Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ Săn Thế Giới

Q.3 - Chương 192 - Yalana.

Trước Sau

break
Chắc sẽ không phải đang hạ độc cô đi. . . Diệp Từ nhìn bạch quang phủ lên đầu, bất giác cười khổ, lần này lại là lời nguyền gì vậy?

Ánh sáng chói mắt kia duy trì tầm vài chục giây rồi biến mất, đúng lúc này Hệ Thống nhắc nhở: Bạn học xong ngôn ngữ Do Ro.

Quả nhiên là trò chơi a! Chỉ như vậy đã học xong ngôn ngữ của một dân tộc! Loại chuyện tốt như thế này sao không có ngoài đời vậy? Ngoài đời, Diệp Từ là một kẻ mù ngoại ngữ, trừ tiếng Trung ra, miễn cưỡng cũng chỉ có thể nói được chút tiếng Anh, cho nên với phương thức học tập ngôn ngữ tiện lợi trong trò chơi liền cảm thấy vô cùng hâm mộ ghen tị hận, nếu ở ngoài đời cũng có thể làm như vậy thì tốt rồi.

Được rồi, Bạch Tinh Linh, nếu cô muốn mua đàn, có thể nói chuyện với Ba Li. Nếu như còn cần chuyện gì khác, cô có thể đến đại sảnh thôn tìm ra. Đạt Lỗ Pháp Nhĩ đem Diệp Từ giao cho người đàn ông trung niên kia, sau đó xoay người rời khỏi lều vải.

Diệp Từ hướng về bòng lưng của ông ta hành lễ, dù thật lòng hau giả bộ cũng được, bây giờ đang ở trên địa bàn của người khác, bày tỏ sự kính trọng với lão đại của bọn họ là chuyện đương nhiên.

Hiển nhiên, Diệp Từ lễ phép như vậy khiến cho BaLi hết sức hài lòng, ông ta híp mắt cười nói với Diệp Từ: Bạch Tinh Linh, bạn muốn mua đàn sao?

Đúng vậy. Ngài Bali tôn kính. Diệp Từ gật đầu một cái, cô nhìn thoáng qua mặt tường treo đầy nhạc cụ phía sau Bali, mỗi món đều rất hoàn mĩ, nhìn một cái cũng biết là đồ tốt.

Được rồi, bạn có thể chọn một nhạc cụ trong số này. Ba Li mở ra một khung giao dịch với Diệp Từ, phía trên để các kiểu nhạc cụ, tnhìn mà hoa cả mắt, nhất thời Diệp Từ không biết nên chọn cây đàn nào.

Ba Li nhìn Diệp Từ có chút choáng váng, mỉm cười hỏi: Bạch Tinh Linh, hình như bạn gặp phiền toái trong việc chọn nhạc cụ, đây là thế mạnh của tôi, nếu bạn yên tâm, không ngại nói cho tôi, tôi có thể giúp bạn.

Diệp Từ nhìn bộ dáng chân thành của Bali, vì vậy gật đầu một cái: Ngài Bali tôn kính, tôi tới mua nhạc cụ cho một Nhân Ngư, cô ấy sử dụng thụ cầm, nhưng là, nơi này nhiều thụ cầm như vậy, tôi cũng không biết chọn cây nào, không biết ngài có đề nghị nào tốt không?

Ba Li nghe Diệp Từ lnói, hơi nghiêng đầu suy nghĩ sau đó hỏi: Nhân Ngư kia có phải có một cái đuôi cá màu xanh lam, tóc màu vàng, nói chuyện rất điên khùng?

Diệp Từ liền vội vàng gật đầu, xem ra danh tiếng của coo nàng người cá kia cũng rất lớn, thậm chí ngay cả tộc nhân Doro sống trên núi cũng biết tới đức hạnh đó của cô nàng.

Nga, cô là Lia, là khách quen của tiệm chúng tôi. Ba Li mỉm cười: Người này cũng không biết có chuyện gì, thường xuyên phá hỏng đàn của mình, may mà cô ta cũng không gán trách nhiệm lên đầu chúng tôi, nếu vì vậy mà nói đàn của chúng tooi làm không tốt thì đúng thực là quán oan uổng rồi. Ba Li nói vừa lật khung giao dịch, rất nhanh liền lật đến trang cuối cùng, chỉ một cây thụ cầm màu vàng nói: Đây chính đàn mà Lia cần, cô ta lần nào cũng mua loại này, cho nên, bạn cứ lấy loại này là được.

Diệp Từ nhìn cây thụ cầm kia, quả nhiên giống hệt cây cầm trong tay Lia lúc hai người gặp nhau, hào quang rực rỡ, hết sức xinh đẹp. Diệp Từ nhìn lại số tiền trong túi, mặc dù không biết cây cầm này giá bao nhiêu, nhưng tiền trên người cô hẳn là đủ. Được, ngài Bali tôn kính, cây đàn này giá bao nhiêu, tôi muốn mua.

Cây đàn này không rẻ, nó cần hai mươi khối quặng Thúy Lục viễn cổ tới đổi. Ba Li thoáng qua cây đàn kia híp mắt cười nói với Diệp Từ, bất quá, câu trả lời của ông ta khiến cho Diệp từ cau mày: Ngài nói sao? Hai mươi khối gì?

