Diệp Từ cảm thấy đầu óc mình lúc này đang đình chỉ công tác. Nếu không, làm sao đến nửa ngày rồi cô vẫn không kịp phản ứng được đây là tình huống gì, mà người trước mặt mình là ai?
Ngươi đã tỉnh chưa? Thanh âm kia còn đang nóng nảy hỏi thăm, bất quá nghe giọng hắn, tựa hồ tốt hơn so với vừa rồi. Hắn thậm chí đưa tay ra, đỡ cô lên.
Qua một hồi lâu, Diệp Từ mới thuận khí, trong đầu vẫn choáng váng nặng nề. Cô ngồi dưới đất, nhắm hai mắt lại một hồi lâu mới coi như khôi phục lại. Loại chuyện này rất hi hữu, ít nhất là trong một thời gian dài Diệp Từ chơi game rất ít gặp.
Đến khi Diệp Từ mở mắt lần nữa, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một mảnh cát vàng mênh mông. Cô hé mắt, thậm chí có thể thấy có gió cuốn cát vàng li ti ở phía xa phất qua, tạo thành một loại cảnh tượng hết sức quỷ dị. Những nơi ánh mắt nhìn thấy, không một chút màu xanh, thỉnh thoảng thấy vài bụi cỏ nhỏ cũng là đang ủ rũ héo úa, dáng vẻ nửa chết nửa sống. Trên mảnh cát vàng này, Diệp Từ không thấy được một chút sinh cơ, cũng không thấy bất kỳ lối ra nào.
Giống như tất cả bỗng dưng điên đảo, mới vừa rồi cô rõ ràng còn ở dưới lòng đất không ánh mặt trời, bên người còn có một cái hồ trong thấy đáy, mà bây giờ lại trở thành cái dạng này, để cho cô không thể không xúc động thế sự biến hóa vô thường.
Ya La Na, chúng ta ở nơi này đã bao lâu rồi? Diệp Từ không biết mình đã mơ màng bao lâu, cho nên, sau khi cô nhớ lại tất cả, chuyện đầu tiên chính là hỏi Ya La Na, hiển nhiên người này so với cô thanh tỉnh sớm hơn, có lẽ, cậu ta cũng chưa có ngất đi.
Không bao lâu, mới được một lát. Ya La Na hiển nhiên không bị đạo bạch quang kia ảnh hưởng, suy nghĩ có vẻ hết sức rõ ràng.
Diệp Từ nhìn thoáng qua Ya La Na, sau đó mở bản đồ ra, nhưng lại được Hệ Thống nhắc nhở: Bạn không có quyền thăm d bản đồ này.”
Không có quyền? Diệp Từ nhướng một bên lông mày, tỏ vẻ nghiền ngẫm. Không có quyền thăm dò bản đồ này - lời như vậy chỉ sẽ xuất hiện ở mấy trường hợp, trường hợp thứ nhất, tấm bản đồ này thuộc loại bản đồ che giấu chưa được mở, cần người chơi giải quyết hết những trạng huống của tấm bản đồ này sau đó mới có thể tự do thăm dò. Thứ hai, chính là thân phận người chơi và thế lực trấn giữ tấm bản đồ này có thù hận, cho nên không cho phép thăm dò, nếu như nhất định phải thăm dò, vậy chỉ có thể đánh bại Boss lớn nhất của tấm bản đồ này sau đó mới giành được quyền thăm dò. Trường hợp cuối cùng là giá trị của tấm bản đồ này trong trò chơi quá cao, tỷ như, Thần điện của thiên thần, những bản đồ siêu cấp của Ma vương Nagas, căn bản không cho phép người chơi thăm dò, trừ phi lấy được sự đồng ý của NPC, lúc ấy mới có thể thăm dò bản đồ.
Vậy tình huống bây giờ là thuộc trường hợp nào? Dù sao cũng không thể nào là trường hợp thứ 3, chỉ có thể là loại thứ nhất và thứ hai.
Bạch Tinh Linh, chúng ta bây giờ ở địa phương nào? Ở thời điểm Diệp Từ đang suy tính vấn đề, Ya La Na thận trọng đặt câu hỏi, mặc dù cậu không biết nơi này rốt cuộc là địa phương nào, nhưng là, trong mơ hồ, cậu đã cảm nhaanjd dược một loại nguy hiểm chưa từng có đang lặng yên mai phục trong biển cát này.
Thần miếu Sa Jia. Diệp Từ đứng lên, tiếp tục ngồi ở đây suy đoán lung tung cũng không có tác dụng gì, bây giờ vấn đề trọng yếu nhất là, tại nơi này không có bản đồ, phải mau chóng xác định nơi mình đang đứng llafowr khu vực nào trong bản đồ sau đó tìm hướng đi.
Thần miếu Sa Jia? Ya La Na ngẩn ngơ, bất quá nhìn thấy Diệp Từ đã đứng lên, cũng nhanh chóng đứng lên theo, theo bước chân của cô đi về phía xa xa: Sa Jia là ai ? Đó là một vị thần sao?
