Sống một đời chưa chắc đã hiểu được bản thân, thế nhưng đối thủ của bạn lại có thể hiểu được bản thân bạn là chuyện thật kì diệu.
Lời nói của Diệp Từ khiến Lưu Niên hơi ngạc nhiên. Nếu quan sát Công Tử U, cô vẫn còn rất trẻ. Hệ thống có thể điều chỉnh gương mặt, nhưng không thể chỉnh tuổi tác. Vì vậy người chơi bao nhiêu tuổi, nhân vật sẽ bấy nhiêu. Công Tử U vẫn còn trẻ, nhiều nhất là hai mươi tuổi. Nhưng trong lời nói của cô khiến người khác cảm thấy cô đã trãi qua nửa đời. Từng trãi không thể nào giả vờ được, nó không phô diễn ra bên ngoài mà ẩn trong khí chất, cách nhìn, sâu sắc ẩn giấu bên trong nội tâm.
Thành thục như vậy không nên có ở người còn trẻ tuổi như vậy. Biểu hiện trên gương mặt cô, không hiểu tại sao Lưu Niên lại có một ảo giác… cô không phải chỉ mới hai mươi tuổi.
Anh lẳng lặng quan sát Diệp Từ, cô đang mỉm cười. Nụ cười lạnh nhạt như có như không. Không hiểu sao khóe môi anh bất giác cong lên.
“Tôi không muốn để lại cho em bất cứ nuối tiếc nào”
Rất lâu sau này, Diệp Từ thường nhớ đến ngày hôm nay đều cảm thấy nụ cười trên môi anh lúc này, độ cong hoàn hảo như vậy, ấm áp như vậy, như vậy mê hoặc, như vậy rung động tâm hồn bất tri bất giác khắc sâu vào trong lòng cô. Trong cuộc đời mỗi người luôn để lại một hồi ức tươi đẹp, Diệp Từ cảm thấy… đoạn hồi ức này chính là ấn tượng tốt đẹp nhất trong quãng đời của cô với Lưu Niên.
Trong lúc Diệp Từ còn đang ngây người, Lưu Niên đã cúi đầu bắt đầu liên hệ cho đối phương. Nếu là Lưu Niên, anh sẽ không bao giờ liên hệ người kia. Vì anh biết rằng, nếu đã liên lạc sẽ khiến mình phiền phức khó dứt ra. Anh không thích phiền toái, bình thường không tự ngược đến mức ngu ngốc như vậy. Nhưng hiện tại không giống nhau, bên cạnh anh là Công Tử U. Họ quen biết nhau rất ngắn, gặp qua cũng không mấy lần. Vậy mà anh lại cảm thấy họ như đã quen rất lâu rồi, đã rất quen thuộc với anh rồi. Quen thuộc đến nỗi không đành lòng nhìn thấy cô hối tiếc, cô không vui. Anh không muốn trong cô tồn tại những cảm xúc như vậy.
Vì lẽ đó, biết rõ lần này mang lại cho mình phiền phức rất lớn nhưng anh vẫn liên hệ người kia. Không vì điều gì khác ép buộc bản thân làm chuyện mình không muốn. Chỉ vì người bên cạnh, Công Tử U.
“Có đó không?”
***
Bạch Sắc Đồng Thoại đang ngồi ở bờ biển màu trắng. Đây là bản đồ cô thích nhất ở Tây Đại Lúc. Ngân Bạch Bãi Cát. Toàn bộ bản đồ là cát trắng, cát mềm mại dưới chân. Biển xanh yên lặng phía trước vỗ bờ. Hiện tại trời đã về khuya, trên trời hàng ngàn ngôi sao đang sáng lấp lánh. Khi ngồi ở đây, dường như tất cả những cảnh trước mắt đều thuộc về cô.
Cảnh đẹp như vậy nhưng trong lòng Bạch Sắc Đồng Thoại phải có hai người bên nhau mới là tuyệt mĩ. Một là cô, hai là người khác. Dĩ nhiên không phải là Toan Bình Quả đang ngồi bên cạnh rồi.
Lần đầu tiên đến đây làm nhiệm vụ cô đã yêu thích nơi này. Cô vẫn luôn hi vọng một ngày, người kia sẽ đồng ý đến đây, cô sẽ tựa vai. Đọc vài quyển sách. Nghe sóng biển nhấp nhô vỗ bờ. Chỉ là… cảnh đẹp như vậy… hiện thực lại quá xa xôi. Mãi mãi cũng không có khả năng này. Phải không?