Khoáng thạch Thúy Lục viễn cổ. Ba Li gật đầu một cái.

Phía ngài không thu tiền sao? Khóe mắt Diệp Từ giật vài cái.

Tiền gì?

Chính là cái này. Diệp Từ lấy một kim trong túi đưa ra cho Bali.

Bali cầm đồng vàng kia để trong tay lật tới lật lui một hồi, sau đó lại bỏ vào trong miệng cắn một cái, cuối cùng hết sức tiếc nuối trả lại cho Diệp Từ: Đây là cái gì? Cái này được dùng để làm gì?

Điều này thực sự khiến Diệp Từ bốc khói rồi, đây là cái gì? Đây là kim tệ lưu thông trong game a! Chỉ cần có thứ này, có thể đi ngang khắp các đại lục a. Làm sao đến nơi này lại không được? Diệp Từ có chút không dám tin: Ngài Bali, ngài nói, cái này ở chỗ các ngài không có giá trị gì ư?

Ba Li xòe hai tay nhún vai, chậm rãi nói: Dĩ nhiên không có, Bạch Tinh Linh, chẳng lẽ cái này ở chỗ bạn rất có giá trị ư?

Diệp Từ trằm mặc. Được rồi, nơi này là bộ lạc nguyên thủy, nơi này hẻo lánh, tiền tệ lưu thông ở nơi này không giống bên ngoài, nhưng là ai có thể nói cho cô, bây giờ cô phải làm sao? Bi phẫn một hồi, Diệp Từ cúi người nói nới Bali: Được rồi, ngài Bali, tôi có chút chuyện cần hỏi ngài Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, hẹn gặp lại ngài.

Ba Li gật đầu với Diệp Từ, Diệp Từ xoay người rời khỏi lều, đi về phía một túp lề lớn ở giữa thôn. Vừa đi, cô vừa không nhịn được than thở, cô muốn nói, nhiệm vụ này không đơn giản như vậy, nếu chỉ là chạy chân, được giao từ một NPC lever 120 có phải là quá khoa trương rồi hay không, suy nghĩ cả nửa ngày, hóa ra khó là ở chỗ này.

Rất nhanh, Diệp Từ liền đi vào lều của Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, sau khi hành lễ và hàn huyên với ông ta một hồi, Diệp Từ đi thẳng vào chủ đề: Ngài Đạt Lỗ Pháp Nhĩ , kim tệ của đại lục Majia không thể lưu thông ở nơi này sao?

Đây là dĩ nhiên, cho tới nay chúng ta vẫn không lui tới vơi chhungr tộc khác, chỉ trao đổi cùng Nhân Ngư, mà Nhân Ngư cũng không sử dụng tiền tệ củ đại lục Majia, tiền của cô ở nơi này xác thực là không thể dùng được. Đạt Lỗ Pháp Nhĩ nói chuyện đương nhiên, một chút cũng không cảm thấy đây là vấn đề gì to lớn.

Diệp Từ thở dài một cái, xem ra cô muốn lấy cây đần này tới tay, việc trước tiên là phải đi kiếm một chút tiền. Như vậy, ngài Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, tiền của mọi người là gì? Là khoáng thạch Thúy Lục viễn cổ đó sao?

Khoáng thạch Thúy Lục viễn cổ cũng chỉ là một loại trong số đó, nói chính xác hơn, tiền tệ lưu thông chỗ chúng ta là khoáng thạch viễn cổ. Thường thấy nhất là khoáng thạch Huyết Hồng viễn cổ, một trăm khối Huyết Hồng viễn cổ có thể đổi một khối Hải Lam viễn cổ, mà một trăm khối Hải Lam viễn cổ có thể đổi một khỏa Kim Hoàng viễn cổ, một trăm khối Kim Hoàng viễn cổ có thể đổi một khối Thúy Lam viễn cổ. Đạt Lỗ Pháp Nhĩ giới thiệu cẩn thận các loại khoáng thạch với Diệp từ một lần.

Bất quá Diệp Từ vừa nghe xong thì trong đầu ông một tiếng, có vẻ cái thứ này muốn kiếm cũng không dễ, mà còn muốn kiếm đủ thì không biết đến năm nào tháng nào a.

Suy nghĩ kỹ một hồi, mới thở ra một hơi, giờ không muốn cũng không có biện pháp, vì có thể rời khỏi đây, không cần suy nghĩ nhiều, phải nhanh chóng kiếm cho được 20 khối khoáng thạch Thúy Lục viễn cổ. Cô liền hướng Đạt Lỗ Pháp Nhĩ hỏi: Như vậy tôi phải tới đâu và làm những gì mới có thể có được những khoáng thạch đó?

Bạn có hai cách, bất quá đều phải đi sâu vào lòng núi lửa Reda. Cách thứ nhất chính là đào mỏ, những khoáng thạch này có thể đào được, nếu như vận khí tốt, cô có thể đào được khoáng thạch Thúy Lục viễn cổ, một cách khác chính là tới Hắc Động phía sâu trong lòng núi lửa Reda, bên trong có rất nhiều Nham Thạch Nhân, chỉ cần đánh bại chúng, liền có thể lấy được. Đạt Lỗ Pháp Nhĩ mỉm cười giảng giải cho Diệp Từ: Đúng rồi, chỗ ta có một cái cuốc, ta nghĩ cô hẳn sẽ cần tới.

