Từ Cụ Phong Thành về Đông Đại Lục dễ hơn nhiều, Diệp Từ mua mảnh Phi Hành Toái Phiến, rồi đi tới chỗ Truyền Tống Thạch, ở đó, chỉ cần chớp mắt một cái liền có thể trở lại Đông Đại Lục.
Cụ Phong Thành là chủ thành của Nam Đại Lục, độ phồn hoa của nó đương nhiên các thành thị nhỏ khác không thể sánh bằng. Bố cục của nó cũng khác Quán Quân Thành, Quán Quân Thành như một hình bát quái, ngay chính giữa là khu hành chính, mà các khu vực khác ắt phải vây quanh khu hành chính đó, đường xá chi chít, dòng người như nước. Mà Cụ Phong Thành lại là một thung lũng, khu hành chính ngay giữa thung lũng, toàn bộ khu vực khác của nó đều phân bố trên dốc núi ngay bên trên thung lũng, nhìn từ đằng xa, khu hành chính có vẻ rất thấp.
Tuy rằng kiểu phân bố này có chút bất lợi cho việc phòng thủ, nhưng phòng ngự của Cụ Phong Thành lại được chuẩn bị chu đáo nhất trong cả bốn chủ thành, tuyệt đối sẽ không để game thủ được lợi dễ như vậy. Vì thế lúc tổ thiết kế thiết lập toàn bộ trò chơi, gần như tất cả Bug đều bị ngăn chặn, điều này cũng khiến muốn tìm ra Bug trong Vận Mệnh chẳng phải việc dễ gì.
Diệp Từ theo dòng người đến chỗ Truyền Tống Thạch lớn nhất nằm trước mặt khu hành chính. Khối Truyền Tống Thạch này là Truyền Tống Thạch chủ chốt của Cụ Phong Thành, là game thủ không phải người Đại Lục gốc như cô, nếu muốn đến nơi mà cô muốn đi nhanh nhất, vẫn là tìm Chủ Truyền Tống Thạch ổn hơn, bởi vì Chủ Truyền Thống Thạch gần như bao hàm hết tất cả các Truyền Tống Điểm của các Thành phố lớn trên các Đại Lục khác nhau.
Làm một Thợ Săn có thuộc tính nhanh nhẹn và cân bằng được xếp đầu tiên, nhưng cảm giác có chút kém. Chẳng qua, mặc dù như thế, cảm giác của Diệp Từ tuy kém Đạo Tặc, nhưng trong đại bộ phận game thủ cảm giác của cô vẫn tính như cao, cô xen lẫn trong dòng người, lại luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm sau lân, quay đầu lại nhìn vài lần đều không thấy bóng ai. Chẳng lẽ cô cảm giác sai rồi?
Diệp Từ hơi trầm ngâm, đi với cước bộ không nhanh không chậm như trước, cô thấy một đội Vệ Binh đang tuần tra tiến về phía cô, lập tức đi tới phía trước, tiếp đó nhân cơ hội xoay người, bóng người lóe lên liền trốn hẻm nhỏ xung quanh, mở Thuật Ngụy Trang. Lập tức, thân ảnh của cô hòa cùng một thể vào môi trường và màu sắc xung quanh, khiến người ta không thể tìm ra.
Quả nhiên, ngay lúc Diệp Từ vừa ngụy trang không lâu, đã trông thấy hai Đạo Tặc bước nhanh theo sau, Diệp Từ không quen gương mặt của bọn họ, trước giờ chưa từng thấy qua.
Người đâu? Hai Đạo Tặc một là Nhân Loại, một là Vong Linh, bọn họ đứng chung một chỗ nhìn chuung quanh, người nói là Vong Linh Đạo Tặc. Da tay của anh ta tái nhợt, ở mắt hiện ra màu xám tro đặc hữu của Vong Linh, có điều lại hết sức sắc bén, trên thân hơn nửa là Tử Trang, thân phận có vẻ bất phàm.
Không biết, đội đi tuần vừa quay thân, tôi liền phát hiện cô ấy biến mất. Tuy trang bị của Nhân Loại Đạo Tặc cũng không tồi, chẳng qua còn kém Vong Linh Đạo Tặc một chút, từ cuộc đối thoại của cả hai, xem ra Nhân Loại Đạo Tặc ắt hẳn là thuộc hạ của Vong Linh Đạo Tặc.
Đi theo thế đấy, cứ vậy để mất. Vong Linh Đạo Tặc nhướng mày, mặc dù khẩu khí không nghiêm khắc, có thể thấy được đang trách cứ Nhân Loại Đạo Tặc.
Nhân Loại Đạo Tặc có vẻ rất bất đắc dĩ: Quỷ Miêu lão đại, đối phương là game thủ cao cấp bên Đông Đại Lục a...
Vong Linh Đạo Tặc tên là Quỷ Miêu nhịn không được phất tay, cắt đứt câu nói của Nhân Loại Đạo Tặc, anh thở hắt ra, không tiếp tục trách Nhân Loại Đạo Tặc. Quả thật, Nhân Loại Đạo Tặc nói là lời thật, đối phương là game thủ cao cấp bên Đông Đại Lục, hơn nữa còn sở trường về L. Game thủ như vậy nhất định năng lực phản trinh sát rất ngưu xoa, mặc dù năng lực Tiềm Hành của anh và Đạo Tặc nọ i ở Công Hội đều xếp vào hàng top, nhưng không thể bảo đảm rằng không khiến cô ấy hoài nghi.