“Đồng Thoại, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Cậu cũng biết Apsalom nói gì cũng không suy nghĩ, lời nói của anh ấy cậu đừng để trong lòng nha”
Toan Bình Quả ngồi bên cạnh Bạch Sắc Đồng Thoại, không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp gì cả. Cô chỉ cảm thấy gió biển thổi sao mà lạnh quá vậy? Tuy rằng Apsalom cảnh cáo cô, cô không quên. Nhưng khi nhìn dáng vẻ cô đơn của bạn thân, cô không thể không an ủi.
Kệ đi, dù ngày mai có xảy ra chuyện gì đó vẫn là chuyện của tương lai. Hôm nay tốt xấu gì cũng phải an ủi cậu ấy.
Bình thường cô và Apsalom đúng 12h là logout đi ngủ. Nhưng hôm nay qua thời điểm đó đã lâu, Apsalom vội vã đi tìm Bí Ngân nên không ngủ. Cô lại vội vàng đi tìm Bạch Sắc Đồng Thoại thành ra cả hai đều không logout.
Toan Bình Quả nói rất lâu, lãng phí rất nhiều nước miếng của không khiến Bạch Sắc Đồng Thoại đáp lời. Cô ấy cứ ngồi như vậy, lặng lẽ.
Toan Bình Quả nói đến mệt, cô không nói nữa. Ai chịu nổi mình nói liên tục mấy tiếng liền mà đối phương không mở miệng ho he một tiếng nào? Nếu không phải cô chột dạ thì cô đã nổi điên từ lâu rồi. Toan Bình Quả không nhìn Bạch Sắc Đồng Thoại nữa. Cô đưa mắt ra phía biển, xa xa từng cơn sóng nối tiếp nhau vỗ bờ. Đột nhiên cảm thấy hối hận. Đáng lẽ cô nên nghe lời Apsalom sớm mới phải. Đừng nghĩ chuyện tình cảm này mình có thể quản được, cũng không nên từ ý tốt ý xấu gì xen chân vào. Nếu không khó xử như hiện tại cũng là kết quả biết trước mà thôi.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Bạch Sắc Đồng Thoại mới nhỏ nhẹ đáp lại. Âm thanh kia phiêu diêu, xa mà tĩnh lặng. Cứ vang trong đêm nghe rất dọa người.
“Bình Quả, cậu biết tại sao tớ thích bản đồ này nhất không?”
Toan Bình Quả hiện tại vừa mệt vừa đừ, cho dù Bạch Sắc Đồng Thoại có đáp lại nữa thì cô hết muốn nói chuyện phiếm với cô ấy rồi. Thế nên cô không hề hứng thú đáp lại.
“Đẹp à?”
“Không phải”
Bạch Sắc Đồng Thoại nở nụ cười nhợt nhạt.
“Vậy thì vì sao?”
“Cậu còn nhớ lúc chúng ta tốt nghiệp sơ trung không? Mọi người đều viết kỉ yếu không”
“Ừ”
Toan Bình Quả thật sự là không nhớ được kỉ yếu gì cả, tốt nghiệp sơ trung chuyện cô nhớ là bị Apsalom cưỡng hôn. Đã vậy còn trước mặt rất nhiều bạn bè của cô. Còn chuyện khác cô đều không ấn tượng. Thế nhưng, đối mặt với Bạch Sắc Đồng Thoại đành phải gật đầu cho có lệ.
“Cậu có biết người ấy viết nơi thích nhất là đâu không?”
“Người ấy?”
Toan Bình Quả ngáp một cái, suy nghĩ hơi đình trệ nên một lát sau mới phản ứng được.
“Lưu Niên à?”
“Đúng vậy, nơi cậu ấy thích nhất là bãi biển màu trắng.”
“Vì vậy cậu thích nhất nơi này?”
Toan Bình Quả có chút chấn kinh rồi.
Bạch Sắc Đồng Thoại cười ngọt ngào với Toan Bình Quả.
Toan Bình Quả đưa tay sờ sờ trán Bạch Sắc Đồng Thoại, người này không bị ấm đầu chứ?
“Đồng Thoại, đó là sơ trung. Hơn mười năm rồi, khi đó Lưu Niên chẳng khác nào thằng nhóc mới lớn. Bây giờ cậu ta khác rồi, không giống như trước nữa đâu”
Toan Bình Quả trợn to hai mắt, gần như hét lên với Bạch Sắc Đồng Thoại.