Diệp Từ nhận lấy cái cuốc Đạt Lỗ Pháp Nhĩ đưa cho thì có cảm giác giống như mình bị người ta từng bước tường bước lừa vào bẫy vậy, loại cảm giác này thật đúng là không tốt, sao cô lại có cảm giác mình tới đây để làm culi chứ nhỉ.

Bất quá, mặc dù như vậy, Diệp Từ vẫn chỉ có yên lặng chịu đựng, ai kêu cô là người chơi, đối phương là NPC có chỉ số IQ cao cơ chứ ? Rất không công bằng.

Cô đi tới phía nam của thôn sẽ gặp được một người tên Nou Bo, anh ta là dũng sĩ của bộ tộc Doro, anh ta sẽ mang bạn tới lòng núi lửa Reda. Sau khi Đạt Lỗ Pháp Nhĩ giao phó những việc này xong thì không có thêm phản ứng gì với Diệp Từ nữa, xem ra, tạm thời Diệp Từ sẽ không thể đối thoại tiếp cùng ông ta. Vì vậy Diệp Từ hành lễ với ông ta, sau đó rời khỏi lều của Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, đi về phía NouBo.

Nou Bo là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn vượt trội so với những tộc nhân Doro khác, quần áo trên người anh ta cũng rực rỡ hơn một chút, trên cổ mang mấy chuỗi vòng cổ răng thú, cầm trong tay một cây trường thương sắc bén. Trên thân thể phủ đầy vết thương, có thể nhìn ra được đây là một chiễn sĩ dũng cảm nhiều lần vì an toàn của bộ tộc mình mà anh dũng chiến đấu. Diệp Từ tìm được anh ta, nói rõ mục đíchcủa mình, Nou Bo vô cùng nhiệt tình, đáp ứng tìm người mang Dieeppj Từ đi vào lòng núi lửa.

Bạch Tinh Linh, đi vào lòng núi Reda không phải việc dễ dàng, đường đi nơi đó quả thực quá mức phức tạp, không biết bạn có muốn thuê một người dẫn đường của bộ tộc không? Nou Bo nhìn có vẻ chất phác, bất quá đối với con đường kiếm tiền cũng hết sức nhạy bén, anh ta nhìn Diệp Từ cười híp mắt nói.

Tới một nơi chưa từng đặt chân đến nếu có thể thuê một lính đánh thuê là tốt nhất, chẳng những có thể tiết kiệm không ít công sức dò đường, hơn nữa có thể trợ giúp mình một chút trong thời khắc nguy hiểm. Chỉ là bất quá, hiện tại Diệp Từ không có cách nào thuê được, cô rất tiếc nuối lắc đầu một cái: Nou Bo, tôi không có khoáng thạch viễn cổ, ngay cả một khối khoáng thạch Huyết Hồng viễn cổ cũng không có, không thuể thuê được người dẫn đường, thật xin lỗi.

Nou Bo nghe Diệp Từ nói như vậy, nhíu mày, tỏ ra có chút tiếc nuối: Như vậy a, vậy thì thực là tiếc. Anh ta dừng một chút, nhìn đội hình phía sau, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên nói: A, Bạch Tinh Linh, bạn là khách của chúng ta, lại là tộc trưởng giới thiệu bạn tới, nếu chỉ nói chuyện khoáng thạch thì quá khách khí rồi, không bằng như vậy, ta sai một người dẫn đường đi theo, đến khi bạn có thu hoạch thì trả tiền, thế nào?

Lại có chuyên tốt như vậy sao? Diệp Từ cũng không tin đâu, trên thế giới nào có loại bánh nướng trên trời rơi xuống này, tên Nou Bo này tuyệt đối có mục đích. Bất quá, Diệp Từ nheo mắt, cũng không lập tức cự tuyệt, cô ngược lại muốn nhìn thử xem tại sao Nou Bo lại làm vậy. Vì vậy, cô tỏ ra rất áy náy: Làm sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy, tôi đã được ngài Đạt Lỗ Pháp Nhĩ vô cùng chiếu cố, nếu còn như vậy, chẳng phải rất vô lý sao?

Không sao khôngsao, Bạch Tinh Linh, người Doro chúng ta rất hiếu khách, có thể giải quyết khó khăn giúp bạn cũng là việc nên làm. Nou Bo sang sảng cười lớn, anh ta vẫy vẫy tay, rất nhanh liền có người mang tới một đứa bé trai gày yếu còn có chút bệnh trạng tới trước mặt Diệp Từ, anh ta chỉ vào đứa trẻ nói: Bạch Tinh Linh, bạn cũng đừng nhìn hắn nhỏ, chân của nó rất nhanh, dẫn đường không thành vấn đề, hơn nữa, giá của nó rấ rẻ, mỗi ngày chỉ cần năm mươi khối khoáng thạch Huyết hồng viễn cổ.