Anh cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó nói với Nhân Loại Đạo Tặc: Sâm Lâm Tiểu Ốc, cậu về công hội, báo với đoàn Đạo Tặc đưa thêm 20 Đạo Tặc qua đây, nhất định phải tìm được Công Tử U.
Quỷ Miêu lão đại, Công Tử U còn có thể ở Cụ Phong Thành sao? Nếu như cô ấy đã phát hiện chúng ta, có phải đã sớm chạy trốn rồi không? Sâm Lâm Tiểu Ốc có chút lo lắng.
Quỷ Miêu lại lắc đầu, anh cẩn thận nhìn xung quanh, mỉm cười: Sẽ không.
A? Vì sao anh dám khẳng định như vậy? Sâm Lâm Tiểu Ốc không hiểu nhìn Quỷ Miêu, sao anh ấy dám chắc chắn, anh ấy lại không quen Công Tử U, sao nói cứ như có thể hiểu cô ấy lắm vậy.
Bởi vì cô ấy là game thủ cao cấp. Loại sinh vật game thủ cao cấp này rất kì quái, lòng hiếu kỳ của bọn họ lớn hơn người bình thường rất nhiều, đặc biệt trong tính huống bây giờ, nếu cô ấy không biết rõ vì sao mình bị theo dõi, chỉ sợ sẽ không dễ dàng rời đi. Quỷ Miêu chơi chủy thủ trong tay, nụ cười trên môi khiến gương mặt anh có vẻ có chút âm u, anh vừa nói vừa dùng đầu lưỡi đỏ thẫm liếm môi, ánh mắt sắc bén tìm tòi các ngỏ hẻm xung quanh: Nếu tôi đoán không sai, hiện tại Công Tử U nên ở rất gần chúng ta.
“Đúng không?” Sâm Lâm Tiểu Ốc lập tức bắt đầu nhìn quanh, chẳng qua không thu hoạch được gì.
Level của bọn họ không cao bằng Diệp Từ, cho nên muốn nhìn thấu ngụy trang của Diệp Từ không phải chuyện dễ, đây cũng là nguyên nhân vì sao Diệp Từ dám yên tâm đứng ở nơi gần bọn họ như vậy. Tuy giọng nói của hai người bọn họ rất nhỏ, nhưng toàn bộ vẫn tiến vào tai Diệp Từ, cô tỉ mỉ nhìn gương mặt vô cùng bình thường của Quỷ Miêu một hồi khá hứng thú cười cười. Tên Vong Linh Đạo Tặc này, quả nhiên không dễ qua mặt a.
Anh ta phân tích không chỉ trật tự rõ ràng, hơn nữa trong tình huống nhiều người quấy nhiễu vẫn giữ nguyên không bị quấy rầy như cũ, tiếp tục tỉnh táo tìm tòi Diệp Từ. Chỉ mỗi điểm này, người này nếu không phải cao thủ cao cấp của Nam Đại Lục, tuyệt đối cũng là người có hi vọng trở thành một trong các game thủ cao cấp của Nam Đại Lục.
Chỉ là, khiến cô không hiểu, một Đạo Tặc có tiềm lực như vậy sao lại để mắt tới cô? Diệp Từ hơi buồn bực, game thủ Đông Đại Lục và Nam Đại Lục vốn liên minh, quan hệ giữa bọn họ bình thường sẽ không phát sinh xung đột gì, huống chi, Diệp Từ thủy chung nhớ không ra mình từng làm chuyện gì khiến người ta phải oán trách ở Nam Đại Lục, sao lại trêu chọc một đám người theo dõi cô? Điều này đối với người mới từ Tây Đại Lục trở về nguyên vẹn như Diệp Từ mà nói, thực sự có chút chênh lệch rất lớn. Đây đều là chuyện gì a, ở Đại Lục đối địch được coi là khách quý, ở Đại Lục liên minh bị người theo dõi, đây có phải ngược quái rồi không?
Diệp Từ ngồi chồm hổm trong góc, chăm chú nhìn chằm chằm vào Quỷ Miêu và Sâm Lâm Tiểu Ốc. Sâm Lâm Tiểu Ốc nhận được phân phó của Quỷ Miêu xong liền rời đi, mà Quỷ Miêu lại tiến vào trạng thái Tiềm Hành.
Bọn họ là Đại Lục liên minh, muốn tìm vị trí của đối phương khó hơn so với game thủ Đại Lục đối địch nữa, huống chi, Diệp Từ bây giờ còn ở trạng thái ngụy trang, rõ ràng không có khả năng điều tra được. Cô nhắm hai mắt lại, tinh tế cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, một mảnh an tĩnh, tìm không ra bất kì khí tức nguy hiểm nào, chẳng nhẽ Quỷ Miêu đi rồi?
Tuyệt đối không.
Diệp Từ thậm chí có thể khẳng định, lúc Quỷ Miêu và Sâm Lâm Tiểu Ốc trò chuyện, người này đã phát hiện vị trí của cô, chỉ là Quỷ Miêu nọ đang ở đâu?
Bỗng nhiên, Diệp Từ cảm thấy một tia cảm giác mát thổi qua gáy, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức không để bất kỳ ai né tránh. Diệp Từ biết, đây là đánh ngất mà Đạo Tặc thường dùng nhất, một khi trúng chiêu, không chỉ mất một lượng lớn giá trị sinh mệnh, còn bị vây vào trạng thái hôn mê một thời gian. Tuy level của hai bên khá cách biệt, nhưng lúc Đạo Tặc công kích lén từ phía sau, cách biệt về level này sẽ thu nhỏ rất nhiều.