“Khác? Khác thì có làm sao…”
Ngược lại với Toan Bình Quả, Bạch Sắc Đồng Thoại rất bình tĩnh.
“Chỉ cần Lưu Niên nói, là đúng rồi”
“Đây không phải là vấn đề, người ai cũng thay đổi cả. Cậu nghĩ sao lại nghe lời một tên nhóc mười lăm, mười sáu tuổi tôn như thánh chỉ vậy? Lưu Niên chỉ thuận miệng mà thôi. Cậu nói Lưu Niên thích bãi biển màu trắng, Apsalom nói với tớ Lưu Niên thích núi cao sông rộng thì sao? Chuyện này không đúng đâu”
Toan Bình Quả cảm thấy không thể giảng đạo nổi với cô bạn nữa, cô cảm thấy hình như Bạch Sắc Đồng Thoại có chút vấn đề về tâm lí. Người bình thường chẳng ai tin lời một đứa trẻ cả, còn tin đến mười năm!
“Người tất nhiên sẽ thay đổi, nhưng tính cách thì không. Cho dù hiện tại Lưu Niên thích núi cao sông rộng cũng được, sau này thích Đại Mạc Phong cũng chẳng sao. Tớ vẫn tin tưởng trong lòng Lưu Niên thích nhất là bãi biển màu trắng. Chỉ cần tớ đứng đây chờ, một ngày nào đó… Lưu Niên sẽ nhìn thấy tớ, nhất định sẽ đến bên cạnh tớ thôi” (**chờ người nơi ấy… chờ hoài hông thấy ~)
Bạch Sắc Đồng Thoại lắc đầu một cái, trên gương mặt cũng thận trọng hơn. Cô lẳng lặng nhìn Toan Bình Quả, âm thanh kia vô cùng có khí phách.
“Cậu…cậu…”
Toan Bình Quả chỉ vào Bạch Sắc Đồng Thoại, cảm giác hít thở không thông. Cô không biết phải nói gì nữa. Rất lâu sau, cô mới thở dài. Cô nắm lấy tay Bạch Sắc Đồng Thoại, hướng về điểm truyền tống kéo đi.
“Được rồi, không nói nữa. Bây giờ cậu đi nghỉ đi. Cậu ngủ một giấc dậy mọi chuyện sẽ tốt lên…”
“Bình Quả, tớ hiểu suy nghĩ của cậu, ngủ một giấc sẽ không nghĩ về Lưu Niên nữa. Tớ thì khác, ngủ một ngày, mười ngày hay mười năm cũng tốt. Tớ vẫn sẽ nhớ Lưu Niên”
Bạch Sắc Đồng Thoại ôm lấy Toan Bình Quả để cô nàng lôi kéo mình.
“Cậu điên à? Điên rồi…”
Toan Bình Quả lắc lắc vai Bạch Sắc Đồng Thoại, cô có cảm giác nếu không phải Bạch Sắc Đồng Thoại điên thì là cô điên. Thật là đáng sợ!
“Bình Quả, cậu phải tin tớ. Nhất định phải tin tớ, Lưu Niên cuối cùng sẽ quay về bên tớ mà!”
Bạch Sắc Đồng Thoại nhìn theo Toan Bình Quả, vẫn lạnh nhạt mỉm cười như trước. Kiên trì cố chấp không chịu thỏa hiệp.
Toan Bình Quả đột nhiên dừng lại, nội tâm của cô giờ phút này như núi lửa vậy. Dung nham bên trong không ngừng gào thét mà miệng núi vốn bị đá lớn cản lại rồi. Chẳng mấy chốc nham thạch sẽ dâng cao lên cuốn phăng cục đá kia. Tiêu diệt luôn cả lí trí của cô mà bùng nổ.
“Bình Quả, giúp tớ đi.Giống như trước kia vậy, để tụi tớ gặp nhau nhiều hơn. Tớ biết cậu làm vậy rất khó, Apsalom cũng không đồng ý… nhưng mà nhiều năm như vậy cậu còn không hiểu tớ sao? Nếu như Lưu Niên và tớ có thể ở bên nhau, giống như cậu và Apsalom không phải là chuyện tốt đẹp sao? Tình yêu của chúng ta có thể thiên trường địa cửu (**vĩnh viễn sánh cùng trời đất), tình bạn cũng thiên trường địa cửu…”
Bạch Sắc Đồng Thoại chậm rãi đến trước mặt Toan Bình Quả, cô mỉm cười. Gương mặt xinh đẹp, thanh âm dịu dàng. Như vậy thân thiết, cô đưa tay chạm vào má Toan Bình Quả, ấm áp cực kì.