Diệp Từ nhìn bé trai người Doro, màu da của nó có chút nhợt nhạt, tóc cũng không mượt, thân thể lại gầy yếu, tuổi cũng không lớn, dựa theo tiêu chuẩn người Doro mà nói, nó có chính là một con ma ốm, hơn nữa còn là loại bệnh giai đoạn cuối. Với người Doro vóc dáng lực lưỡng và phục tùng sức mạnh, đứa bé này nhất định không được chào đón, thậm chí là một gánh nặng, Diệp Từ không biết đứa bé này sao lại ở trong đội quân Doro, bất quá, xem ý Nou Bo, anh ta phi thường chướng mắt đứa bé này, thậm chí rất muốn xử lý cái gánh nặng này.

Trong tay đứa trẻ Doro nắm một cây côn gỗ, cánh tay so với Tinh Linh nổi tiếng nhỏ nahwns còn nhỏ hơn, đứng ở nơi đó thậm chí còn hơi lung lay, Diệp Từ rất sợ nó ngã xuống mottj cái là không dậy nổi. Nhìn cục diện này, Diệp Từ cũng có chút khó xử, mang đứa bé này đi vào lòng núi lửa Reda, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu? Vạn nhất đứa bé này chết ở trên đường thì cô có phải chịu trách nhiệm hay không?

Nou Bo tựa hồ nhìn ra tâm tư của Diệp Từ, anh ta híp mắt cười nói: Thứ người Doro chúng ta không sợ nhất là chết, nếu như chết vì chiến đấu, đó là vinh dự của chúng tôi, giống như Khố Tháp vậy.

Diệp Từ lại nhìn Nou Bo một cái, trong lòng âm thầm cười khẩy, người này, nhìn tựa hồ rất thành thật, bất quá cũng không phải cái dạng tốt đẹp gì. Một mặt ám chỉ Diệp Từ đứa bé này dù chết cũng không có vấn đề, mặt khác lại ám chỉ với Diệp Từ, nếu như đứa bé trai nàykhông chết, cô còn phải trả tiền mướn. Đây đúng là một ná hai chim nha, nếu Diệp Từ dẫn theo đứa bé này, chết là giải quyết phiền toái cho hắn, không chết còn có thể kiếm chút tiền, loại chuyện này ai không muốn làm?

Nou Bo một chút cũng không tránh ánh mắt của Diệp Từ, ở tộc Do La, thực lực chính là tquyền phát ngôn duy nhất, không có thực lực thì chính là phế vật, dựa theo quy tắc cá llowns nuốt cá bé, kết cục của phế vật kia chính là chết. Cho nên, hắn một chút cũng không cho rằng mình sai.

Đứa bé trai tộc Doro đó nâng đầu lên, nhìn Diệp Từ, sắc mặt nó tái nhợt, hô hấp dồn dập, nhìn giống như sắp chết vậy. Bất quá, sâu trong ánh mắt của nó, Diệp Từ nhìn thấy sự kiên cường bất khuất, một kẻ yếu đuối không thể có ánh mắt này. Cứ như vậy trong nháy mắt, nội tâm Diệp Từ không nhịn được rung động, mặc dù không biết mang theo đứa bé này sẽ phát sinh chuyện gì, bất quá, cô tin tưởng, một đứa nhỏ có ánh mắt như vậy, tuyệt đối không phải một kẻ chịu cúi đầu trước vận mệnh.

Vì vậy, cô gật đầu một cái, đưa tay sờ đầu đứa bé, ở xoay người nhìn Nou Bo nói: Được rồi, tôi thuê cậu ta, cậu ta tên gì?

Dela. thời điểmNou Bo nói như vậy, người chung quanh hắn phốc xuy cười, Diệp Từ nheo mắt, mặc dù không biết cái tên này có nghĩa là gì, nhưng, cô biết, đây tuyệt đối không phải cái tên hay. Bạch Tinh Linh, cô gọi nó là Dela là được.

Được rồi. Diệp Từ không muốn tiếp tục dây dưa với Nou Bo, bởi vì người này gây cho Diệp Từ một cảm giác dối trá, khiếncho cô có chút khó chịu: Vậy tôi đi đây.

Đi đi, Bạch Tinh Linh, đi về phía kia, có Dela dẫn đường cho bạn, rất nhanh bạn có thể tới được lòng núi lửa Reda. Nou Bo hiển nhiên tâm tình rất tốt, chỉ chỉ về phía có mấy tên hộ vệ canh chừng không xa, nói cho Diệp Từ.

Diệp Từ mang đứa trẻ Doro này đi về phía miệng hang khổng lồ, không bao lâu, cô đã nhìn thấy một cái miệng hố lớn, sâu không thấy đáy, cỏ cây xanh um tươi tốt xen lẫn đá tảng, còn có một vài dược liệu hiếm thấy lẫn lộn trong đó. Một mảnh sinh cơ bừng bừng, thoạt nhìn, núi lửa Reda giống như một ngọn núi lửa chết, nhiều năm như vậy cũng chưa từng phun trào.