Ánh mắt Quỷ Miêu của khẽ híp, phạm vi nhìn là một mảnh màu sắc u ám, trong một màu sắc như vậy anh có thể trông thấy rõ ràng sự ẩn nấu và ngụy trang của bất kỳ ai. Kỹ năng này là kỹ năng của Đạo Tặc cao cấp cần có—— Bạo Lộ (*bóc trần*), chẳng qua tỷ lệ sản xuất ra quyển sách kỹ năng này cực thấp, anh cũng là ngẫu nhiên kiếm được, trong Bạo Lộ, anh chưa từng bỏ qua bất cứ ai.
Chẳng qua, gặp phải Công Tử U vẫn khiến anh vấp ngã, kỳ thực kể từ lúc cùng Sâm Lâm Tiểu Ốc trò chuyện anh vẫn luôn dùng Bạo Lộ, nhưng không hề phát hiện ra sự tồn tại của Công Tử U, mãi đến lúc gần sát Công Tử U khoảng 20 mã mới phát hiện sự tồn tại của cô.
Tuy cô ấy không phải Đạo Tặc, nhưng kỹ xảo ẩn thân của cô càng cao minh hơn Đạo Tặc, điều này khiến Quỷ Miêu phải tán thưởng, quả nhiên là cao thủ cao cấp, muốn đối phó đâu phải chuyện đơn giản. Mặc dù hội trưởng bảo anh nhìn chằm chằm Công Tử U, nhưng loại khát vọng vừa gặp phải cao thủ liền muốn đánh một trận khiến Quỷ Miêu để Sâm Lâm Tiểu Ốc rời đi, không kịp chờ đợi phát ra công kích tới chỗ Diệp Từ. Trong bảng cao thủ của Nam Đại Lục Quỷ Miêu cũng có tên, nhưng khoảng cách trở thành cao thủ đỉnh cấp, anh còn kém một chút.
Quỷ Miêu vốn không chơi game, Vận Mệnh cũng là game đầu tiên anh tiếp xúc. Có vài người trời sinh đã có thiên phú, rất nhanh, Quỷ Miêu không ngừng tôi luyện kỹ thuật của mình trong các trận chiến, tuy anh vô pháp đột phá trở thành game thủ đỉnh cấp, nhưng ở nhóm game thủ cao cấp của Nam Đại Lục anh đã có rất ít đối thủ.
Đạo Tặc đánh Thợ Săn, phần thắng 50:50. Thợ Săn am hiểu né tránh, mà Đạo Tặc am hiểu dây dưa, huống chi độ nhanh nhẹn của hai chức nghiệp này tương đương, vì thế muốn kéo dãn khoảng cách ra không phải việc dễ gì. Chỉ cần có thể dán vào Thợ Săn, tránh cho bọn họ thoát ra khỏi phạm vi 8 mã, vậy Đạo Tặc đánh Thợ Săn liền không khó.
Đây là kinh nghiệm Quỷ Miêu thu được sau khi khiêu chiến mấy Thợ Săn cao cấp ở Nam Đại Lục. Nghĩ vậy, anh cũng đem kinh nghiệm này áp dụng lên người Diệp Từ. Chỉ là anh quên mất một điều, game thủ cao cấp và game thủ đỉnh cấp tuy chỉ kém một chữ, nhưng độ chênh lệch không phải chỉ một chút.
Quỷ Miêu chủy thủ cắm về hướng ót của Diệp Từ, ánh mắt anh lộ ra huyết quang, trúng rồi.
Vậy mà, ngay khi chủy thủ sắp cắm vào ót Diệp Từ, chớp mắt, anh cảm thấy thân thể Diệp Từ hình như vô ý nghiêng về bên trái vậy, có điều chỉ có khoảng chác 0.5 mã, anh cứ vậy lướt qua cô ấy. Tong lòng Quỷ Miêu t cả kinh, chuyện này là sao? Công Tử U, sao cô ấy tránh được? Rốt cuộc là cố ý né tránh, hay vô tình né tránh.
Ngay lúc Quỷ Miêu giật mình, anh chợt phát hiện cổ tay đang nắm chủy thủ của mình bị cầm chặt, anh cúi đầu nhìn, chỉ thấy một bàn tay thon dài trắng nõn, ngón cái cô đeo một chiếc nhẫn bị sờ tới mức rất bóng loáng, đây là tay của Công Tử U.
Quỷ Miêu hoảng hốt.
Tốc độ của anh nhanh mức nào? Chính anh cũng rõ. Lúc công kích tốc độ của anh nhanh mức nào? Điều này càng không ai có thể nắm chắc. Nhưng dưới tốc độ cao như vậy, Công Tử U không chỉ tránh được, càng dễ dàng bắt được cổ tay anh, đây rốt cuộc là thần kỹ loại nào a?
Lúc trong lòng Quỷ Miêu rung động không gì sánh kịp, anh chỉ cảm thấy thân thể anh bị người nâng lên theo quán tính, sau đó thân thể cứ vậy bị một người quăng ra ngoài, hung hăng rơi xuống đất, Quỷ Miêu chưa kịp nghĩ cẩn thận Công Tử U xuất thủ thế nào. Đầu óc anh cứ chiếu về hình ảnh lúc nãy từng lần, muốn từ đó tìm ra một ít chi tiết và manh mối, nhưng bất kể anh nghĩ bao nhiêu, xem bao nhiêu, vẫn uổng công.
