Bình nguyên Sa Lạp vốn màu vàng từ từ bị nhuộm thành màu đỏ, đẹp đến có chút không giống thật.
Vọng Giang Nam vẫn nhìn Diệp Từ trong cảnh đẹp như thế, giống như anh đang nhìn một người không phải thuộc về thế giới này. Từ bé anh ta bị gắn cái danh “thiên tài” vào người, ai ai cũng nói thiên tài luôn cô độcvà bản thân Vọng Giang Nam cũng cảm nhận được ý nghĩa sâu sắc của câu nói ấy, từ nhỏanh luôn bị mọi người xa lánh, sau đó lớn lên đi học rồi đi làm.Đây là lần đầu tiên có người nói chuyện với anh bằng giọng điệu dạy dỗ này.
Cảm giác thật khác lạ.
Bỗng nhiên anh cười với Diệp Từ: “Nếu giờ tôi chơi trò chơi không phải cũng bị nói không hợp lệ sao? Trong thế giới ảo này thứ gì tôi cũng biết cả.”
Diệp Từ đảo mắt: “Biết thôi thì làm được gì, anh cho trở thành người chơi chỉ cần lập tài khoản rồi xác nhận thôi hay sao? Biết rõ game thì sao, chỉ cần đánh quái một lần là quái sẽ chết hay sao?” Nói vài câu chợt cảm thấy không thích thái độ của anh, cô không còn kiên nhẫn xua tay: “Được rồi, dù sao anh cũng không có thời gian chơi, hỏi nhiều như vậy ích gì, tôi phải nhanh giết con Hoang Sa Hạt này, anh cũng ghi chép nhanh chút. Chúng ta ai đi đường náy.”
Vọng Giang Nam không tức giận, chỉ cười tủm tỉm nhìn Diệp Từ: “Cô có vẻ thực không thích tôi.”
“Là tôi không thích GM.”
“Vì sao?”
“Mấy người bọn anh xuất hiện chỉ có hai việc: một, trừng phạt người chơi, sửa chữa bug. Hai, lợi dụng người chơi, sửa chữa bug. Thích cái gì mà thích.” Diệp Từ đã chơi game từ lâu, sao có thể không hiểu rõ chế độ hoạt động của công ty game chứ? Dù sao trong mắt họ, người chơi đều là cừu, cả một bầy cừu tha hồ cho họ xử lý.
Vọng Giang Nam ngẩn người, đột nhiên cười phá lên, lần đầu tiên anh nghe người chơi đánh giá GM thú vị như vậy. Không thể không nói, cô ấy nhận xét quá chuẩn. Anh thả người nằm trên cát, híp mắt nhìn bầu trời đỏ chót, không biết đang suy nghĩ đến chuyện gì rồi.
Diệp Từ lười để ý anh, đối cô không muốn đắc tội với GM nhưng càng không muốn để ý tới bọn họ.
Bắn ra một tên cuối cùng, Hoang Sa Hạt kêu vài tiếng, rốt cuộc cũng ngã, hóa thành kinh nghiệm khổng lồ nhập vào thân thể Diệp Từ, khiến cấp bậc của cô đến cấp 16 20%. Tuy hiện giờ cô còn cách người đứng đầu Buông Muội Tử Kia Ra đến 2 cấp nhưng được thế này đã không tệ.
Ném một khối thịt cho Lão Tam đang làm nũng, Diệp Từ kích động đi sờ thi thể .
“Cho con thêm một cơ hội nữa đi ông trời, để con có thể thu thập toàn bộ sáo trang Độc Hạt.” Diệp Từ đặt tay trước ngực cầu nguyện.
Sau đó vươn bàn tay xui xẻo ít may mắn của cô ra sờ Hoang Sa Hạt.
Hiển nhiên, đâu phải lúc nào cầu nguyện cũng có linh nghiệm. Đôi tay đen đủi của cô lại phát ra bản lĩnh của mình lần nữa.
Đánh chết Hoang Sa Hạt lần thứ hai cư nhiên keo kiệt đến độ chỉ ra hai bản kỹ năng cùng với một đống Dược thủy cộng thêm mấy trăm kim tệ.
Độc hạt Giày ×1
Độc hạt Áo Choàng ×1
Xạ Kích Ngộ Đạo ×1
Thuật Phục Sinh ×1
……
Tuy không thể hoành tành bộ sáo trang nhưng hai kiện kiếm được không trùng lập với lần trước, âu cũng làm Diệp Từ hài lòng. Đặc biệt là của Độc hạt Giầy có tốc độ+7, còn kèm theo một kỹ năng.
Trùng Thứ (Tiến lên): Khiến cho thân thể người chơi lập tức nhảy đến phía trước 25cm, thời gian hồi phục 1 phút.
Đây là vật phẩm hộ mệnh nha, trong lúc pk là một kỹ năng nghịch thiên rồi!
Diệp Từ lập tức mở Kim châm Lừa gạt ra, thay đổi cấp bậc thành 20 trang bị hai kiện sáo trang này lên thân thể. Trong lòng vẫn có chút tiếc nuối, không thể thu thập được trọn bộ nên không thể mở ra thuộc tính thần bí của Độc hạt sáo trang. Nhưng rất nhanh cô quăng ý tưởng này ra xa, dù sao trang bị chỉ cấp 20 nhưng lại là Tử trang cô có thể mặc đến cấp35, không cần tính toán nhiều như vậy.
Sau khi thay giầy và áo choàng, Gs của Diệp Từ lập tức đạt 627! So với người đang đứng đầu bảng với Gs 369 cao hơn 200 điểm.
Xạ Kích Ngộ Đạo cũng là một quyển thần kỹ của Thợ Săn, nó có thể đem tất cả cừu hận của đối phương chuyển đến một mục tiêu người chơi chỉ định. Đây là kỹ năng tất yếu phải học khi đánh phó bản, hoặc đánh Boss tự do.
Về phần một quyển kỹ năng khác – Thuật Phục Sinhl à kỹ năng của Mục sư và Tế tự,bình thường chỉ xuất hiện ở phó bản cấp 35. Thuật Phục Sinh là kỹ năng Mục sư và Tế nhất định phải học. Tuy kỹ năng này đến cấp 12 đã có thể học nhưng chỉ có thể tìm được ở phó bản cấp 35, nên nó rất trân quý.
Cô đoán hiện tại toàn bộ Vận Mệnh không có ai học qua kỹ năng này. Giờ cô mà đem nó đi bán đấu giá không biết có thể tạo nên bao nhiêu sóng gió.
Diệp Từ chưa từng dám nghĩ giết Hoang Sa Hạt có thể kiếm được bản kỹ năng này, xem ra vận khí của cô cũng không tính kém. Có điều cô không tính bán nó, nguyên nhân chủ yếu bởi vì Vận Mệnh chưa mở ra công năng trao đổi tiền tệ thật và ảo, bây giờ bán ra dù có thể khiến thế giới oanh động nhưng cũng chẳng ai mua được.
Vì thế Diệp Từ dự định tạm cất Thuật Phục Sinh vào kho hàng trước.
Đổi trang bị mới, học kỹ năng cần thiết xong, Diệp Từ liền dứt khoát phân giải thi thể Hoang Sa Hạt.
Vọng Giang Nam cuối cùng cũng viết xong báo cáo, anh đi đến gần thi thể Hoang Sa Hạt, nhìn Diệp Từ cười: “Công Tử U, hẹn ngày gặp lại.”
Diệp Từ đầu chẳng thèm nâng, chỉ cười: “Tôi chỉ hy vọng không cần gặp anh nữa.”
Vọng Giang Nam không đáp, anh vẫy tay với Diệp Từ, nói: “Tạm biệt.”
Diệp Từ cũng chào anh, sau đó tiếp tục việc của mình.
Nửa ngày sau, Diệp Từ rốt cuộc phân giải thi thể xong. Cô gọi ngựa đến rồi phóng về thành Nhật Lạc.
Trên đường đi ngang qua cánh rừng Nhật Lạc, Diệp Từ thấy phía xa xa có một mục sư mặc trang phục màu xám đang đánh một con gấu to, kỹ thuật của cô gái này rất thành thạo, kỹ năng nào cũng được côấy sử dụng một cách thuần thục, gần như không hề lãng phí thời gian, kỹ năng này vừa hết lập tức xuất hiện kỹ năng khác, con gấu đó cấp 13 thế mà dưới tay cô ấy chỉ cần 4 kỹ năng đã có thể xử lý xong xuôi.
Mục sư này có công kích không tệ, tuy chỉ biết đứng cọc đánh quái, nhưng chỉ cần cố gắng rèn luyện thì sẽ trở thành cao thủ.
Diệp Từ vừa thầm khen ngợi vừa cưỡi ngựa chạy lượt qua Mục sư nọ. Ngay thời điểm hai người lướt qua nhau, Diệp Từ tiện tay mở ra bảng thông tin cá nhân, dĩ nhiên không bị ẩn đi.
id: Thạch Hoa Quả
Chủng tộc: Tinh Linh
Chức nghiệp: Mục sư
Cấp bậc:12.
Thạch Hoa Quả?
Diệp Từ giật mình, cái tên này rất quen thuộc, cô đã nhìn thấy đâu đó. Đến khi cô cách cô ấy một đoạn, Diệp Từ mới nhớ ra, người này không phải một trong mười Mục sư bạo lực nhất Vận Mệnh – Thạch Hoa Quả hay sao? Nếu nói Diệp Từ thích Pk, vậy Thạch Hoa Quả này càng thích pk, sau này Vận Mệnh mở ra đấu trường, cô ấy ở đó mỗi ngày một đêm kéo dài đến tận mười tháng, thậm chí là người thứ nhất dùng Vinh dự đạt được nhờ chiến thắng trận đấu đến đổi một bộ Nguyên soái sáo trang trong Vận Mệnh.