Sa Jia thật ra thì cũng không phải là thần, hắn chẳng qua là một nhanh vuốt của Ma vương Nagas, bất quá sau đại chiến, toàn bộ Đại Lục Ma Jia đều biến thành một mảnh hỗn loạn, tất cả chủng tộc tựa hồ cũng quên lãng lòng tôn kính với Thiên Thần, khiến cho các loại Tà thần không ngừng mọc lên, không chỉ có như vậy, bọn họ bắt đầu mời chào tín đồ cho mình, dựng miếu thờ cho mình, muốn nhân dịp thời thế hỗn loạn mà xưng vương. Mà Sa Jia bất quá chỉ là một tên ma đầu nho nhỏ trong số đó mà thôi, so với thực lực của Ma vương Na Gas mà nói thì thực lực của nó quả thực chưa tính là cái gì. Bất quá, nếu là so với Diệp Từ bây giờ, Sa Jia cũng là một độ cao không thể vượt qua.
Trước khi Diệp Từ sống lại, Sa Jia chẳng qua là một BOSS trong phó bản cá nhân, phải đánh chết nó mới có thể gặp được Ma vương Na Gas, bất quá, ở thời điểm bây giờ, ở tấm bản đồ này, sự tồn tại của Sajia chả khắc gì thần.
Ở kiếp trước tựa hồ cũng không có ai phát hiện tấm bản đồ Thần miếu Sajia này, cho nên cũng không có tài liệu gì liên quan đến bản đồ này, Diệp Từ không có gì để tham chiếu, Diệp Từ chỉ có thể dựa theo hiểu biết của mình về Sajia để dự đoán quái vật chủ yếu và độ khó của bản đồ.
Sa Jia là một ma đầu, mà tấm bản đồ này lại ở trong sa mạc, cho nên cũng xác minh một điiều, bây giờ Diệp Từ chủ chủ yếu phải đối phó với quái vật hóa thân từ cát. Bất quá, nơi này nhìn vô biên vô tận, Diệp Từ cũng không biết cái gọi là thần miếu nằm ở chỗ nào, càng không biết lúc nào mới có thể xuất hiện.
Diệp Từ đoán không sai, trong bản đồ Thần miếu Sajia, thường thấy nhất là sa quái, bọn chúng bình thường đều giấu trong cát, chỉ khi nào gặp phải nguy hiểm mới bò ra ngoài, phần lớn bọn chúng đều ở cấp 80, mặc dù một mình Diệp Từ đối phó thì có chút khó khăn, nhưng cộng thêm YaLaNa và Lão Tứ, đánh chết một con cũng khá dễ dàng. Hơn nữa, mấy con quái này hơn phân nửa đều xuất hiện đơn độc, bọn chúng rất ít ở chung, điều này làm cho quá trình dọn dẹp của Diệp Từ trở nên ung dung hơn.
(*: Kang: ‘Sa’ trong Hán-Việt là ‘Cát’, ta để Sa cho vần.)
Diệp Từ cũng không biết mình đã góp nhặt được bao nhiêu điểm kinh nghiệm, ngược lại YaLaNa đã lên đến cấp 80, vô luận là huyết hay lam cũng ước chừng đã gấp đôi Diệp Từ, cậu cũng đổi thành chủ lực giết quái trong đội. Ya La Na có IQ nhất định, bất quá trong loại thực chiến này thì có chút không đủ dùng, cho nên thường xuyên cần Diệp Từ chỉ huy. Mà Diệp Từ cũng dần dần lui khỏi vị trí chủ lực, đứng sau chỉ huy Lão tứ và YaLaNa, mình thì chỉ thi thoảng mới công kích một cái, mặc dù như vậy điểm kinh nghiệm sẽ ít hơn một chút, bất quá, lại có thể giải phóng rất nhiều tinh lực để cô dành thời gian nghiên cứu bản đồ này và suy nghĩ về phương hướng tiếp theo.
Những con quái này cho điểm kinh nghiệm cũng không ít, hơn nữa chiến lợi phẩm khôi tồi, mặc dù ít rơi trang bị, nhưng tỷ lệ bạo dẫn sách kỹ năng lại rất cao. Chỉ đáng tiếc là, hơn phân nửa đều là sách kỹ năng Pháp hệ, sách kỹ năng Vật lý hệ thực sự rất ít, lắc lư ở bản đồ này lâu như vậy, Diệp Từ cũng chỉ nhặt được một quyển Song đao dịch cốt chuyên đột kích chiến sĩ của Đạo tặc. Những nghề công kích vật lý khác thì cái gì cũng không có, sách kỹ năng của Thợ săn lại càng không.
Diệp Từ lại nhặt được một quyển kỹ năng quần công của Pháp Sư, không chút do dự giao cho Ya La Na, bây giờ cậu ta là chủ lực giết quái, chỉ cần năng lực cậu ta đủ dũng mãnh,lợi nhuận của Diệp Từ lại càng lớn, huống chi, Diệp Từ còn muốn đem Ya La Na ra khỏi bộ lạc Doro nha, tự nhiên cần phải bồi dưỡng nhiều hơn.
Cũng không biết đã đi trong bao lâu, Diệp Từ cảm thấy mình đã đi sâu vào ttrung tâm sa mạc.
Nơi này không không còn cát vàng mênh mông nữa, cô thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài kiến trúc đổ nát thê lương, từ những tường đá vỡ vunjkhoong khó để thấy được nơi này đã từng một thời phồn hoa, bất quá bây giờ chỉ còn lại cảnh tiêu điều thê lương.