Theo tôi làm gì? Diệp Từ đứng trước mặt Quỷ Miêu, nhíu mày, tránh bị người khác phát hiện hành tung, cô chẳng những không mang Lão Tứ theo, cả người cũng khiêm tốn cực kỳ, vậy mà không ngờ cô còn bị người ta phát hiện.
Quỷ Miêu ngồi dưới đất giương mắt nhìn Công Tử U, nữ Thợ Săn này cũng không có ý định ra tay. Cũng đúng, bọn họ là Đại Lục liên minh, giờ lại đang ở trong Cụ Phong Thành, nếu như đấu võ, chỉ sợ lát nữa vệ binh tuần tra, lập tức tống cả hai vào ngục giam ngay. Anh nhìn Công Tử U, đầu óc còn nghĩ với chuyện vừa xảy ra lúc nãy, nên gương mặt có chút dại ra.
Mà Diệp Từ cũng phát hiện Quỷ Miêu không phối hợp trả lời vấn đề của cô, nên không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa, hiện tại Nam Đại Lục gió nổi mây phun, tuy cô rất muốn đi xem Bí Ngân Mạch Khoáng ở Nam Đại Lục, nhưng lúc này không phải lựa chọn sáng suốt. Huống chi bây giờ còn có rất nhiều game thủ có thân phận không rõ theo dõi cô, cứ tiếp tục ở lại đây, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Cô cúi đầu nhìn huy chương Công Hội trên ngực Quỷ Miêu một chút, có vẻ là Hiệp Khách Đảo. Diệp Từ hơi trầm ngâm, cười lạnh một tiếng, xem ra, ở Nam Đại Lục thật đúng là sóng gió không ngừng a, trách không được Dương Vũ Hồng Trần sẽ dùng thế lực ép bức cô, hóa ra bây giờ Nam Đại Lục đã hỗn chiến luôn rồi, đặc biệt Hắc Mai Thế Gia và Hiệp Khách Đảo đã liên tục giao phong. Có lẽ, cô mới tiến vào Cụ Phong Thành người của Hiệp Khách Đảo đã nhìn chằm chằm cô, chỉ có điều chính cô không phát hiện, mục đích của bọn họ khẳng định cũng như Hắc Mai Thế Gia.
Tim Diệp Từ đập nhanh một nhịp, cô còn tưởng trong bốn Đại Lục chỉ có Đông Đại Lục loạn nhất, xem ra, Đại Lục nào cũng thế. Thịnh Thế đến, khiến tất cả game thủ bắt đầu táo bạo lên. Nếu đã đoán trúng mục đích của đối phương, Diệp Từ sẽ không tiếp tục lưu lại, cô xoay người nhanh chóng ẩn thân vào đám đông dày đặc, theo nhóm game thủ đó, nhanh chóng biến mất.
Quỷ Miêu thì từ từ đứng lên, trong lòng tràn đầy chấn động, đây là khác nhau của game thủ cao cấp và game thủ đỉnh cấp sao? Anh hít một hơi thật sau, dù không biết lúc nãy sao Công Tử U làm được, nhưng anh nhất định sẽ làm được như thế.
Từ Cụ Phong Thành truyền tống về Hồng Hồ Thành, Diệp đứng cạnh Truyền Tống Thạch hít thở sâu, rốt cục trở lại Đông Đại Lục. Chuyến đi này chỉ có mấy ngày, nhưng Diệp Từ lại cảm thấy dài dằng dặc, giờ chuyện của cô nhiều lắm, cô không có thời gian để chậm trễ, tức khắc về Công Hội.
Bạch Mạch gần đây login rất ít, toàn bộ Công Hội cơ bản đều giao cho Cập Thì Vũ, may mà anh xử lý toàn bộ việc nội ngoại của Công Hội ngay ngắn rõ ràng. Diệp Từ trở về rõ ràng khiến Cập Thì Vũ rất hưng phấn, Diệp Từ biết, trong khoảng thời gian này mình và Bạch Mạch đều không tại, tất cả gánh nặng đều đặt trên vai Cập Thì Vũ, anh ấy cũng có chút mệt mỏi.
Từ Diệp Từ vừa vào Trụ Sở Công Hội, Cập Thì Vũ liền bắt đầu báo cáo các hạng mục gần đây của công hội với Diệp Từ.
Đoàn một của Công hội đã đánh hết tất cả phó bản cấp 45, bao gồm độ khó cấp chuyên gia, bây giờ đang giúp đoàn hai và đoàn ba đánh hết độ khó các cấp của tất cả phó bản cấp 45, tiến độ của đoàn hai không sai, chẳng qua đoàn ba vẫn còn chút trắc trở, nhưng có đoàn một tại, không vấn đề gì.
Game thủ trong công hội bây giờ là 203000 người, chẳng qua vào đoàn Tinh Anh chỉ có 2000 người, người vào đoàn Tinh Anh đều đã ký hợp đồng, có 123 người là thành viên trung tâm, Mạch Thủy Thâm trước khi đã ký hợp đồng nồng cốt với bọn họ, nhóm người này nếu muốn rời khỏi, đều phải bồi thường tiền với giá cao, hơn nữa tôi đã ủy thác Nguyệt Thanh Khâu điều tra nhóm người đó, xuất thân không có vấn đề, độ tán thành của bọn họ với Công Hội cũng rất cao, vì thế có mấy người tuy nhận được lời mời chào từ các công hội khác, đều từ chối dứt khoát.
Công hội bây giờ còn có thể chi phối 373 vạn kim tệ, tuy có thể ứng phó chi tiêu thông thường, nhưng muốn mở rộng, rõ ràng thiếu.
Tài liệu, trang bị trong kho hàng công hội đã dùng gần hết, thế mà các Điểm Tài Liệu ở Đông Đại Lục đã bị các Đại công hội đặt bao gần hết, chúng ta chỉ đành thu tài liệu rải rác xung quanh, hơn nữa, tài liệu ở phòng đấu giá giờ cứ như nước lên thì thuyền lên ấy, công hội cứ mua vào chẳng bằng số ra. Phải nhanh nghĩ biện pháp...
Game thủ đã học tập các kỹ năng trên cấp 45 trong công Hội hiện tại chỉ có 96 người, tỷ lệ sản xuất ra sách kỹ năng quá thấp, điều đó quá hạn chế sự phát triển của chúng ta.
Dược Tề Sư cao cấp trong công hội bây giờ đã có một, Dược Tề Sư trung cấp có 43 người, Tài Phùng (*may vá*) cao cấp có hai người, Tài Phùng trung cấp 37 người, Luyện Kim Sư cao cấp 1 người, Luyện Kim Sư trung cấp 39 người, Thợ Rèn cao cấp 3 người, Thợ Rèn trung cấp 56 người, Phanh Nhẫm Sư (*nấu nướng*) cao cấp 2 người, Phanh Nhẫm Sư trung cấp 41 người, Công Trình Sư cao cấp 1 người, Công Trình Sư trung cấp 32 người, Bảo Thạch Tương Khảm Sư (*khảm nạm bảo thạch*) cao cấp 1 người, Bảo Thạch Tương Khảm Sư trung cấp 18 người, Phụ Ma Sư cao cấp 2 người, Phụ Ma Sư trung cấp 41 người...
Diệp Từ làm phủi tay chưởng quỹ ở Công Hội, rất ít trông nom công việc của Công Hội. Vì thế ngày hôm nay vừa nghe việc này, huyệt thái dương của cô nhịn không được giật giật, có chút đau. Chẳng qua, mặc dù như thế, cô còn phát hiện lúc bình thường cô quá nhàn tản, hiện giờ rất nhiều việc của công hội đều do Bạch Mạch và Cập Thì Vũ quản lý, bọn họ không phải game thủ sống lại, mà người là game thủ sống lại như cô đây lại không hề phát huy vai trò của mình, cần phải kiểm điểm bản thân một chút.
Công Trình Sư trong công hội có ai học Địa Tinh Công Trình không? Nghe Cập Thì Vũ bùm bùm báo cáo một đống việc, Diệp Từ tìm một lý do chính đáng cắt ngang. Mà cái cớ này đúng là việc rất gấp gáp hiện giờ.
Có thì có, chẳng qua số lượng rất ít, chỉ 6 người, còn chưa tới trung cấp. Phối phương của Địa Tinh Công Trình Học rất khó tìm, đi khắp thành phố cũng kiếm không ra. Cập Thì Vũ nói thật, hiện tại Địa Tinh Công Trình Học còn chưa thể hiện ra ưu thế chân chính của nó, tối đa chỉ chế tạo ra máy móc sửa chữa để lúc game thủ vào phó bản có thể tiết kiệm thời gian, còn những thứ khác chẳng có gì đặc biệt.
Diệp Từ trầm tư một chút. Địa Tinh Công Trình Học quả thật không dễ tìm, đã có chi nhánh của Công Trình Học là Địa Tinh Công Trình Sư, dù kiếp trước đến mấy năm sau mới có máy móc công thành, nhóm Địa Tinh Công Trình Sư này mới nổi tiếng, trước lúc đó, Địa Tinh Công Trình Sư cơ bản đều chuyên nghiên cứu Công Trình Học, dù chuyển chức thành Địa Tinh Công Trình Học cũng chỉ để tiện thăng chút cấp, đồng thời chẳng có mấy ai coi trọng. Nghĩ đến đây, Diệp Từ bỗng nhiên nhớ ra một người, tính toán thời gian, người này cũng vừa chuyển chức thành Địa Tinh Công Trình Sư chuyên nghiệp, nếu có thể tóm được người này, vậy kho hàng của Thiên Thiên Hướng Thượng nên trở thành kho vũ khí đạn dược luôn rồi.
Cô hạ quyết tâm phải tóm được người này trong thời gian ngắn nhất, chẳng qua trước đó cô còn phải làm một việc. Cô ghép vào bàn xoát xoát viết ra mấy cái tên, sau đó giao cho Cập Thì Vũ: Bảo đoàn đội của anh bắt đầu phát thư mời cho mấy người này, có thể mời đến nhất định phải cho bọn họ đã ngộ cực cao.
Cập Thì Vũ nhìn tên trên tờ giấy Diệp Từ viết cho anh, đều là người lạ, có chút không hiểu nhìn Diệp Từ: Nhóm người này là...
Đều là game thủ chức nghiệp cuộc sống. Diệp Từ cũng không giấu diếm Cập Thì Vũ. Diệp Từ lựa chọn nhóm game thủ chức nghiệp cuộc sống đều cực kỳ đặc biệt, bọn họ không tiến vào game từ lúc đầu, mà là game thủ game open được nửa năm mới tham gia, ngay từ đầu bọn họ cũng không có ý định xem chức nghiệp cuộc sống thành chức vụ chính của họ, chỉ chơi thử thôi, tới giai đoạn sau bọn họ mới nhận được nhiệm vụ cấp truyền kỳ của chức nghiệp cuộc sống, từ đó trở thành game thủ chức nghiệp cuộc sống cấp Đại Sư nổi tiếng.
Cho nên lựa chọn bọn họ, Diệp Từ tự nhiên cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Game thủ tiến vào game đầu tiên nhất cơ bản có chút thành tự đều bị các Đại Công Hội ký hợp đồng rồi, tới giờ các Đại Công Hội đã tập hớp không ít game thủ chức nghiệp cuộc sống, không mấy để ý tới game thủ chức nghiệp cuộc sống giai đoạn sau mới vào game, dù lưu ý, bọn họ hiện tại quá mức phổ thông, căn bản không có cơ hội tiến vào tầm mắt của các Đại Công Hội. Mà luyện tập chức nghiệp cuộc sống cần tiêu hao rất nhiều tiền tài, loại công hội vừa và nhỏ nuôi không nổi bọn họ, mà điều kiện vào Đại Công Hội lại vô cùng hà khắc, nhưng game thủ tản mạn này đều sống rất cực khổ.
Huống chi, Diệp Từ viết tên nhóm người này kiếp trước nổi danh lừng lẫy quanh Đông Đại Lục, hơn nữa nhân phẩm cũng không tệ, nên mới nhập mắt Diệp Từ. Khác với Công Hội khác, hội trưởng các Đại Công Hội chọn game thủ luôn chọn tinh phẩm, mà Diệp Từ đã sống một đời, chính bản thân cô có kinh nghiệm cực kỳ lớn, có thể chọn trong tinh phẩm càng tinh phẩm, như vậy mới có thể mở rộng trình độ cường hãn của công hội mình lên tới mức cực hạn nhất.
Không nhắc tới khác, chỉ kể tới đoàn phó bản của Thiên Thiên Hướng Thượng bây giờ liền nhìn ra, tiến độ đoàn chủ lực của bọn cô hoàn toàn có thể sánh ngang với những nhãn hiệu lâu đời như Đại Đường, Lang Tộc, Sáng Thế Kỷ. Đặt trên người một công hội vừa mới xây dựng gần nửa năm, căn bản là điều không thể.
Ok, tôi lập tức đi đốc xúc bọn họ. Cập Thì Vũ không hỏi thêm Diệp Từ vì sao, Diệp Từ vốn làm việc như chẳng có trật tự gì, thế nhưng anh biết, sau lưng sự không có trật tự đó ẩn dấu thương cơ và kỳ ngộ cực to lớn, vì thế chỉ cần là việc Diệp Từ giao phó, Cập Thì Vũ trước giờ không hỏi nhiều.
Loại tín nhiệm này khiến anh sau lần đầu cùng Diệp Từ hợp thành tổ đội đã được dựng nên, đến nay càng lúc càng sâu sắc, chưa từng thay đổi qua.
Còn nữa, tôi nghe Mạch Thủy Thâm nói, Công Hội chúng ta có một đoàn đội chuyên thu thập tình báo, xây dựng thế nào rồi? Việc này Diệp Từ chưa đặc biệt lưu ý qua, là Bạch Mạch làm, không thể không nói Bạch Mạch làm hội trưởng có rất nhiều chỗ suy tính còn nhiều hơn Diệp Từ. Đây là thời đại nào? Là thời đại về tin tức, càng sớm nắm được một ít tin tức bí ẩn càng dễ có tiên cơ trong làm việc.
Kỳ thực các Đại Công Hội đều có tổ chức tình báo riêng, Thiên Thiên Hướng Thượng không phải là công hội phát minh đầu tiên, chỉ là tỷ lệ chất lượng game thủ tốt ở Thiên Thiên Hướng Thượng cao hơn ở công hội khác mà thôi, nên xây dựng tổ chức tình báo như vậy, chỉ cần nắm chặt người tốt, so với công hội khác chỉ có mạnh hơn không có yếu đi. Nếu không có tổ chức tình báo, người của Dương Vũ Hồng Trần và Hiệp Khách Đảo không có khả năng phát hiện ra cô ngay khi cô vừa mới tiến vào Nam Đại Lục, cô càng nghĩ càng kiên quyết không thể lạc hậu ở điểm này, đặc biệt thời gian tới Thịnh Thế đến, nếu như không có tổ chức tình báo của mình, chỉ dựa vào mỗi Nguyệt Thanh Khâu, căn bản chính là tự mình đi tìm chết.
Đã hoạt động một khoảng thời gian, tất cả mọi người trải qua ma sát, giờ càng ngày càng tốt. Về tổ chức tình báo, Cập Thì Vũ hết sức hài lòng, vì thế lúc Diệp Từ hỏi về tổ chức tình báo, Cập Thì Vũ nhịn không được, mỉm cười.
Diệp Từ báo ra một tọa độ: Phái người tới đây tra một chút, có công hội khác chú ý tới thành hoang này chưa.
Diệp Từ đưa ra tọa độ là một tòa thành hoang ở gần bản đồ cấp 90, trong ghi chép của lịch sử, thành thị ở đây từng phồn hoa hơn cả Quán Quân Thành, chẳng qua sau này điêu tàn trong trận đại chiến, hiện giờ đã trở thành gia viên của Ác Ma. Tòa thành này từng có tên là Murray , ý trong tiếng cổ đại thông dụng là phồn hoa. Chẳng qua lúc này, tên của nó là Sodom, ý là tội ác.
Sodom là một trong các thành thị gần Trung bộ Đông Đại Lục nhất trong các thành thị, đương nhiên, đây là sau khi bị xâm chiếm, trước khi bị công chiếm, tấm bản đồ này là vùng cấm của tất cả các game thủ, hơn 60 bản đồ cấp 69, hơn 40 bản đồ cấp 100 với hơn 30 bản đồ trên cấp 100 cùng nhau bao vây thành Sodom, khiến game thủ muốn bước vào đây, đó vốn là chuyện vọng tưởng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đây Diệp Từ bỏ qua cơ hội lựa chọn Quán Quân Thành làm Thành Thị buộc định, cô không muốn để bất cứ ai biết Thiên Thiên Hướng Thượng có dã tâm hùng bá thiên hạ. Trước lúc có năng lực cho đối thủ một kích trí mạng, phải giấu tài. Huống chi chủ thành như Quán Quân Thành, nơi tấc đất tấc vàng, Thiên Thiên Hướng Thượng bọn cô muốn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lại không muốn bị tập đoàn tài chính đầu tư, công hội yếu như vậy muốn sống sót ở Quán Quân Thành quá khó, còn không bằng chuyển đi nơi khác.
Sodom Thành nếu bị đánh hạ, trước đừng bàn về các bản đồ cao cấp xung quanh sẽ trở thành khu vực tập trung chủ yếu của các game thủ, chỉ cần bàn tới Truyền Tống Thạch của Trung Bộ Đại Lục, mỗi ngày có thể mang đến thu nhập hùng mạnh, mà những thứ này còn chẳng cần nộp thuế.
Diệp Từ nhớ rõ, kiếp trước Sodom Thành bị Lang Tộc tốn rất nhiều tinh lực mới chiếm được. Khi đó cả game bị Thịnh Thế đánh tới mức hao tổn nguyên khí, Lang Tộc không để Đại Đường đoạt trước tiên cơ nên dốc hết sức công chiếm Sodom, bởi vì không có máy móc công thành, Lang Tộc dùng chính là các game thủ có độ bình quân trên level 90, điều đi ra đánh. Trận chiến ấy, bị đưa vào lịch sử Vận Mệnh, cũng đẩy Lang Tộc lên top Siêu Cấp Công Hội.
Sau này, Lang Tộc phát triển mạnh cực kỳ, không quá nửa năm đã đem nguyên lai cùng chạy song song với mình là Đại Đường – đuổi đi rất xa, hoàn toàn xứng là bá chủ cả Đông Đại Lục.
Vốn Diệp Từ không hề nuôi ý định đánh Sodom, dù sao cô chỉ là một người, cho dù có năng lực nghịch thiên, cô vẫn chỉ là một người. Nhưng bây giờ lại khác, có Thiên Thiên Hướng Thượng, hơn nữa có Bí Ngân, có Địa Tinh Công Trình Học Cơ Giới (*máy móc*) Học, cô bắt đầu cảm thấy mình nên chú ý Sodom rồi.
Kiếp trước, Sodom Thành bị Lang Tộc chiếm lĩnh là lúc game open được 3 năm, mà kiếp này, nếu cô có thể nhanh chân hơn kìm hãm Thịnh Thế trước, nói không chừng vào lúc đó có thể đạt được Sodam. Chỉ nghĩ vậy thôi, Diệp Từ đã nhịn không được kích động lắm rồi, sống lại không để sửa chữa quá khứ, sống lại quan trọng hơn đi tương lai.
Cập Thì Vũ nhìn tọa độ Diệp Từ cho anh, dùng bản đồ tra xét một lát, tim gần như ngừng đập, gương mặt tái nhợt của anh nhìn Diệp Từ: Công Tử, đây chính là bản đồ cấp 90...
Tìm đạo tặc biết Âm Ảnh Vũ Bộ đi, tốt nhất là Âm Ảnh Vũ Bộ đạt đến Tam Cực. Âm Ảnh Vũ Bộ là kỹ xảo Tiềm Hành cực cao cấp của Đạo Tặc, Đạo Tặc biết dùng nó không nhiều, hơn nữa kỹ năng này thăng cấp rất khó, đừng nói Tam Cực, đạt được Hai Cực đã ít, nhưng hễ kỹ năng này mà Tiềm Hành thì có thể năng 60% hiểu quả lẩn trốn, là kỹ năng phải phân phối cho Đạo Tặc ở tổ chức tình báo. Có kỹ năng này, Đạo Tặc cũng có thể đi càng bản đồ mà game thủ khác không thể tới.
Âm Ảnh Vũ Bộ... Cập Thì Vũ suy nghĩ một hồi, tổ chức tình báo thật đúng là có mấy người biết thứ này, chẳng qua đến Tam Cực chỉ có một, không biết một mình người nọ có thể đi được không.
Được rồi, tôi tìm người thử xem.