Toan Bình Quả nhìn cô, không tỏ thái độ gì mà quay đầu đi chỗ khác.
“Đồng Thoại, cậu lại thế rồi”
“Tớ làm sao? Tớ rất tốt mà. Chúng ta đều sống, đều có mục tiêu hướng đến. Mục tiêu của tớ, lẽ sống của tớ chỉ có một trung tâm. Là Lưu Niên…”
“Tớ nói là… cậu không cần như vậy!”
Toan Bình Quả kiềm chế không được hét toáng lên. Cô gạt phăng đi tay Bạch Sắc Đồng Thoại đang áp má mình. Lùi về hai bước rồi gào thét. Cô tức đến nỗi không còn chút lí trí nào nữa.
“Nhiều năm như vậy, tớ lúc nào cũng giúp cậu. Không phải vì muốn cậu và Lưu Niên cạnh nhau, mà là không muốn cậu đau lòng! Tớ và cậu không giống nhau, tớ là người ngoài, tớ nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Cậu đối xử với Lưu Niên ra sao là một chuyện, Lưu Niên đối xử với cậu ra sao tớ cũng thấy rõ ràng! Tại sao tớ phải giúp cậu? Là vì cậu như thế này đây! Cậu không ngừng nhớ về chuyện cũ rồi đau lòng, cậu không ngừng đau thương như vậy rồi dùng thái độ đó khiến tớ không thể từ chối được! Đồng Thoại! Cậu tỉnh lại đi! Cậu cảm thấy cậu làm như vậy sẽ khiến Lưu Niên để ý sao? Nếu thật như vậy… cậu còn cần lãng phí nhiều năm như vậy sao?”
“Bình Quả, cậu không hiểu Lưu Niên. Nội tâm của cậu ấy như một đứa trẻ vậy, cậu ấy ở bên ngoài chơi, rồi sẽ có ngày mệt mỏi. Khi cậu ấy mệt, nhất định sẽ quay về bên tớ!”
Bạch Sắc Đồng Thoại cố chấp lắc đầu.
“Ý của cậu là làm một cái lốp xe dự bị cho Lưu Niên à? Nếu như Lưu Niên chơi hoài không mệt, cậu chờ cậu ta cả đời chắc?”
“Bạch Sắc Đồng Thoại! Cậu nghĩ sao lại nói ra được câu khiến con gái mất mặt như vậy? Câu nói vậy cũng nói được à? Uổng cho cậu học hành nhiều năm, cuối cùng kiến thức đều bị chó tha hết rồi à?”
Toan Bình Quả tức đến độ hai mắt đều đỏ lên, cô nắm chặt lấy vai Bạch Sắc Đồng Thoại, không ngừng lắc lắc.
“Cậu tinh lại đi! Cho dù cậu chấp nhận làm kẻ dự bị cho Lưu Niên. Cậu phải biết rằng, Lưu Niên không cần một kẻ dự bị khốn khiếp!”
“Cậu đừng nói bậy…”
“Tớ không hề. Tớ quen Lưu Niên lâu vậy, tớ hiểu rõ. Cậu ta chỉ quan tâm chính mình, không bao giờ để ý đến sống chết của người khác! Uổng cho cậu điềm đạm đáng yêu, cậu yêu không hối tiếc. Trong mắt Lưu Niên cậu chả là cái thá gì hết!”
“Cậu đừng nói bậy”
Bạch Sắc Đồng Thoại hét ầm lên.
“Tớ làm tất cả, Lưu Niên biết… chỉ là chưa thông suốt thôi!!!”
“Cậu ấy thông suốt từ lúc cậu tỏ tình rồi! Thời điểm đó cậu ấy từ chối, cậu ấy đã vô cùng thông suốt rồi! Cậu không phải là người cậu ấy muốn, nếu không cậu ấy đã không để cậu chờ đợi mòn mỏi như vậy!”
“Cậu nói bậy!”
Bạch Sắc Đồng Thoại hét thê thảm, trước mắt dần mơ hồ.
