về hướng Diệp Từ, bước nhanh về phía núi Anh đi xem tình huống, em cứ tiếp tục cố thủ tại đây đi.
Diệp Từ giơ tay đón lấy bình rượu của Bạch Mạch, cô nhìn bóng lưng của Bạch Mạch rời đi, có chút run run. Anh, với tư cách hội trưởng của Thiên Thiên Hướng Thượng, lấy danh dự ra thề, tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận người nào chia sẻ vật phẩm của chúng ta. Bạch Mạch vừa đi về phía trước, vừa đưa tay về phía sau vẫy vẫy về phía Diệp Từ, sau đó ung dung rời đi, một lát liền khuất tầm mắt Diệp Từ.
Diệp Từ lẳng lặng nhìn về hướng Bạch Mạch biến mất, lập lại những lời anh nói, khóe miệng không nhịn được nụ cười nhẹ. Cô dùng âm thanh chỉ có mình nghe được nói Cám ơn anh, Bạch Mạch.
Thời khắc trước bình minh là thời điểm tăm tối nhất, trước khi bão táp xuất hiện là thời gian bình tĩnh nhất.
Thời gian ba ngày đã trôi qua, Diệp Từ chưa từng offline, chỉ sự dụng thực phẩm dinh dưỡng dành cho người chơi. Cô ở trong trạng thái tiềm hành giấu mình ở đỉnh núi bên cạnh mỏ bạch, chú ý hết thảy sự tình của mỏ Bí Ngân phía dưới.
Kỳ thực không chỉ riêng mình Diệp Từ, mà có không ít sát thủ cao tầng ở Thiên Thiên Hướng Thượng cũng tiềm phục ở đây. Họ giống như vệ tinh quan sát hết thảy sự tình xảy ra trong mỏ Bí Ngân, có bất cứ sự tình gì xảy ra cũng kịp thời hồi báo cho Bạch Mạch và Diệp Từ.
Thế nào? Tình hình vẫn ổn chứ? Bạch Mạch đã đi về trụ sở công hội để xử lý công việc, thế nhưng vẫn không quên hỏi Diệp Từ về tình huống hiện tại.
Hoàn hảo, chưa nhìn thấy tình huống gì đặc thù, tuy rằng người đến kẻ đi liên tục, thế nhưng phần lớn đều là hỏi thăm tình hình, chưa có hành động gì trực tiếp. Diệp Từ quả thật cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thế nhưng bởi vì tập trung cao độ nên thần thí vẫn vô cùng rõ ràng. Cô phân tích tình huống hiện trường một hồi, cuối cùng cười nói Xem ra không cho game thủ cuộc sống đến hỗ trợ là lựa chọn chính xác, nếu không nhất định sẽ bị người ta đoán được là hành động của chúng ta.
Tuy rằng không biết có thể giấu được bao lâu nữa, nhưng vẫn hi vọng trước khi hệ thống phòng thủ được xây xong không xảy ra bất cứ sự cố gì. Bạch Mạch thở ra một hơi, mấy ngày gần đây anh và Diệp Từ chưa hề thoát khỏi game, một mực ở lì trong game, cũng vì chuyện xây dựng hệ thống phòng thủ này.
Có điều... Diệp Từ thở dài một hơi, muốn đè xuống bất an trong lòng, nhưng những xáo động mơ hồ ngày càng mãnh liệt, khiến cho người ta không thể lơ là.
Có điều sao?
Anh có phát hiện động tác gì của Thịnh Thế không?
Tạm thời thì chưa. Bạch Mạch cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó thành thật trả lời Có lẽ là không có chuyện gì xảy ra, hiện tại đại bộ phận người chơi Thịnh Thế đều là người mới chưa vượt qua cấp 20, coi như muốn tới đây cũng khá là khó khăn.
Diệp Từ nghe Bạch Mạch nói vậy, cũng cảm thấy không sai biệt lắm, nhưng bất an mơ hồ trong lòng Diệp Từ lại không hề biến mất, mà tựa như đang lên men, càng ngày càng nổi lên mạnh mẽ. Diệp Từ cúi đầu, hi vọng chỉ là ảo giác của chính mình.
Có lúc, con người không thể quá tin tưởng vào trực giác, nhưng có lúc trực giác lại làm cho con người không thể không tin tưởng.
Thời gian hoàn thành công trình chỉ còn lại khoảng sáu tiếng đồng hồ nữa, Diệp Từ cảm thấy mình thật sự quá mệt mỏi, cô lẳng lặng ngồi trên đỉnh núi nhìn xuống hệ thống phòng thủ thành phố bên ngoài mỏ Bí Ngân đã cơ bản được hoàn thành, cảm giác thắng lợi gần như trước mắt.