Lại đi qua tàn tích của một mảnh sân khổng lồ, Diệp Từ phát hiện mình đang đứng trên một tòa phế tích rộng lớn, từ bố cục của nơi này và mức độ hư hại của bức tường cho thấy, hẳn đây đã từng là một đại sảnh hoa lệ. Có gió thổi qua những lỗ hổng đổ vỡ trên tường, vang lên những âm thanh thê lương, nghe có chút giống như tiếng sói tru xa xăm. Diệp Từ đứng trong phế tích quan sát khắp nơi, chợt phát hiện sau một mặt tường đổ vỡ vụt lên một chùm ánh sáng rực rỡ, cô vội vàng bước nhanh tới, dựa vào tường cẩn thận quan sát, quả nhiên không sai.
Nơi đó có một bảo rương vàng, mặc dù bị gió cát ăn mòn lâu dài, hoa văn tinh xảo trên mặt rương đã lu mờ không ít, nhưng là, kia cái rương rực rỡ chói mắt như vậy, nhìn một cái liền biết đây không phải vật phàm. Diệp Từ cân nhắc trong lòng một chút, trong bản đồ như vậy, ở một nơi tập trung đều là quái trên level 80 lại xuất hiện bảo rương, cho nên, tỷ lệ xuất hiện đồ tốt là rất cao.
Trước đây, Diệp Từ nhìn thấy bảo rương đều trực tiếp đi đường vòng, dù sao cô cũng không mở được, cho nên cũng sẽ không có tư tâm gì, nhưng bây giờ không phải, trong tay cô có chìa khóa vạn năng, dĩ nhiên là vô luận như thế nào cũng phải thử một lần mới được.
Bất quá, xung quanh những bảo rương giống như này chẳng lẽ lại không có quái vật trong coi sao? Tuyệt đối không thể nào.
Dựa vào hiểu biết về trò chơi của Diệp Từ, xung quanh bảo rương cấp 4 trở lên, sẽ có quái tinh anh thực lực cao hơn trung tầng quái ở bản đồ trông coi, cho nên, bên cạnh cái bảo rương thuộc loại cao cấp này nhất định sẽ cóa quái trông chừng, nhưng là, quái ở đâu rồi?
Diệp Từ nhìn chung quanh một lần, nhưng không có bất kỳ phát hiện gì.
Ngay tại thời điểm co do dự có nên tiến tới mở cái bảo rương này không, Ya La Na bỗng nhiên nói: Oa, con chim to quá!
Diệp Từ lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên, đúng như dự đoán, ngay tại bầu trời phía trên bảo rương có hai con Kên Kên to đang bau quanh quẩn, sải cánh của bọn chúng dài chừng 8m, trên mỏ nhọn dường như còn mang vết máu, ánh mắt đang chú mục chăm chăm vào Diệp Từ, có vẻ, chỉ cần Diệp Từ hơi đến gần cái rương kia, bọn chúng sẽ không chút do dự lao xuống, ấn Diệp Từ xuống đất, moi gan móc tim, trực tiếp làm thịt.
Diệp Từ ném một cái Thuật Trinh Sát cho 2 con Kên Kên, Ai u! cả 2 đều là quái tinh anh cấp 85! ! Nếu đồng thời bị 2 con để mắt tới, chỉ sợ Diệp Từ sẽ chết trong nháy mắt. Loại quái vật này mặc dù tàn bạo, nhưng là bọn chúng lại có một hạn chế, đó chính là chỉ biết bay lòng vòng bên cạnh bảo rương, chỉ cần không tới gần phạm vi cố đinh quanh bảo rương, thì dù có đi lướt qua bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ không chủ động công kích. DDieuf này giải thích cho vì sao Diệp Từ đứng ở vách tường thèm nhỏ dãi cái rương kia nhưng người ta cũng chỉ lườm cô mà không công kích.
Rời đi?
Làm sao có thể. Để miếng thịt béo như vậy đến bên miệng mà không cắn một cái liền rời đi, thấy thế nào cũng không phải tác phong của Diệp Từ. Huống chi, chiến lợi phẩm càng khó chiếm, lúc lấy được mới đủ hương vị không phải sao?
Nhìn khoảng cách của hai con Kên Kên kia thì biết, chỉ cần công kích một con, con còn lại chắc chắn sẽ lao xuống. Mà bây giờ, Diệp Từ muốn một mình đối phó hai con quái kia là không có khả năng. Bất quá có YaLaNa, việc này cũng không có gì khó. Cô tìm tới Ya La Na, nói với YaLaNa kế hoạch tấn công hai con Kên Kên này thế nào.
Ya La Na gật đầu đã biết. Bây giờ Ya La Na đã khác trước rất nhiều, chẳng những cấp bậc của cậu tăng lên, năng lực chiến đấu cũng tăng lên rất nhiều, hơn nữa bản thân cậu có chỉ số thông minh nhất định, chỉ cần Diệp Từ nói qua chiến thuật với cậu, rất nhanh cậu liền biết mình cần phải làm những gì.
Cậu sẽ không sao chứ ? Cậu và Lão Tứ cùng đối phó một con Kên Kên. Mặc dù Diệp Từ đã nói rõ với YaLaNa làm thế nào để đối phó với Kên Kên, nhưng là, cũng không có nghĩa Diệp Từ có thể hoàn toàn yên tâm, bất kể nói thế nào thì Ya La Na cũng chỉ là một NPC, phản xạ trong chiến đấu không thể sánh với người chơi.
Không cần lo lắng, em đã học được thuật Hồi phục, em có thể tự thêm huyết cho mình. Ya La Na hướng về phía Diệp Từ nhe răng cười. Nếu không thì Diệp Từ làm sao sẽ thấy chức nghiệp Pháp Sư này thật trâu bò đâu, chức nghiệp này giống như Thánh Kỵ Sĩ vậy, có thể đánh có thể kháng, có thểthêm trạng thái thêm huyết, lúc cần thiết còn có thể làm DPS, chân chính vạn kim du* a. Bất quá loại nghề nghiệp này cũng có một nhược điểm, chính là cái gì cũng biết, nhưng chẳng sở trường cái gì, đây cũng là nguyên nhân vì sao Diệp Từ không quá yên tâm về YaLaNa, cô là sợ con Kên Kên kia giết cậu ta xong, kế hoạch của cô sẽ xôi hỏng bỏng không.
(Kang: * = người vạn năng.)
Chính là rất sợ YaLaNa cứ thế chết oang uổng, cho nên Diệp Từ lệnh cho Lão Tứ kết hợp đánh quái cùng cậu ta, như vậy, lá chắn thịt Lão Tứ sẽ phát huy tác dụng, có thể giảm bớt rất nhiều áp lực cho Ya La cầm. Còn cô, mặc dù con Kên Kên kia cấp bậc cao hơn cô rất nhiều, bất quá, nếu giằng co với nó thì vẫn là chuyện trong tầm tay.
Sau khi khai quái*, Diệp Từ và YaLaNa mỗi người dẫn một con Kên Kên, như Diệp Từ dự liệu, thời điểm đối kháng thì phản ứng của YaLaNa không tính là ưu tú, điều này liên quan đến cấp độ NPC bây giờ của cậu ta, nếu có thể thăng cấp lên NPC tinh anh hay NPC truyền kỳ, thì đó là một khoảng cách vô cùng lớn. May mắn chính là Lão Tứ rất nhanh liền đỉnh** được Kên Kên, phát liên tục mấy kỹ năng lớn, lập tức liền hấp dẫn xđược toàn bộ lực chú ý của Kên Kên. Lão Tứ mặc dù cũng chỉ có level 60, nhưng ldù sao nó cũng là sinh vật cấp sử thi, huyết dầy phòng cao, chỉ cần có Ya La Na ở phía sau thêm huyết, nó muốn đỉnh con Kên Kên này cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Mà cấp bậc của YaLaNa đã lên tới 85, vừa vặn cùng cấp với Kên Kên, cho nên có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
(*: tương đương như sát nhập chiến đấu, hai bên khóa đối thủ - tung kỹ năng.
**: Khi tung kỹ năng sẽ tạo ra giá trị cừu hận lôi kéo hỏa lực của quái.)
BUFF, đồ đằng, thêm vào lực công kích của bản thân YaLaNa, đối phó với con Kên Kên này chỉ mất 5-6’, sau đó nghe nó hét lên 1 tiếng ngã xuống đất. Lúc này Diệp Từ lập tức con Kên Kên bị cô Diều ra ngoài dẫn tới trước mặt YaLaNa, đem trách nhiệm nặng nề là công kích con quái giao cho YaLaNa, quá trình chiến đấu vừa rồi, Diệp Từ dùng mấy kỹ năng liên kích khiến cho máu của con Kên Kên này rớt xuống một mảng, cho nên, lần này cũng không mất bao nhiêu thời gian liền kết thúc chiến đấu.
Diệp Từ sờ soạng trên thi thể nó một caiis, trừ mấy đồng tiền vàng, hai con Kên Kên cũng chả bạo ra được thứ gì, chỉ lưu lại mấy cái lông chim, cũng không biết có thể dùng làm gì, chẳng qua bên rìa lông chim có một mảnh ánh sáng bạc lóe lên, nhìn qua cũng biết đây khoogn phải vật phàm, huống chi đây là đồ rớt xuống từ trên người quái tinh anh cấp 85, mặc dù chỉ là bạch bản, nhưng cũng không thể kinh thường. Diệp Từ cảm thấy thứ này hẳn là tài liệu gì đó, cho nên cũng không vứt đi, mà là bỏ vào trong túi, bảo quản kỹ càng.
Cái gọi là tài liệu hiếm chính là như vậy, hoàn toàn phải chậm rãi tích lũy, mới có thể tích tiểu thành đại, nếu không, đến lúc cần dùng thì đi đâu kiếm a?
Sau khi thu thập 2 cái lông chim, Diệp Từ lập tức đi tới bên bảo rương màu vàng kia. Diệp Từ lần nữa cẩn thận quan sát phạm vi xung quanh cái rương, chắc chắn xong nơi này sẽ không con con quái nào nữa mới ngồi xổm xuống, lấy chìa khóa vạn năng trong túi ra, cắm vào ổ khóa.