Đứa trẻ Doro mặc dù gầy yếu, nhưng tốc độ đi đường cũng không tệ, cậu ta mang Diệp Từ đi vào một dải đường mòn ít người lui tới tiến vào lòng núi lửa Reda. Diệp Từ đi phía sau nó, nhìn thân hình gày yếu kia của nó, rơi vào trầm tư, cô ném một Thuật Trinh Sát lên đứa trẻ, nhưng không thu hoạch được gì, đứa trẻ này nhìn rất bình thường. Nhưng lại khiến cho Diệp Từ cảm thấy một loại thần bí mơ hồ.

Dela là ý gì? Diệp Từ nhìn sống lưng đứa trẻ, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Lời này khiến cho thân thể đứa trẻ Doro khẽ lung lay, rồi sau đó âm thanh rầu rĩ truyền tới: Dạ, nghĩa là, phế vật.

Diệp Từ gật đầu một cái, quả nhiên không sai biệt lắm với suy nghĩ của cô. Ở Vận Mệnh, mỗi một NPC đều có tiềm chất và quan hệ, nếu như bạn có thể thành lập một mối quan hệ tốt với họ, thông thường sẽ nhạn được một số bí mật hoặc ưu đã đặc thù. Những hiểu biết về tộc Doro mà Diệp Từ có được đều là lấy từ chỗ Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, cho nên rất quan phương, cũng rất đại khái, nếu như cô muốn tìm một kiến trúc sư tỏng tộc, chỉ dựa vào những thông tin đó thì quả thật là không thể. Ngược lại nếu như hạ thủ từ đứa bé này, có lẽ có teher biết được không ít sự tình.

Diệp Từ vừa đi vừa đánh giá cậu bé, nếu nó có thể nằm trong đội vệ binh Doro, hẳn là sẽ phải có chút ít bản lĩnh, hoặc một chút bối cảnh. Mà dựa theo suy luận thường thức, ý trước có vẻ khả thi, dẫu sao nếu đứa bé này có chút bối cảnh, Nou Bo cũng không thể coi rẻ sống chết của nó. Về phần tại sao một người có chút bản lãnh lại bị nou Bo coi thường, thì Diệp Từ không biết được, bất quá, nhìn biểu hiện của nó, nó cũng không phải là phế vật như Nou Bo nói, ít nhất, chính nó không thừa nhận.

Cho nên, chỉ cần Diệp Từ muốn, thành lập một mối quan hệ tốt với đứa bé này cũng là chuyện đơn giản.

Cậu tên gì?

Dela. . . Âm thanh đứa bé càng nặng nề, giống như một ao nước đọng.

Chẳng lẽ, cậu cũng nghĩ rằng mình là Dela sao? Diệp Từ tỉnh rụi nhìn bóng lưng cậu bé, trong thanh âm có chút lạnh lẽo.

Bất quá đứa bé cũng không trả lời Diệp Từ ngay, chỉ càng thêm trầm mặc, trầm mặc, một mực trầm mặc đến mức Diệp Từ cảm thấy mình hình như đã dùng sai phương pháp, nó mới bỗng nhiên mở miệng nói: Tôi tên YaLaNa. thanh âm của nó rất nhỏ, gần như thở không nổi.

Khóe miệng Diệp Từ câu lên một nụ cười mơ hồ, rất tốt, có thể trả lời cô, vậy thì cô đoán không sai, cậu bé này có một trái tim bất khuất. Chỉ cần không chịu thua, sớm hay muộn gì nó cũng sẽ thành công.

Diệp Từ không phải người giỏi ăn nói, YaLaNa lại kiệm lời, hai người ở chung một chỗ, nếu muốn hàn huyên thiên nam địa bắc, căn bản là không thể. Bọn họ vừa đi vừa đào mỏ, vừa câu được câu chăng, Diệp Từ cuối cùng là biết được tình huống của YaLaNa.

Cha YaLaNa là một dũng sĩ trong bộ lacj, mẹ lại có chút bệnh trong người, điều này ở tộc Doro là tương đối hiếm hoi. Cho nên, trọng trách nuôi sống một gia đình đều rơi lên vai cha nó, một lần đi săn chỉ vì muốn kiếm thêm thức ăn cho gia đình liền không may mất mạng dưới nanh vuốt của mãnh thú, gia đình lập tức rơi vào trong dầu sôi lửa bỏng. Mặc dù tộc Doro có truyền thống chiếu cố cô nhi quả phụ, nhưng vẫn không thể bằng được người đàn ông trong nhà. YaLaNa là tráng đinh duy nhất trong nhà, mặc dù nó gầy yếu khác hẳn những người Doro khác, nhưng dù sao nó cũng là một đứa con trai. Đạt Lỗ Pháp Nhĩ cũng không thể phá bỏ quy củ lâu đời trong bộ tộc mà trợ cấp cho gia đình nó, cho nên, ông chỉ có thể an bài YaLaNa vào đội thủ vệ, để nó có thể dựa vào chút tiền lương ít ỏi nuôi sống mẹ mình.