Diệp Từ liếc nhìn Cập Thì Vũ, không nói gì thêm với kiểu không mấy xác định của anh, cô biết loại chuyện này thật sự quá mức mạo hiểm đối với người trung quỷ trung củ như Cập Thì Vũ, có thể nói trình độ mạo hiểm vượt qua khả năng thừa nhận của trái tim anh.
Hắc Mai Thế Gia dùng 600 vạn kim mua 300 Miêu Trảo Cơ Động, có thể sản xuất ra không?
Nhiều như vậy? Cập Thì Vũ sửng sốt, cũng không biết anh nói là Miêu Trảo nhiều, hay là tiền nhiều, dù sao đều là anh bị giật mình: Số tiền này đủ để mua 3 nghìn cái, sao bọn họ muốn mua kiểu này?
Vì bọn họ cùng tôi mua 10 ngày. Diệp Từ mỉm cười, số tiền này quả thật nhiều, khó trách Dương Vũ Hồng Trần đau lòng như vậy.
Thời gian Cập Thì Vũ theo Diệp Từ và Bạch Mạch lâu, tự nhiên có thể đoán ra ý tứ của cô, anh lập tức liền rõ: Ý cô là bọn họ dùng 600 vạn mua thời gian chúng ta bảo trì việc bán đồ cho Hiệp Khách Đảo 10 ngày?
Ừ. Diệp Từ xoay xoay bút trên tay, sau đó hạ mệnh lệnh: Số tiền này, trước tiên kéo level cho các thành viên đã ký hợp đồng với công hội, tất cả đều lên cấp 60 trước khi phiến tư liệu mở.
Đây có miễn cưỡng quá không, bọn họ còn đang đánh phó bản. Cập Thì Vũ tính một chút, số tiền này dùng thăng cấp cho hai ngàn người vẫn còn dư, có điều lv của nhóm người này đều khoảng 50, trong vòng 20 ngày để bọn họ đều tăng tới lv 60 không quá có thể.
Tôi tìm được mấy vị trí luyện cấp tốt, lát nữa sẽ báo cho anh, anh tổ chức người qua đó, phó bản tạm thời đừng đánh. Dù quá 20 cũng không sao, chỉ cần có thể trước khi Tân Tư Liệu mở ra, chuẩn bị toàn diện để đối phó Thịnh Thế là được. Diệp Từ hít một hơi thật sâu, an bài việc này bây giờ đúng là quá gấp chút. Thế nhưng, chỉ cần chủ lực đoàn Tinh Anh đều lên đến cấp 60, muốn đuổi theo sẽ không được, đặc biệt sau khi Thịnh Thế vào game, bọn họ muốn đuổi theo lv đó... ít nhất ... cũng phải 10 tháng, vận dụng khoản thời gian đó, Thiên Thiên Hướng Thượng có thể chiếm trước tiên cơ tuyệt đối.
Còn tài liệu... Thứ này làm khó Diệp Từ, đời trước cô không luyện qua game thủ cuộc sống, chẳng hề nhớ rõ nơi sinh trưởng tập trung của những tài liệu đó: Bảo tổ tình báo đi điều tra, cho dù là bản đồ cấp cao, chỉ cần đổ đổi mới nhanh, tập trung dày đặc liền lập tức báo cáo, tiếp đó hẵng nghĩ biện pháp.
Cập Thì Vũ ghi chép toàn bộ những điều Diệp Từ nói. Diệp Từ trước giờ đều không quản việc của Công Hội, ngay cả việc cơ bản là đánh phó bản cũng không tới, đối với cả công hội cô chỉ là một ký hiệu. Nếu nói đến quản lý công hội, không có ai sẽ nhắc tới cô, vì thế Cập Thì Vũ chưa từng có thói quen hỏi ý Diệp Từ, chỉ vì lần này Bạch Mạch mất tích lâu lắm, Cập Thì Vũ thật sự hết cách, anh cũng sẽ không tìm Diệp Từ.
Vốn anh thầm nghĩ báo cáo tình trạng gần đây thôi, không ngờ Diệp Từ sẽ lại có suy xét chu đáo tới sự phát triển của công hội như vậy, hôm nay nghe những câu nói của Diệp Từ, anh mới đột nhiên phát hiện, nữ Thợ Săn này hóa ra không chỉ lợi hại, cô chỉ là không muốn làm mà thôi, nếu cô thực sự muốn xen vào, khí thế mạnh mẽ vang dội của cô tuyệt đối không kém bất kỳ người con trai nào.
Công Tử... Tôi nghĩ cô thật sự bất đồng. Cập Thì Vũ nắm tóc, nói không nên lời ở đâu bất đồng, nhưng chỉ biết bất đồng.
Diệp Từ cười khổ một cái, nào có gì bất đồng, cô đây đều là bị buộc. Nếu không phải một lần giao dịch với Dương Vũ Hồng Trần ở Nam Đại Lục, cô tuyệt đối sẽ không suy nghĩ tới sự phát triển của Thiên Thiên Hướng Thượng, cô vốn cảm thấy Thiên Thiên Hướng Thượng chỉ cần có thực lực tự bảo vệ là được, nhưng bây giờ mới nhận ra, tại thời đại cá lớn nuốt cá bé kiểu này, chỉ tự vệ vẫn chưa đủ, cô nhất định phải khiến Thiên Thiên Hướng Thượng cường đại, cường đại đến mức bất cứ ai, bất cứ công hội nào đều phải e ngại.