Cô hít một hơi, ngửa đầ về phía tảng đá phía sau, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng không ngờ lại nặng nề ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, bờ vai cô bị người khác vỗ một cái, Diệp Từ lập tức nhảy dựng lên, công kích về hướng cái vỗ vai kia. Khi nghe được âm thanh Ai nha , cô mới miễn cưỡng dừng tay. Thanh âm này thật sự rất quen. Định thần nhìn lại, không phải là Thạch Hoa Quả sao?
Thạch Hoa Quả là mục sư, tuy rằng cũng là thành viên cao cấp trong bang hội, nhưng những chuyện về tra xét hay thám thính không phải là nhiệm vụ của cô, đáng lẽ cô nên ở trụ sở công hội giám sát Nhất Thụ Khai Hoa chế tác binh khí mới đúng chứ, tại sao lại ở đây.
Cô có cần phải phản ứng nhanh như vậy không? Động tác của tôi chỉ cần chậm một chút là bị đâm chết rồi đó. Sắc mặt Thạch Hoa Quả có chút trắng bệch.
Thật xin lỗi, là thói quen thôi. Là nghề nghiệp chiến đấu bên ngoài, việc phản ứng nhanh là một loại bàn lĩnh nhất định phải có.
Tại sao cô lại đến đây? Đáng lẽ cô phải ở trụ sở công hội....
Nếu không phải vì mật ngữ của tôi không có ai nhận được, thì cô cho rằng tôi sẽ đến nơi này sao?
Có chuyện gì? Diệp Từ nghe Thạch Hoa Quả dùng giọng điệu khẩn trương và sắc mặt tái nhợt nói chuyện, cơ hồ cảm thấy có chút chuyện không ổn.
Thạch Hoa Quả không nói gì, chỉ là sắc mặt xám xịt nghiêm nghị chỉ chỉ về phía sau lưng Diệp Từ, cắn môi thở dài Cô xem đi....
Lúc này Diệp Từ mới quay đầu lại, nếu như không quay đầu thì chưa sao, vừa quay lại Diệp Từ nhất thời sững sờ hóa đá tại chỗ. Chỉ nhìn thấy Liệt Ma Tê vốn là một bản đồ quạnh quẽ nay lại có rất nhiều người chơi đến đây, đặc biệt tập trung lích nhích chật cứng ngay dưới hệ thống phòng thủ thành phố. Không những thế tất cả những người chơi của Thiên Thiên Hướng Thượng cũng được điều tới đây đứng tập trung bảo vệ hệ thống phòng thủ thành phố, hiện đang xảy ra xung đột kịch liệt với những người chơi khác.
Hồng, trắng, vàng, lam............... Đủ loại kĩ năng của tất cả chức nghiệp tản mát khắp hệ thống phòng thủ tạo thành bức tường rực rỡ đầy màu sắc. Người chơi không ngừng xông lên tấn công. Vì cự ly đỉnh núi mà Diệp Từ ẩn nấp ở khá xa hệ thống phòng thủ thành phố, nên những âm thanh ồn ào náo động kia đã không đánh thức cô, đó là lý do mà Thạch Hoa Quả đến đây.
Diệp Từ hướng về những người chơi đang lít nha lít nhít vọt tới kia, định thần nhìn lại. Họ có đẳng cấp không cao, chỉ khoảng chừng hai mươi mấy cấp, đang gào thét xông lên. Tất cả đều đang mang trang bị trắng. Diệp Từ ước chừng phỏng đoán nhân số ở đây cũng lên tới mười mấy vạn, thậm chí còn có thể nhiều hơn.
Những người này từ đâu tới? Diệp Từ không cách nào hình dung nổi cảm thụ tâm tình của chính mình. Nhiều người như vậy, cho dù là thùng rỗng kêu to, cũng khiến người khác chấn động. Bỗng dưng cô ý thức được một chuyện, chỉ cảm thấy cơn giận giữ trào lên, cắn răng nghiến lợi nói Thịnh Thế?
Ừ Thạch Hoa Quả đứng sau Diệp Từ thở dài một hơi.
Một cơn giận dữ sôi trào ngay tức khắc nhấn chìm Diệp Từ, môi cô mím chặt thành một đường thằng, cặp mắt hổ phách kia cũng vì phẫn nộ mà trở nên thâm trầm hơn. Quả nhiên là Thịnh Thế, chỉ có Thịnh Thế mới có thể nghĩ ra được biện pháp này. Tuy rằng tất cả đều là người chơi mới, nhưng với nhân số khổng lồ thế này, cho dù có tổn thất không ít đi nữa, cũng khiến cho những người chơi khác không chống đỡ nổi.