Diệp Từ đoán không sai, đây lá một bảo rương cấp 9, hiển nhiên được chế tạo từ hoàng kim, mặc dù trải qua nhiều năm gió cát, hoàng kim chính là hoàng kim, vẫn rực rỡ chói sáng, chẳng qua những hoa văn bằng gỗ khảm nạm xung quanh lại không được như vậy. Nếu không phải đã mục nát, thì chính là khoo nứt thành nhiều mảnh, chỉ có nhìn cẩn thận mới có thể thấy được hoa văn bên trên.
(Kang: méo hiểu sao lại có loại rương vàng khảm gỗ =.,=’’)
Chìa khóa vạn năng này cũng là một kỳ vật.
Trong Vận Mệnh, nhiều rương như vậy, 99% đều có khóa, hơn nữa, ổ khóa khác nhau, kích thước khoác cũng khác nhau, có lớn có nhỏ. Nhưng chìa khóa vạn annwg lại có thể phù hợp với tất cả các loại ổ khóa, vừa khớp với rất cả khớp khóa, ngay sau khi Diệp Từ tra Chìa khóa vạn năng vào ổ khóa, trong lòng không khỏi lo lắng, cô đem Chìa khóa vạn năng cắm vào, nhưng không nghĩ tới, chìa khóa vạn năng này trong nháy mắt biến đổi phù hợp kín kẽ với ổ khóa, giống như là trời sanh chúng dánh cho nhau vậy.
Sau đó, Hệ Thống liền nhắc nhở: Bảo rương đang mở, 3%. . . 7%. . . 39%. . .
Bảo rương cấp bậc càng cao, thời gian mở rương càng dài, một điểm này chẳng những phù hợp với thủ thuật bẻ khóa của Đặo Tặc, cũng phù hợp với chiếc chìa khóa vạn năng này. Bởi vì chung quanh không có quái, Diệp Từ liền yên tâm chờ đợi mở bảo rương.
Chỉ cần là người chơi trò chơi thì thực ra ai cũng thích mở bảo rương, trừ việc bên trong bảo rương có không ít bảo vật ra, đại khái là quá trình chờ đợi căng thẳng càng mang đến cảm giác kích thích hơn. Thật ra thì, mỗi người đều là một tay cờ bạc, chỉ khác nhau ở chđánh cược lớn hay nhỏ.
Đại khái trải qua trên dưới 3 phút, mới nghe được một thanh âm Rắc rắc vang lên, ổ khóa trên bảo rương rơi xuống. Diệp Từ rút chìa khóa vạn năng ra, chìa khóa kia lập tức bị hỏng, đột nhiên trở nên ảm đạm, thực khiến cho người ta không nỡ nhìn.
Diệp Từ mở nắp bảo rương ra, bên trong đã sớm lấp đầy cát vàng, không nhìn thấy đồ vật bên trong, Diệp Từ không thể làm gì khác hơn là đưa tay thò vào trong lớp cát vàng kia, sờ loạn một trận, cuối cùng mò được 3 mòn đồ. Cô cũng không quan tâm 3 món này là đồ gì, trước bỏ vào xong túi, sau đó lại đem cát vàng trong rương đổ ra toàn bộ, lại kiểm tra lại một chút, chắc chắn bên trong không còn gì, lúc này mới từ bỏ. Mà bảo rương kia vì đã mất tác dụng nên cũng biến mất.
Cho đến lúc này, Diệp Từ mới mở túi ra nhìn ba món đồ vừa lấy được.
Trong ba món có hai món đều là trang bị, một món là một sợi giây chuyền, một món khác là một bao cổ tay, bất quá đều chưa được giám định. Bảo rương có thể xuất hiện ở bản đồ này, nhất định đều không phải loại hàng bình thường, nếu bây giờ Diệp từ không có cách nào giám định, cũng chỉ có thể đem về nhờ người giám định.
Mà món cuối cùng là một quyển sách. Quyển sách này cũng không phải là hoàn chỉnh, nó chỉ có nửa cuốn trước, mà nửa cuốn sau đã bị xé. Bìa sách được bọc da đỏ sậm, bên trên có một dòng chữ màu vàng, viết Hồi Linh Thuật.
Diệp Từ giật mình, Hồi Linh Thuật, kỹ năng này kể cả ở kiếp trước cũng vô cùng hiếm, nhưng không nghĩ, ở kiếp này cô lại có thể đụng tới.
Vì vậy, cô vội vàng kiểm tra thông tin về quyển sách này.
Tàn quyển Hồi Linh Thuật: Có thể hồi sinh NPC, bởi vì quyển sách này không đủ, NPC sau khi sống lại sẽ vô cùng yếu ớt, hơn nữa duy trì trạng thái suy yếu 24 giờ, ngẫu nhiên sẽ giảm một phần giá trị trung thành. Thích hợp với tất cả nghề nghiệp, yêu cầu level 5.
Mặc dù chỉ là tàn quyển, nhưng nhìn thấy thuộc tính của quyển sách này, vẫn khiến cho cô giật mình. Ở kiếp trước, bởi vì hậu kỳ mở ra Hệ Thống Lính đánh thuê và Nô dịch, cho nên rất nhiều người chơi đều mang theo NPC hình người, dùng để trợ giúp bản thân trong chiến đấu hoặc sản xuất đồ dùng. Nhưng là NPC, đặc biệt là NPC ph thì đều rất dễ dàng tử vong. Mà để có được NPC hình người rất không dễ dàng, cho nên người chơi hết sức quý trọng những NPC này.
Chẳng qua là, người tính không bằng trời tính, dù cho người chơi cẩn thận hơn nữa, cũng có thời điểm lật thuyền, không biết lúc nào NPC sẽ treo.
Mà khi đó, Hồi Linh Thuật này xuất thế ngang trời, thật sự sẽ giải quyết được vô số tiếc nuối trong lòng người chơi.
Bất quá, nghe nói Hồi Linh Thuật là một trong số rất ít những kỹ năng Thiên Thần lưu lại tại một đại lục ngẫu nhiên, cho nên, cực kỳ trân quý, cũng không phải người chơi nào cũng có thể học tập. Sách kỹ năng này không thể lấy được từ chỗ NPC, chỉ có thể thông qua nhiệm vụ hoặc mở bảo rương mới lấy được, thật sự là cơ duyên xảo hợp. Mà trong Vận Mệnh, sẽ có mấy người có được cơ duyên xảo hợp như vậy chứ?
Hồi Linh Thuật có thể hồi sinh NPC, không có CD, không có hạn chế, càng không làm giảm thuộc tính của NPC, bản thân nó chính là một kỹ năng nghịch thiên. Nghịch thiên nhất chính là, Hồi Linh Thuật có thể làm sống lại tất cả NPC, cho dù không phải NPC của mình.
Chính là bởi vì cái thuộc tính nghịch thiên này, khiến cho người chơi đầu tiên học được Hồi Linh Thuật, dựa hết vào hồi sinh NPC mà kiếm một bó lớn.
Chỉ tiếc, Diệp Từ bây giờ tìm được chỉ là tàn quyển, trong đó vẫn có rất nhiều hạn chế. Bất quá Diệp Từ cũng đã hết sức kinh hỷ và hài lòng, phải biết, cô đang vì việc vạn nhất YaLaNa treo mà nhức đầu không thôi! Dù cho có 24h suy yếu, dù sẽ giảm một ít điểm trung thành và hảo cảm, nhưng tuyệt đối tốt hơn bị chết đi mà không thể sống lại đúng không.
Diệp Từ không chút do dự, trực tiếp đem tàn quyển này học tập.
Đại khái là từ lúc tiến vào bản đồ này, đây là chiến lợi phẩm tốt nhất mà Diệp Từ lấy được.
Trận đánh này thật là làm cho Ya La Na hao phí không ít thể lực, cậu một mình đích ngồi dưới đất, lấy ra thịt nướng Diệp từ đưa cho bắt đầu ăn. Diệp Từ mặc dù thể lực không có hao phí bao nhiêu, bất quá qua một khoảng thời gian lâu như vậy thì bụng cũng có chút đói, lại thêm Lão Tứ ở một bên tròn mắt nhìn, Diệp Từ càng không thể chẳng ngó ngàng gì tới. Vì vậy ngồi xuống, đốt lửa nấu cơm, không lâu sauu, thịt gác trên đống lửa phát ra âm thanh xèo xèo, khoan nói đến mùi thơm, chỉ nghe thanh âm kia, liền khiến người người đổ nước miếng.
Ya La Na cũng tròn mắt nhìn mấy khoois thịt đang xếp hàng chảy mỡ kia, có thể thấy, so với thịt đã nguội, thịt mới nướng càng làm cậu thèm nhỏ dãi.
Diệp Từ nhìn Ya La Na cười một tiếng: Đợi lát nữa, còn chưa có nướng chín đâu.
Ya La Na có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, cúi xuống tiếp tục gặm thịt nướng. Lại gặm thêm 2 miếng, cậu bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, đem thịt nướng trong tay ném cho Lão Tứ, Lão Tứ theo bản năng há miệng ra đón, sau đó dường như nó ý thức được việc gì, lập tức rất có cốt khí nhổ khối thịt nướng kia ra, tức giận hướng Ya La Na gầm to. Nhìn đi, Lão Tứ đối với loại đãi ngộ không công bình này hết sức bất mãn, nếu không phải vì Diệp Từ, phỏng đoán nó sẽ thu thập tên nhóc này, để cậu ta biết ai mới là lão đại.
Diệp Từ tỏ ra thờ ơ trước ‘’mâu thuẫn’’ giữa Lão Tứ và YaLaNa, làm như không thấy, điều này làm cho Lão Tứ rất ủy khuất, uất uất ức ức đưa cái đầu cực đại sang cọ cọ Diệp Từ, xem bộ dáng là đang làm nũng.
Mà Ya La Na rất không khách khí cười nhạo nó: Mi nhìn lại một chút mi lớn như vậy, còn giả vờ nhu nhược cài gì, một chút cũng không giống!
Lão Tứ lập tức hướng về phía Ya La Na nhe răng nhếch miệng, Ya La Na cũng không ngừng khiêu khích. Ở trong mắt Diệp Từ, đây bất quá là hai trẻ đang đùa giỡn, cô vừa nướng thịt, vừa nhìn bọn họ, chọt cười ra tiếng. Ngay tại thời điểm đang vui cười, Diệp Từ liền cảm thấy có cái gì đó đang đến gần, thứ đó vừa mạnh vừa nhanh, thậm chí là lặng yên không một tiếng động, khiến cho Diệp Từ không chút nào phòng bị, thẳng đến lúc này mới cảm giác được nó tồn tại. Diệp Từ căng thẳng trong lòng, thân thể đã theo bản năng né sang, mà cổ tay cô lật một cái, đoản kiếm cũng đã xuất hiện ở trong tay, lập tức đâm mạnh về phía thứ kia!