Toan Bình Quả đứng đó không xa quan sát cô, trong lòng âm ỉ đau. Tự tay phá nát một giấc mơ của người khác là chuyện vô liêm sỉ nhất trên đời. Nhưng cô lại có thể làm vậy. Toan Bình Quả cảm giác mình không ra gì cả, ban đầu giúp Bạch Sắc Đồng Thoại xây giấc mơ này, giờ lại nhẫn tâm đạp đổ toàn bộ giấc mơ ấy. Rốt cuộc là sao đây? Cô cũng điên rồi…
Lúc Bạch Sắc Đồng Thoại thút thít tê tâm liệt phế, mật ngữ của cô đột nhiên vang lên. Nếu như chỉ là mật ngữ bình thường, cô sẽ không thèm để ý. Nhưng mật ngữ này lại không giống vậy.
Trong Vận Mệnh, mỗi người chơi đều có thể phân loại bạn bè cho mình. Sau khi phân loại xong sẽ có chuông báo mật ngữ khác nhau. Giống như chuông báo điện thoại di động vậy. Thế nhưng chỉ có bạn tốt mới có đặc biệt như vậy, nếu là danh sách đen thì không có chuông báo gì hết. Lúc Vận Mệnh bắt đầu, Bạch Sắc Đồng Thoại đã thêm Lưu Niên là bạn tốt. Nhưng Lưu Niên trước sau đều không thêm cô.
Cứ như vậy, Bạch Sắc Đồng Thoại đặt mật ngữ đặc biệt cho Lưu Niên. Đơn độc chiếm giữ đặc biệt ấy. Chỉ cần Lưu Niên liên hệ cô, cô có thể nghe thấy ngay.
Chỉ tiếc một điều, từ khi Vận Mệnh bắt đầu đến giờ. Anh chưa bao giờ liên lạc với cô, giống như điện thoại di động của cô… Tên anh chưa bao giờ sáng lên trên màn hình cả.
Hôm nay trời quang mây tạnh âm thanh này lại xuất hiện. Âm thanh mà cô nghĩ rằng không bao giờ vang lên. Cô trong giây lát kiềm được nước mắt, lặng nghe âm thanh kia. Là Lưu Niên? Thật là Lưu Niên sao? Cô không chờ đợi nữa, mở ra kênh mật ngữ. Quả nhiên, đó là danh tự mà mình tưởng niệm từng phút từng giây. Cô không dám tin tưởng, nhéo đùi mình một cái. Đau… đây là thật sao?
Bạch Sắc Đồng Thoại luống cuống tay chân nhận mật ngữ.
“Có đây không?”
“Có…có! Lúc nào cũng có cả”
Bạch Sắc Đồng Thoại vội vã trả lời Lưu Niên, phảng phất như nếu chậm một phút sẽ mất đi Lưu Niên vậy.
Âm thanh dồn dập như vậy khiến Lưu Niên nhíu mày. Anh bắt đầu thấy hối hận rồi, không nên liên hệ cô gái này làm gì. Thanh âm dồn dập như vậy, giống như không chờ nổi nữa khiến anh có cảm giác như có giòi trong bụng. Thế nhưng anh liếc mắt thấy Công Tử U gần đó, vẫn chịu đựng không tắt mật ngữ.
“Người bạn luyện Địa Tinh Công Trình Học có online không?”
“Có”
Bạch Sắc Đồng Thoại có chút nhảy nhót, đây là lần đầu tiên Lưu Niên chủ động liên lạc với cô.
“Vậy giúp tôi hỏi thăm, Năng Lượng Hạch thường bỏ chỗ nào trên người máy Địa Tinh?”
Lưu Niên muốn biết đáp án nhanh, nên không đối thoại vòng vòng nhảy vào vấn đề luôn. Dư một chữ sẽ không nói.
“Được, giữ máy. Tớ đi hỏi”
Bạch Sắc Đồng Thoại lập tức hỏi bạn cô, tốc độ nhanh như thể Trái Đất sắp diệt vong. Không lâu sau, cô có đáp án. Nhưng cô không nói cho Lưu Niên. Bởi vì cô biết nếu anh biết đáp án sẽ cắt đứt mật ngữ. Vì vậy cô nói.
“Lưu Niên, cậu ấy nói mỗi loại người máy không giống nhau. Cậu muốn hỏi loại người máy nào? Nếu không thì đến đây, tớ dẫn cậu đi tìm người bạn ấy được không?”
“Được rồi, tôi tìm người khác”
Bạch Sắc Đồng Thoại suy tính gì Lưu Niên còn không hiểu sao? Anh cong cong môi, chuẩn bị phương án khác. Cho dù anh không tìm được, trên thế giới hỏi một câu. Chắc chắn sẽ có người cho đáp án thôi.
“Không đúng, không đúng… tớ hỏi lại nha…”
Bạch Sắc Đồng Thoại vội vàng, chỉ sợ Lưu Niên sẽ tắt mật ngữ.
