Diệp Từ vốn nghĩ mình vào phòng giam trước Lưu Niên nên sẽ ra trước, ai dè lại không khống chế được thời gian, nên lại ra tù cùng thời điểm với anh. Điều này khiến cho tưởng tượng của nàng về cảnh quay lại vẫy tay chào tạm biệt Lưu Niên, hẹn cả đời không còn gặp lại, xảy ra chút khác biệt.
Cô vội vã đi ra khỏi trại giam, còn Lưu Niên thì không nhanh không chậm đi theo phía sau. Hai người cứ duy trì cự li như vậy ung dung đi khỏi, không quá xa, cũng không quá gần.
Địa lao của Anh Hùng Thành rất dài, hai người đi xuyên qua một con đường ẩm ướt sâu hun hút, cuối cùng cũng có một chút ánh sáng le lói chiếu vào, Diệp Từ trong lòng kích động. Rốt cuộc có thể ra khỏi cái nơi tối tăm không ánh nắng mặt trời này, rốt cuộc có thể tránh xa cái tên nguy hiểm bên cạnh kia, cô chỉ hận không thể ngay lập tức bay ra ngoài.
Công Tử U . Ngay lúc Diệp Từ chuẩn bị chạy đi, cô nghe có giọng nói gọi mình từ phía sau.
Cô theo bản năng dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Lưu Niên chậm rãi từng bước đi về phía cô. Anh không gọi cô là Tiểu Công Tử mà lại dùng danh xưng Công Tử U, khiến cho Diệp Từ có chút không quen. Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ cảm giác này, nhìn Lưu Niên chậm rãi hỏi Có gì không?
Lưu Niên không nói gì, chỉ từng bước đi tới. Bước chân anh kiên định mạnh mẽ, khiến người khác có cảm giác ổn định. Anh cứ từng bước từng bước tiến tới bên cạnh Diệp Từ, sau đó đứng lại, cúi đầu nhìn Diệp Từ, mang vẻ mặt khó đoán.
Sao vậy? Diệp Từ thấy anh him lặng, nên hỏi lại một câu.Thanh âm của cô lành lạnh, nhàn nhạt, không hề mang ý thù địch, ngữ khí trước sau như một, hững hờ.
Không có gì, chỉ là muốn nhìn em thêm một chút. Lưu Niên thở dài, thành thực nói.
Câu nói này làm Diệp Từ có chút lúng túng, cho dù tương lai sau này của cô và Lưu Niên như thế nào, trước giờ Diệp Từ cũng không cho là mình và anh có bất kì quan hệ thân mật nào. Nhưng câu nói này lại hàm chứa ý quá thân mật. Trong phút nhất thời cô không biết phải điều chỉnh tâm trạng như thế nào, chỉ có thể sững sờ đứng đó, không nói được gì ngoài trừ một âm thanh trong cổ họng À.
Đối mặt với thái độ xa cách của Diệp Từ, Lưu Niên cười nhẹ, sau đó anh bỗng nhiên dang tay, ôm chặt cô vào lòng.
Bị ôm bất thình lình khiến Diệp Từ hoảng hốt. Cô ngẩn người, sau đó lập tức ba chân bốn cẳng giằng co, giãy giụa thoát ra, cô la lên Lưu Niên, anh buông tôi ra ngay! Anh đang làm gì vậy hả! Thả tôi ra.
Lưu Niên vẫn không nhúc nhích, chỉ thở dài một hơi bên tai Diệp Từ. Hơi thở của anh nóng bỏng, nhịp hô hấp dường như có ma lực khiến người ta an tĩnh lại. Diệp Từ nhanh chóng bình tĩnh lại, cô không tức giận chỉ nhẹ nhàng nói Thả tôi ra.
Để cho anh ôm một lần đi . Lưu Niên rốt cuộc mở miệng. Giọng nói của anh trầm thấp nặng nề, mang theo một nỗi thương cảm trước giờ chưa từng xuất hiện, không khí trong phòng giam bỗng dưng trở nên ngột ngạt.