Nói thì chậm, làm thì nhanh, vừa lúc đó, thứ kia lại la lớn: A, đừng đánh ta!
Thanh âm này có thể nói tới quả thực đủ xảo, Diệp Từ thế nhưng cũng nhanh chóng ngừng lại đoản kiếm trong tay, định thần nhìn lại, chỉ thấy cách đoản kiếm của mình chỉ chưa đầy một tấc lại là một nhân loại, vào giờ phút này anh ta đang trợn to hai mắt nhìn Diệp Từ, một bộ vô cùng hoảng sợ, tựa như trước mặt anh ta không phải một Tinh Linh nổi tiếng hiền hòa, mà là một tên A Tu La hung thần ác sát!
Mà Diệp Từ lúc này cũng thấy rõ ràng tướng mạo người đàn ông này, thoạt nhìn không ra tuổi, bởi vì anh ta thật sự quá đen quá gầy, da trên mặt nhăn nheo dán vào xương, xem ra tuổi tác tựa hồ rất lớn, mà trên người anh ta không có một chút thịt nào, một tầng da khô quắt vô lực bọc lấy bộ xương, vài mảnh y phục rách còn treo trên người, nếu như đây còn được coi là y phục, 2 chân trần quỳ dưới cát vàng. Một cánh tay của anh ta gập lại, một cái tay khác đang với về phía Diệp Từ!
Anh là ai! âm thanh Diệp Từ cũng không tàn khốc, bất quá nét mặt cô bây giờ cũng đang căng thẳng, dẫu sao người có thể tới gần như vậy cô mới cảm nhận được, dù cho anh ta là một NPC cũng không thể coi thường. Huống chi, cái này nhìn không khác gì xác ướp, yếu ớt tới cực điểm, loại người này lại có thể tránh thoát cảm giác của cô, thật sự là quá làm cho người ta phải kinh ngạc xong!
Tôi chỉ là một thương nhân đi ngang qua, quả thực khát không chịu được, muốn xin cô một miếng nước. Nam nhân kia nói như sắp thở không nổi, nhìn thật sự là sắp chết đến nơi.
Ya La Na cũng sớm đã đứng lên, cậu cảnh giác nhìn người đàn ông này, mặc dù cậu chỉ là một NPC phoor thông, nhưng là ở cùng Diệp Từ lâu, cũng khến cho cậu đối với mấy thứ xuất hiện vô cớ mang nhiều thêm mấy phần phòng bị. Không cần nói tới Lão Tứ, lại đứng sau lưng Diệp Từ nhìn chằm chằm người đàn ông này, tựa như đó là sinh vật nguy hiểm nhất , chỉ cần chờ Diệp Từ ra lệnh một tiếng liền xông lên cắn chết hắn.
thương nhân đi ngang qua? Diệp Từ nheo mắt, hiển nhiên cũng không tin lời của hăn: Nơi này lại còn có thương lữ?
Có có. Người đàn ông này gật đầu liên tục, bất quá giọng nói khàn khàn thể hiện hắn không còn cầm cự được bao lâu, liên tục ho khan, nhìn như nếu không có nước thì hắn liền tắt thở.
Diệp Từ nghĩ một hồi, lấy một túi nước từ túi đặt trước mặt người đàn ông này, Tôi có thể cho anh uống nước, nhưng anh phải đem những điều anh biết nói cho tôi, nếu không. . . Đoản kiếm trong tay Diệp Từ nhẹ nhàng đặt trên túi nước: Nước này, một giọt anh cũng đừng mong uống.
Được được! từ lúc Diệp Từ lấy túi nước ra, ánh mắt người đàn ông kia giống như nhìn thấy viên kim cương lớn nhất thế giới vậy, không thể nào dời đi, mà khi Diệp Từ đặt kiếm lên trên túi nước, hắn lộ ra một bộ dáng tuyệt vọng, Đừng, đừng, chỉ cần cô cho tôi nước uống, vô luận cô muốn biết cái gì tôi cũng nói!
Diệp Từ nhìndáng vẻ người đàn ông này tựa hồ rất tự nhiên, một chút cũng không giống đang giả vờ, nghĩ một hồi liền đem túi nước ném cho xong hắn. Mới vừa rồi cô đã ném một cái Thuật Trinh Sát cho người đàn ông này, phát hiện đây chỉ là một NPC phổ thông cấp 10, gọi là Mã Khắc, loại NPC này chỉ số thông minh không cao, cũng không khả năng diễn xuất sánh ngang ảnh đế, cho nên, Diệp Từ hơn phân nửa đã tin những lời của người đàn ông này.
Mã Khắc vội vàng cầm túi nước trên mặt đất lên, dùng bàn tay vội vàng mà run rẩy mở túi nước ra, liền trực tiếp rót nước trong túi vào miệng. Hắn uống vừa vội vừa mau, tựa hồ nếu không ngay lập tức uống hết túi nước này thì dù có chết cũng không cam lòng.
Nhìn cái dáng vẻ kia của Mã Khắc, Ya La Na lặng lẽ đến gần Diệp Từ, mang một chút khẩn trương thấp giọng hỏi: Bạch Tinh Linh, hắn, hắn không có nguy hiểm gì chứ?
Diệp Từ lắc đầu một cái, tỏ vẻ mình cũng không biết. Bất quá trong lòng cô đã mơ hồ có một loại cảm giác, bản đồ này bỗng dưng lại xuất hiện một NPC như vậy, tuyệt đối liên quan đến lối ra của bản đồ. Chẳng qua là, muốn thăm dò được tin tức thì hoàn toàn phải dựa vào bản lĩnh của bạn. Không chỉ có như vậy, Diệp Từ còn có một loại cảm giác, ở bản đồ này, NPC giống như Mã Khắc không chỉ có một, bọn họ nhất định đang ngây người ở một nơi nào đó, chờ đợi người chơi tới thăm dò.
Cho anh. Diệp Từ nhìn Mã Khắc uống nước, sau một hồi, đưa một xâu thịt qua cho hắn.
Mã Khắc tỏ ra rất kích động, dáng vẻ thụ sủng nhược kinh khiến cho hắn không dám cứ như vậy đưa tay ra nhận xâu thịt kia, mà là khẩn trương nhìn Diệp Từ.
Ăn đi, uống nước không cũng không no được, ăn chút đi. Âm thanh Diệp Từ dịu đi không ít, bất quá một chút cảnh giác trong con người đen bóng kia một chút cũng không tiêu tán.
Cám ơn, cám ơn! Mã Khắc thấy Diệp Từ nõi như vậy cũng không khách khí, liền trực tiếp đoạt lấy xâu thịt kia, bắt đầu nhét vào trong miệng.
Hành động này lập tức liền khiến Lão Tứ bất mãn, nó thực sự gầm nhẹ một tiếng, Mã Khắc bị dọa sợ lùi về phía sau mấy bước, Diệp Từ đưa tay ra vỗ vỗ Lão Tứ, sau đó bắt đầu chia thịt cho nó và Ya La Na. Mặc dù Lão Tứ còn bất mãn vì xâu thịt bị Mã Khắc ăn mất, bất quá Diệp Từ chia cho nó một xâu thịt lớn, liền khiến nó yên tĩnh không ít.
Ngựa khắc ăn xong thịt, lại uống thêm nước, thoạt nhìn có chút tinh thần, lúc này mới hướng về phía Diệp Từ hết sức lễ phép bày tỏ cám ơn: Vô cùng cảm ơn bạn đđã trợ giúp tôi, cám ơn.
Không cần, nói một chút coi, anh từ đâu tới? Đi tới nơi nào? Diệp Từ nhìn dáng vẻ yếu ớt ấy của Mã Khắc, cũng không thấy có thể chạy, vì vậy dứt khoát chỉ thỉnh thoảng chú ý hắn, như vậy cũng có thể khiến cho hắn buông lỏng một chút cảnh giác, không đến nổi khẩn trương thái quá, nói không chừng càng có thể hỏi được một vài điều
Ta là thương nhân tới từ đại lục Magas, phải đi đảo Phỉ Thúy. Mã Khắc thở ra một hơi: Định tới đó nhập một ít hàng hóa, sau đó đem về Đại Lục Ma Gas.
Đảo Phỉ thúy? Diệp Từ hơi nhíu mày, tỏ ra có chút kinh ngạc. Ở kiếp trước, Đảo Phỉ thúy vẫn luôn tồn tại trong scahs giới thiệu của Đại lục Majia, hình như chưa có ai tìm được của vào của nơi đó, biến nơi này thành một trong số những địa danh bí ẩn nhất của Vận Mệnh.
Đúng vậy, Đảo Phỉ thúy. Mã Khắc tựa hô fucngx không có hứng thú giải thích cho Diệp từ biết Đảo Phỉ thúy là nơi nào, chẳng qua là mang gương mặt khổ sở ngồi chỗ đó, tỏ ra hết sức mệt mỏi cùng bi thương.
Anh là lần đầu tiên đi đường này? Diệp Từ từ trên xuống dưới đánh giá Mã Khắc.
Không, không phải, con đường này đã đi qua rất nhiều lần rồi, nhưng là, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện tình trạng đáng sợ như vậy! ! Trên mặt Mã Khắc bỗng nhiên xuất hiện một loại bieetr tình hoảng sợ tột cùng, loại biểu tình này dường như đã nói rõ tình huống anh ta gặp phải gian khổ và kinh khủng như thế nào.
Diệp Từ nhìn biểu tình của anh ta, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, chỉ sợ tình huống Mã Khắc gặp phải sẽ liên quan tới hướng đi tiếp theo của cô. Vì vậy cô tỉnh rụi hỏi: Làm sao? Ở một nơi mênh mông cát vàng như thế này, anh rốt cuộc gặp phải cái gì?
Mã Khắc dùng hai tay gầy đét ôm lấy khuôn mặt, sau đó khóc rống lên, dáng vẻ thương tâm kia, khiến cho Diệp Từ cũng có chút tay chân luống cuống.