Những người này toàn bộ đều là người mới có hai mươi mấy cấp, lực công kích có hạn, tuy nhiên với tình huống hệ thống phòng thủ đang trong tình trạng xây dựng như bây giờ, thì dù chỉ là một chút ít công kích nhỏ, thì sau một khoảng thời gian cũng gây ra tổn thất kinh khủng.
Còn người chơi ở Thiên Thiên Hướng Thượng hết thảy còn chưa tới năm vạn người, số có thể ra chiến trường chỉ có ba vạn. Cho dù những người chơi này có đẳng cấp cao bao nhiêu, trang bị khủng bấy nhiêu đi nữa, có thể ngăn cản được những người chơi này, thì thể lực bọn họ cũng có hạn, phép thuật trị liệu cũng bị hạn chế, nhất định phải cần tiếp tế. Đối mặt với làn sóng người chơi mới không ngừng cuồn cuộn xông tới, cho dù có không ngừng tác chiến, thì có thể trụ nổi bao lâu đây!
Thịnh Thế à, Thịnh Thế! Quả nhiên không phải là một công hội có thể khinh thường.
Trước tiên chưa nói đến vụ làm sao họ có thể biết được đây là hệ thống phòng thủ của Thiên Thiên Hướng Thượng, chưa nói đến họ có biết được hay không phía trong khu phòng thủ này là mỏ Bí Ngân. Chỉ cần dùng việc có thể huy động được vô số gà con đến vây công hệ thống phòng thủ cao cấp này. Chủ ý hèn mọn buồn nôn này khiến người khác giận sôi lên! Tất cả đều cho rằng mấy con gà con hai mươi mấy cấp này không thể làm được việc gì, thế nhưng Khinh Phong có thể dùng biện pháp khiến người giận sôi này để chứng minh những con gà con này cũng có thể làm cho người khác chấn động.
Bắt đầu bao lâu rồi? Dưới cơn thịnh nộ, Diệp Từ ngược lại càng bình tĩnh hơn, cô biết giận dữ chỉ làm cho mình mất đi lý trí, như vậy cái được không đủ bù đắp cho cái mất. Dưới tình huống này, càng cần phải tỉnh táo, thì mới có thể tìm được biện pháp giải quyết. Đã hơn mười phút rồi. Thạch Hoa Quả thở dài, May mà mấy hôm trước Bạch Mạch trở về đã đưa những người chơi chủ lực tạm thời lưu lại đây, nếu không cũng không kịp ngăn cản. Thế nhưng, vẫn không nghĩ đến....
Cô xuống phụ giúp mọi người đi. Diệp Từ đứng trên đỉnh núi, hít một hơi thật sâu.
Thạch Hoa Quả muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn sống lưng thẳng tắp của Diệp Từ thì không thể nói ra điều gì. Vẫn như lần đầu tiên họ gặp mặt, cô gái này vẫn dùng sống lưng thẳng tắp sắc bén đối mặt với tất cả mọi chuyện, bất kể là khó khăn gì trước mắt Được, còn cô thì sao?
Tôi xem lại tình hình bên dưới một chút. Diệp Từ không quay đầu lại, chỉ nhìn chăm chăm vào bóng người trên bản đồ, chăm chú nắm chặt tay, lòng bàn tay cơ hồ bị móng tay đâm thủng.
Thạch Hoa Quả biết bây giờ cô có nói gì cũng không có tác dụng, nên không hề nói nhiều, lập tức phi thân chạy về hướng đám đông, hiện tại thêm một người là thêm một phần sức mạnh!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!
Hay là dùng lựu đạn?
Không được, nhiều người như vậy, lựu đạn nho nhỏ căn bản không có tác dụng gì, chỉ như muối bỏ biển. Như vậy còn có biện pháp gì trong tình cảnh quẫn bách này chứ?
Diệp Từ ngẩng đầu nhìn lại hệ thống phòng thủ thành phố cơ bản đã xây dựng xong, những NPC kiến trúc sư đang làm nốt phần cuối cùng của công trình, những việc giết chóc khốc liệt xảy ra bên dưới kia hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến công việc của họ. Cô xem lại thời gian đếm ngược, chỉ còn hơn một giờ đồng hồ nữa là hệ thống phòng thủ thành phố đã hoàn thành.