Lưu Niên dừng một chút.
“Là gì?”
“Sao cậu hỏi cái này vậy? Muốn làm nhiệm vụ? Hay đang ở phó bản…”
Bạch Sắc Đồng Thoại thận trọng hỏi, trên gương mặt sự quan tâm không hề che giấu.
“Có cần tớ buff máu không?”
Cô còn chưa nói xong, mật ngữ đã dập. Bên tai chỉ có hàng dài tút tút tút. Bạch Sắc Đồng Thoại ngẩn người ở đó, miệng đầy cay đắng. Nước mắt không nhịn nữa ồ ạt chảy ra. Mà lúc này, trên thế giới có câu hỏi của Lưu Niên.
Lưu Niên: Có ai học Địa Tinh Công Trình Học không? Trong người người máy Địa Tinh thường bỏ năng lượng hạch ở chỗ nào? 10 ngàn kim mua đáp án.
“Oa oa oa… lúc này đêm rồi mà ở kênh thế giới còn nhìn thấy Lưu Niên. Quá vi diệu!”
“Lưu Niên đại thần thật có tiền… một đáp án 10 ngàn kim… ra tay thật hào phóng”
“A a a, tại sao tôi không học Địa Tinh Công Trình Học? 10 ngàn kim…10 ngàn kim aaa”
Lưu Niên xưa giờ phát ngôn đều có thể khiến toàn bộ Tây Đại Lục điên cuồng. Hơn nữa lần này nói chuyện bỏ ra tiền nhiều vậy lại khiến người chơi kêu gào. Có rất nhiều người học công trình học nhìn thấy 10 ngàn kim kia đã đỏ mắt rồi.
“Tôi biết, đại thần… mật tôi đi”
“Tôi cũng biết, đại thần… tôi nói cho anh biết”
“Ở trong cổ có một cái rãnh, mở ra rồi bỏ vào là được”
Lưu Niên dựa theo người chơi đầu tiên nhắc rồi đến trước mặt người máy. Anh mở nắp của người máy ra, tìm được cái rảnh ở cổ mà người kia mô tả. Chỗ này thật là bí mật… nếu không có ai luyện công trình học của Địa Tinh thật sự khó tìm thấy. Anh quay đầu, giơ tay về phía Công Tử U:
“Đưa tôi một viên Năng Lượng Hạch”
Diệp Từ vội vàng đưa cho anh. Lưu Niên đẩy viên Năng Lượng Hạch và cái rãnh bên trong. Đúng như dự đoán, người máy vốn đã co quắp đột nhiên phát sáng lên. Lắc lắc vài cái rồi đứng dậy. Tuy rằng thân thể còn gỉ sét, nhưng hoạt động một chút ngày càng linh hoạt.
Người máy cao hơn Lưu Niên, đi trên đường rất thuận lợi. Tuy chỗ gỉ sét vẫn phát ra âm thanh chói tai nhưng dáng vóc uy phong lẫm lẫm. Diệp Từ dùng kĩ năng trinh sát lên người nó, tên của nó đã biến thành Người Máy Bị Thao Túng. HP và công kích giảm xuống một phần năm. Hơn nữa khống chế có đếm ngược. Trên đó báo là năng lượng hạch có thể duy trì ba tiếng.
“Chúng ta cần đánh nhiều Địa Tinh hơn rồi, kiếm thêm năng lượng hạch”
Lưu Niên quan sát người máy một hồi lâu, số lượng xuất hiện không hạn chế vậy thì có thể điều khiển cũng không hạn chế. Chắc cũng không có tối đa là bao nhiêu.
“Hừm… trong hoàng cung Địa Tinh không dễ kiếm đâu”
Lưu Niên thêm bạn tốt người vừa xin kết bạn, sau đó trả lời là trễ nhất sáng sớm mai sẽ có người gửi tiền. Đối phương có chút kích động, dù sao đây là chuyện dễ như ăn cháo. Vậy mà có thể kiếm được số tiền lớn như vậy… thật sự khiến người ta cảm thán trên đời này vẫn có thể có bánh từ trên trời rơi xuống mà.
Làm xong, Lưu Niên giao lại cho Apsalom. Dù Apsalom có chút oán giận nhưng cũng không ý kiến gì cả. Dù sao Công Tử U ở Tây Đại Lục không ai biết cả, lúc này Lưu Niên tự kiếm phiền phức cho mình, nếu anh không giải quyết thì ai giải quyết đây?