Bất quá, Nou Bo lại là một kẻ sính quyền, hắn cũng không có lòng thương hại như Đạt Lỗ Pháp Nhĩ , ở trong quân đội, thhuws hắn yêu cầu chính là năng lực và dũng cảm, mà đối với YaLaNa đi cửa sau hắn vô cùng bài xích, hơn nữa YaLaNa thực sự không thể so được với người Doro, điều này càng khiến cho Nou Bo không vui. Mặc dù hắn không thể trái ý Đạt Lỗ Pháp Nhĩ đem YaLaNa đuổi khỏi đội thủ vệ, nhưng nhưng khắp nơi đích làm khó nó, khấu trừ tiền lương của nó.

Mà lúc này Diệp Từ đến, vừa vặn cung cấp cho Nou Bo một cơ hội đuổi YaLaNa đi khỏi, cho nên, dù cho hắn không được tiền cũng muốn đuổi YaLaNa đi, huống chi nếu Ya La Na không chết, hắn còn có thể mỗi ngày kiếm được 50 khồi khoáng thạch Huyết Hồng viễn cổ nha, đây chính vụ buôn bán lời.

Đây là một câu chuyện đau buồn, bất quá Diệp Từ cũng không cảm thấy khổ sở. Bởi vì ở trên thế giới này, bi kịch mỗi ngày đều đang phát sinh, nào có nhiều tâm tư vì người khác rơi lệ như vậy chứ? Huống chi, dường như YaLaNa cũng không cảm thấy đây là một bi kịch.

Cậu đã từng ra chiến trường chứ?

Chị nói đi săn? đại khái sau khi YaLaNa làm quen với Diệp Từ, lại cảm thấy Bạch Tinh Linh này không hề hung ác, càng không phách lối gì, lúc nói chuyện cùng cô cũng không còn e sợ rụt rè nữa.

Ừ. Dù sao người Doro ở nơi này cũng không có cơ hội đánh nhau với chủng tộc khác, cái gọi là chiến trường cũng chỉ có đi săn.

Đã đi, lần nào Nou Bo cũng phái tôi tới tiền tuyến, hắn ta đạo khái là hi vọng tôi sẽ chết. YaLaNa nói rất thản nhiên, không có một tia bi thương ưu tư: Bất quá, tôi chạy rất nhanh, vận khí cũng rất tốt, lần nào cũng sống sót trở lại bộ lạc. Diệp Từ gật đầu một cái,sau một hồi đi theo YaLaNa Diệp Từ cũng cảm giác được, NPC này có nhanh nhẹn rất cao, ít nhất Diệp Từ có nhanh nhẹn rất cao nhưng đi cùng nó lại không phải dừng lại chờ đợi.

Đi vào sâu phía miệng núi lửa Reda, từ trên xuống dưới đều phân bố một loại quặng màu đen, loại quặng này càng vào sâu lòng núi lửa càng nhiều, phủ kín khắp nơi, nhưng đi sâu hơn vào bên trong, bỗng dưng lại trở nên thưa thớt. Hai người càng đi sâu hơn vào trong, Diệp Từ tùy thời cũng sẽ dừng lại đào mỏ, những mỏ quặng này cũng sẽ có khoanngs thạch viễn cổ, dĩ nhiên, nhiều nhất là khoáng thạch Huyết Hồng, ít hơn là khoáng thạch Hải Lam, mà khoáng thạch Kim hoàng lại càng ít, khoáng thạch Thúy Lam thì Diệp từ còn chưa thấy khối nào.

Mỗi khi Diệp Từ dừng lại đào mỏ YaLaNa đều đứng một bên lẳng lặng chờ đợi, cậu nhìn cái cuốc trong tay Diệp Từ, ánh mắt tĩnh lặng, không có một tia tham niệm, tựa như Diệp Từ đang đào quặng chứ không phải tiền tệ lưu thông của bộ lạc nó. Diệp Từ đào một mạch, lần này vận khí tương đối khá, lại ra một khối khoáng thạch Kim Hoàng, còn có mười mấy khối khoáng thạch Huyết Hồng, cô ngồi xuống nghỉ ngơi. Mà YaLaNa vẫn đứng tại chỗ, quan sát khắp nơi, giống như lmột lính tuần tra xứng chức vậy.

Diệp Từ có chút kỳ quái, cô hỏi: Ya La Na, những khoáng thạch này cầm về liền có thể trực tiếp đem đi giao dịch sao?

Đúng vậy.

Vậy tại sao cậu không đào một chút?

Ya La cầm lắc đầu một cái: Đây không phải là khoáng thạch của tôi, là khoáng thạch của bộ lạc, tôi không thể cầm, hơn nữa. . . Không có cuốc đã được đại nhân Đạt Lỗ Pháp Nhĩ làm phép thì không thể đào được loại quặng này.

Thì ra là như vậy, không nhìn ra thằng nhóc này có nguyên tắc như vậy. Đã như vậy Diệp Từ cũng sẽ không miễn cưỡng YaLaNa nữa mà tiếp tục đào mỏ.

Hiển nhiên, đào mỏ là một việcrất cực khổ, mặc dù Diệp Từ rất kiên nhẫn, nhưng đối với việc làm thợ mỏ, Diệp Từ rất không có hứng thú, rất nhanh cô liền không muốn tiếp tục loại công việc vô vị này nữa. Cô nhớ Đạt Lỗ Pháp Nhĩ có nói, còn một cách khác để lấy được khoáng thạch, cho nên định đi thử một lần.