Nhưng mà bảo cô ấy thích đánh nhau cũng không phải chính xác lắm, khả năng tính toán sử dụng mana của cô nàng này có thể gọi là khủng bố, cô ấy từng một mình chăm sóc cho cả một đội 25 người mà không để một người nào chết cả. Có điều cô gái này có một tật xấu là chỉ cam đoan bạn không chết nhưng không đảm bảo cột máu của bạn lúc nào cũng đầy căng.
Cho nên, sau này được người khác đặt biệt danh là “Quả bất tử”.
Đương nhiên, đây là chuyện của nhiều năm sau. Hiện giờ Thạch Hoa Quả, chỉ là một Mục sư có thao tác không tồi mà thôi.
Thạch Hoa Quả làm người ngay thẳng, nhân phẩm rất tốt, tuy là nữ sinh nhưng cũng dám yêu dám hận, nghĩa khí đầy mình thậm chí có lúc còn hào sảng hơn đám mày râu. Diệp Từ đột nhiên dừng lại, cô nhớ đến một việc.
Nếu sau này trong đội của cô, có sự tồn tại của vị mục sư Thạch Hoa Quả này thì sẽ thế nào đây?
Đoàn đội của cô?
Ý tưởng này vừa mới xuất hiện liền giống như cỏ dại mọc ở tháng ba trưởng thành nhanh chóng, sức sống mãnh liệt, làm sao cũng không thể quên được. Tuy nó chỉ là một ý nghĩ, ngay cả tính toán sẽ làm gì cũng chưa có nhưng Diệp Từ cũng quyết định quay ngựa, chạy về hướng Thạch Hoa Quả.
Thạch Hoa Quả tiếp tục đánh quái, con này đến con khác. Vận Mệnh là game lần đầu tiên cô chơi, lúc mới tiến vào game cái gì cô cũng không hiểu, chọn sai nhiều thứ khiến cô thăng cấp rất vất vả. Tuy mấy lần nghĩ đến việc ‘san hào’ luyện lại nhưng lại luyến tiếc những thứ cô cực khổ đạt được.
“Chào, Mục sư.” Bỗng nhiên bên tai Thạch Hoa Quả vang lên một tiếng chào, cô quay đầu lại nhìn liền thấy có một tinh linh đang cưỡi ngựa đứng cạnh mình từ lúc nào, cô gái kia có sóng lưng thẳng tắp, làn da trắng muốt, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh như bảo thạch. Mà bên cạnh cô ấy còn có một con báo nhỏ màu đen thùi, con báo ấy đang nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt màu hổ phách y hệt.
“Chào, Thợ Săn.” Diệp Từ cười tủm tỉm nhìn Thạch Hoa Quả, thấy cô ấy vụng trộm xem xét cô rồi lại xem xét Lão Tam, mới cẩn thận hỏi.“Có việc gì à?”
Diệp Từ lập tức giao dịch với cô, đặt Thuật Phục Sinh vào khung: “Có bản kỹ năng này chưa?”
Quả nhiên, ánh mắt Thạch Hoa Quả lập tức sáng lên, Diệp Từ tin tưởng mục sư này nhất định biết giá trị của bản kỹ năng.
“Cô bán bao nhiêu tiền?” Ánh mắt Thạch Hoa Quả dừng ở bản kỹ năng Thuật Phục Sinh vài giây sau đó lại ngẩng đầu nhìn Diệp Từ, trong ánh mắt ngoại trừ sự cẩn trọng còn có sự vui mừng.
“10.000 kim tệ.” Diệp Từ thuận miệng nói một cái giá.
Thạch Hoa Quả ngẩn người, sau đó sắc mặt thay đổi, cô lưu luyến nhìn bản kỹ năng kia, dứt khoát đóng giao dịch: “Thật có lỗi, tôi không có nhiều tiền như vậy.”
“Không nghĩ lại sao?” Diệp Từ híp mắt, bên môi nở nụ cười bí hiểm.
Thạch Hoa Quả xoay đầu sang hướng khác, có chút cô đơn, nói giỡn:“Cô có nhận trả góp theo kỳ hạn không? Những mười năm.”
Lúc này đến phiên Diệp Từ giật mình. Cô không dự đoán được, Thạch Hoa Quả còn có tính hài hước. Cười càng tươi, Diệp Từ lắc đầu: “Tôi không phải ngân hàng, đương nhiên không tiếp nhận làm ăn kiểu này.”
“Vậy không cần phải nghĩ nữa.” Thạch Hoa Quả nói xong, ngay cả thân thể đều run lên, có vẻ cô rất luyến tiếc bản kỹ năng này.