Mà không hiểu sao, chỉ một câu nói này, Diệp Từ bỗng nhiên yên lặng. Cô cảm thấy thật kì lạ, tại sao cô lại không phản đối? Tại sao cô lại nghe lời anh? Diệp Từ không rõ, cô chỉ biết bỗng dưng cái ôm này rất ấm áp, rất an toàn. Loại cảm giác này không giống cảm giác khi cô ở cùng với Bạch Mạch, cũng không giống như khi cô ở cùng với cha mẹ, đây là một loại cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Cô cứ lẳng lặng đứng ở đó, gò má tựa vào ngực Lưu Niên, trong lồng ngực anh vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ, từng nhịp lại từng nhịp, không bao giờ ngừng. Cô bỗng nhiên nghĩ, trên đời này có những người mình không hề quen biết, cũng chưa từng gặp mặt, nhưng chỉ cần hai người đứng cùng một chỗ, sẽ vô cùng hòa hợp với nhau. Người như vậy gọi là gì nhỉ?
Cô không rõ thế nào, chỉ đơn thuần cảm thấy, cảm xúc bây giờ rất tốt.
Thực sự là đáng tiếc mà, tại sao chúng ta lại ở hai đại lục đối địch chứ? Lưu Niên thở một hơi dài, mang theo chút tiếc hận. Có gì không tốt? Đối với Diệp Từ thì điều này quả thực rất tốt, chí ít, bọn họ cũng không phải thường xuyên gặp mặt nhau. Không biết từ bao giờ, mỗi lần gặp anh, cô đều có cảm giác hồi hộp khó giải thích được.
Cô cực kì không thích cảm giác này.
Đối với em thì dĩ nhiên là tốt. Lưu NIên cười khổ Em chỉ hận là vĩnh viễn không thể không gặp lại anh lần nữa mà.
Diệp Từ bị nói trúng tim đen, không thể phản bác, chỉ có thể im lặng không nói.
Lưu Niên cũng im lặng, anh dùng sức ôm Diệp Từ, sau đó mới chậm rãi buông ra, dùng ánh mắt mà Diệp Từ không thể hiểu nổi cúi xuống nhìn cô Anh chờ lần gặp sau của chúng ta . Gặp lại lần sau? Diệp Từ thật sự không nghĩ đến điều này, cô giật giật khóe miệng. Nhưng không hiểu sao, cô không phủ nhận lời Lưu Niên, chỉ lẳng lặng đứng đó, chậm rãi gật đầu một cái, sau đó lại gật đầu cái nữa.
Đi thôi . Lưu Niên khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Từ, chỉ vào ánh sáng cách đó không xa Nhanh rời khỏi nhà giam đi . Diệp Từ hơi sững sờ, quay đầu lại nhìn Lưu Niên Vậy còn anh? Lưu Niên nhún vai cười Tự anh sẽ có chỗ đi. Diệp Từ hiếm khi tỏ ra hiếu kì, nhưng nghe Lưu Niên nói vậy, cô cũng không hỏi nhiều, gật đầu với Lưu Niên, sau đó đi về phía cửa. Lưu Niên lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô ngày càng xa dần, cuối cùng biến mất trong ánh sáng phía trước. Anh hít một hơi thật sâu, đi về phía cửa trại giam.
Thiển Xướng, anh tìm tôi có việc gì? Ra khỏi địa lao, Lưu Niên nhìn xung quanh một hồi, không thấy Diệp Từ đâu, liền mang áo choàng che giấu thân phận, sau đó gửi tin nhắn cho Thiển Xướng Đê Ngâm.
Anh ra tù chưa? Thiển Xướng Đê Ngâm vừa thấy tin nhắn của Lưu Niên, lập tức hồi âm.
Vừa ra khỏi tù, đang ở ngay trước cửa. Có chuyện gì? Lưu Niên ngay lập tức chọn một hướng đi ra. Mặc dù ở trước cửa trại giam không có gì đáng chú ý, nhưng anh và Công Tử U bị giam cùng một chỗ đã biến trại giam quạnh quẽ này thành một nơi vô cùng náo nhiệt, nên đứng ở đây không phải là một hành vi sáng suốt.
Vệ binh Anh Hùng Thành vừa mới cho một nhiệm vụ, chỉ cần một người có thể vượt qua phó bản đặc biệt này, thì sẽ đưa cho một tấm bản đồ thần bí. Tôi nghi ngờ tấm bản đồ này chính là chìa khóa để cho tất cả thành viên trong công hội tiến vào, chỉ có điều, tới giờ vẫn chưa ai thành công. Anh có thể đi qua thử một chút được không? Thiển Xướng Đê Ngâm tính toán, người khác có thể không được, nhưng biết đâu Lưu Niên lại thành công.
Phó bản này là ngẫu nhiên, mỗi người sẽ có cách đánh khác nhau, nên không có hướng dẫn. Thiển Xướng Đê Ngâm cười khổ Anh đi thử xem sao, tôi nghe nói là ở bên Thịnh Thế cũng đã có người nhận nhiệm vụ này rồi, thật sự không muốn đứng sau bọn họ. Lưu Niên thoáng suy tư, rồi gật gù đáp ứng.
Diệp Từ ra khỏi địa lao, ngay lập tức rời Anh Hùng Thành đi về phía Hồng Hồ Thành, cô muốn xem thử quả trứng sủng vật thần bí kia sẽ nở ra cái gì. Cái này gọi là có công mài sắt có ngày nên kim, cho dù không biết phải làm gì sau này, chỉ cần quả trứng này nở ra một sủng vật trợ lực, thì cô đi xem nó cũng không hề uổng phí.
Nhanh chân bước đến bên nhân viên quản lý phi hành, Diệp Từ nộp tiền rồi leo lên lưng một con Sư Thứu, nhanh chóng rời đi Anh Hùng Thành, nơi đã làm nàng xoắn xuýt một khoảng thời gian. Khi Sư Thứu bay thẳng lên, Diệp Từ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Anh Hùng Thành dưới chân nàng ngày càng nhỏ dần, đến cuối cùng hoàn toàn khuất sau đám mây bên cuối, cô thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Từ Anh Hùng đến Quán Quân Thành, rồi lại từ Quán Quân Thành đến Hồng Hồ Thành, chỉ cần có có tiền là có thể đi rất nhanh. Sau một khoảng thời gian không lâu, Diệp Từ hạ xuống Hồng Hồ Thành.
Mặc dù đối với Diệp Từ, chuyện ở Anh Hùng Thành đã trở thành quá khứ, nhưng với phần đông game thủ khác thì không hẳn như vậy. Vô luận ở bất cứ nơi đâu, từ thành thị sầm uất đến tận nơi hẻo lánh xa xôi, tất cả đều đang thảo luận về những tấm hình trên diễn đàn, về Đông Đại Lục Công Tử U và Tây Đại Lục Lưu Niên, rốt cuộc giữa họ có những khúc mắc tình cảm gì.
Quãng đường từ đá truyền tống cho đến Phủ Thị Chính, chỉ có hơn mười phút lộ trình, mà Diệp Từ đã nghe trên năm phiên bản khác nhau, khiến cô không nhịn được trợn trắng mắt. Cô chỉ có thể nhắm mắt bịt tai xem như không nghe không thấy chứ còn biết làm sao? Cái này gọi là người có trí tuệ không quan tâm đến đồn đại, tuy nhiên phần lớn người chơi đều cho rằng, làm trí giả không thú vị bằng một người bình thường nhiều chuyện, cho nên tất cả đều vô cùng tích cực tập trung vào đề tài này. Muốn lời đồn đại này lắng xuống, chắc là cần phải có một chút ít thời gian.
Diệp Từ thở dài, đối mặt với tình huống này, ngoại trừ yên phận ra, cũng không còn cách nào khác. Cô kéo áo choàng trùm đầu thấp xuống để che giấu khuôn mặt mình, sau đó bước nhanh về phía cửa tiệm vật nuôi.
Đi chưa bao lâu cô đã thấy tiệm thú nuôi trước mặt.
Sau khi phiên bản mới được mở ra, người chơi có rất nhiều phương pháp để kiếm được trứng sủng vật, cho nên cửa tiệm quanh năm quạnh quẽ bây giờ làm ăn cực kì phát đạt, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.