YaLaNa, cậu biết Hắc Huyệt chứ?

Biết. YaLaNa gật đầu một cái, bất quá cậu rất kinh ngạc khi nghe diệp Từ nhắc đến cái tên này, nhưng là, cậu vẫn không mở miệng hỏi.

Vậy cậu dẫn tôi tới đó đi. So với mấy khối khoáng thạch bất động kia, Diệp Từ vẫn cảm thấy quái vật xấu xí vẫn khả ái hơn một chút.

Chị muốn tới đó làm gì? YaLaNa mặc dù biết thn phận mình không thích hợp để hỏi những điều này, nhưng đắn đo một hồi, cậu vẫn mở miệng hỏi.

Đương nhiên là đi đánh khoáng thạch rồi. Diệp Từ nhìn YaLaNa một cái, chẳng lẽ cậu ta không biết đánh quái trong Hắc Huyệt sẽ rơi khoáng thạch.

Nhưng là, Nham Thạch Nhân nơi đó rất đáng sợ, chúng ta sẽ bị đánh chết! YaLaNa hết sức cẩn trọng lắc đầu.

NPC phổ thông khác với người chơi, bọn họ chỉ có một sinh mạng, chết đi sẽ hết, trừ phi có hồi sinh thuật đặc thù, nếu không,lúc gặp nguy hiểm tốt nhất nên tránh đi. Diệp Từ dĩ nhiên biết chuyện này, cho nên cũng tương đối cân nhắc hoàn cảnh của YaLaNa, cô cũng không muốn cậu bé này chết, huống chi, cô còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, tự nhiên sẽ không dễ dàng mang nó đi chịu chết. Không cần lo lắng, cậu dẫn tôi tới cửa hang là được, tự tôi có thể đối phó, những chuyện khác không cần lo lắng.

Nhưng là, tôi là người dẫn đường của chị. . .

Diệp Từ hiểu sự cố chấp của cậu bé, cô lắc đầu một cái cự tuyệt, sau đó nói: Cậu chỉ là một người dẫn đường, cho nên, phục tùng mệnh lệnh của tôi là được.

YaLaNa còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, cậu xoay người mang Diệp Từ đi về một hướng khác.

Nếu là đối phó Nham Thạch Nhân, nhất định sẽ không thể thiếu dược tề kháng hỏa, Diệp Từ nhìn hành trang của mình, cũng không ít dược tề kháng hỏa trung cấp, phỏng đoán để đối phó với Nham Thạch Nhân mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng chắc đều ổn cả. Cô tạm thời không biết Nham Thạch bao nhiêu lever, bất quá, chỉ cần không vượt qua quái phổ thông lever 80, cô có thể làm được.

Rất nhanh, YaLaNa dẫn Diệp Từ tới Hắc Huyệt

Cừa vào Hắc Huyệt cũng không coi là lớn, hơn nữa ở khuất sau một khối nham thạch màu đen, nếu không có người quen thuộc địa hình tới dẫn đường thì rất khó phát hiện. Nơi này đã không còn cây cối gì, khắp nơi đều là màu đen mỏ quặng, một mảng dấu vết bị cháy rụi.

Trong này chính là Hắc huyệt, Bạch Tinh Linh, chị phải vào thật sao? YaLaNa tỏ ra rất khẩn trương.

Đúng vậy.

Bên trong rất đáng sợ, Nou Bo đã từng mang đội thân vệ tới nơi này, nhưng cuối cùng họ tổn thất rất nhiều người, cho đến bây giờ, trừ đại nhân Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, chúng tôi không ai dám tới gần, tôi nghe nói Nham Thạch Nhân bên trong rất lợi hại, nham thạch nóng chảy trên mình sẽ nướng chín người. YaLaNa lộ ra mấy phần sợ hãi, cậu dựa vào những gì đã nghe ra sức thổi phồng sự đáng sợ bên trong hang, hy vọng Diệp Từ không nên đi vào. Nói thật, trừ mẹ và đại nhân Đạt Lỗ Pháp Nhĩ thì Bạch Tinh Linh này là người duy nhất hòa nhã với mình, cho nên, YaLaNa rất không muốn Diệp Từ gặp nguy hiểm.

YaLaNa, cậu sợ? Diệp Từ mỉm cười nhìn YaLaNa.

YaLaNa hơi sững sờ, rồi sau đó cúi đầu, thành thực nói: Đúng vậy, Bạch Tinh Linh, tôi rất sợ. Bọn họ đều nói ở trong đó đáng sợ vô cùng.

Cậu biết tại sao người ta phải sợ không? Diệp Từ nhẹ nhàng sờ mái tóc YaLaNa, thanh âm phá lệ ôn nhu.

YaLaNa lắc đầu: Em không biết. (Đoạn này ta sửa lại xưng hô vì chuyển biến trong nội tâm nhân vật.)

Con người sợ hãi bởi vì hai nguyên nhân, thứ nhất, là bản năng phòng thủ trước những thứ mình không biết, thứ hai là bởi vì mình quá mức nhỏ bé, cậu sợ vì nguyên nhân nào? Diệp Từ cười một tiếng.

YaLaNa ngẩng đầu nhìn Diệp Từ, annhs mắt nó phá lệ sáng ngời, tựa hồ lời này của Diệp Từ đã mở ra một cánh cửa trong nó, để cho nó phát hiện một thế giới hoàn toàn mới. Nó suy nghĩ một chút, sau đó nói: Vậy chị sợ không? Bạch Tinh Linh.

Không, chưa bao giờ. Diệp Từ lắc đầu một cái: Coi như tooi biết đối phương mạnh hơn, nhưng tôi tin chắc mình sẽ thắng được hắn. Dĩ nhiên, ngoại trừ trường hợp thực lực hai bên cách nhau quá xa, nếu tôi đối mặt với một địch thủ như ngài Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, tôi sẽ nghĩ biện pháp tránh phát sinh mâu thuẫn cùng hắn. Cậu hiểu ý của tôi không?

YaLaNa có chút kỳ quái nhìn Diệp Từ, suy nghĩ kỹ một hồi mới thận trọng gật đầu: Em hiểu.

Diệp Từ cuối cùng lại sờ đầu đứa bé này một cái: Được rồi, YaLaNa, cậu ở đây chờ tôi là được, tôi sẽ bình an trở về. Dứt lời, cô lấy cung tiễn đeo sau lưng ra cầm trên tay, đi về phía Hắc Huyệt.

Hắc Huyệt quả nhiên giống như tên, bên trong một mảnh tối đen, Diệp Từ mất không ít thời gian để thích nghi với bóng tối nơi đây, chậm rãi đi về phía trước đi. Dựa vào năng lực nhìn đêm của Tinh Linh, mặc dù ở nơi toois tăm này Diệp Từ không thể thấy rõ ràng mọi chi tiết, nhưng để thấy đại khái là không khó.

Khi vừa tiến vào Hắc Huyệt, Diệp Từ cảm thấy có một luồng hơi nóng bức phun thẳng vào mặt, mặc dù không nóng hơn nhiệt độ bên ngoài bao nhiêu, nhưng vẫn có thể cảm giác được hoàn cảnh ác liệt bên trong.

Hắc Huyệt quá nhỏ, Diệp Từ vốn muốn chiêu Lão Tứ, nhưng động nhỏ như vậy, phỏng đoán cái tên Lão Tứ mông to đó qua không lọt, mà lão Tam bởi vì quá lâu không gọi ra, cấp bậc tương đối thấp, tuyệt đối không có khả năng gánh quái, cho nên Diệp Từ quyết định đi tiếp vào bên trong xem xét tình hình, nếu bên trong động đủ rộng để chiêu Lão tứ ra ngoài thì tốt. Huống hồ bây giờ mình vẫn chưa nắm được tình huống, vẫn là mình Tiềm Hành trước, như vậy, nếu xuất hiện tình huống bất ngờ mình cũng có thể đối phó được.

Tiến vào trạng thái Tiềm Hành, Diệp Từ liền dọc theo vách động chậm rãi tiến lên phía trước, càng đi sâu vào trong nhiệt độ càng cao, mặc dù còn chưa tới mức tạo thành tổn thương với cô, nhưng mồ hôi trên trán cô vẫn không nhừng nhỏ giọt.

Cũng không biết đi trong bao lâu, Diệp Từ nghethấy tiếng ngày khò khè, cô nhìn về phía âm thanh đó, chỉ thấy có hai Nham Thạch Nhân cách đó không xa đang ngủ, âm thanh khò khè chính là do bọn chúng phát ra. Không xa nơi đó còn có một con Nham Thạch Nhân đang chậm rãi đi lại.

Nham Thạch Nhân cũng không phải là sinh vật do do nham thạch tạo thành mà là những sinh vật to lớn hợp lại cùng sống với nhau xung quanh khu vực nham thạch nóng chảy, hiển nhiên đã bị nham thạch ảnh hưởng, theo những bước đi của Nham Thạch Nhân, từ trên người bọn chúng sẽ nhỏ xuống không ít nham thạch nóng rực, rơi trên mặt đất phát ra âm thanh tí tách.

Loại Nham Thạch Nhân đối với Diệp Từ mà nói thì cũng không hẳn là xa lạ, dẫu sao ở trong phó bản hệ hỏa, quái như vậy có rất nhiều, cho nên gặp phải loại quái này Diệp Từ cũng không có cảm thấy đặc biệt khẩn trương. Không sai, loại nham thạch trên người Nham Thạch nếu dính phải sẽ tạo ra tổn thương rất lớn, bất quá, đây là quái công kích vật lý, chỉ cần khống chế tốc độ của nó để nó không đến gần được, vậy thì có thể ung dung mà đánh.

Diệp Từ ném một cái Thuật Trinh Sát vào con Nham Thạch Nhân đang đi đi lại lại kia, phát hiện nó 75 levers, cao hơn mình mười lăm cấp, hẳn sẽ có hạn chế cấp độ tương đối lớn, bất quá cô cũng không tính chiêu Lão Tứ ra, dẫu sao đám này giá trị dame cận chiến quá cao, Lão Tứ cũng không thể gánh nổi.
break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc