Áp Sa Long ôm chặt lấy cái mũi của mình, đáng thương nói:
- Tôi nói sai gì? Tôi nói sai cái gì sao? Tôi không có nói sai cái gì hết nha! Tôi chỉ nói sự thật thôi! Cậu vốn có sở thích xấu xa, thích đùa giỡn Công Tử U, tôi nói đúng chứ? Tôi cũng đâu có ý nghĩ kì quái hay nhận xét từ đầu đến chân cái gì? Từ đầu tới cuối tôi chỉ nói cậu thôi!
Áp Sa Long còn chưa kịp nói hết câu đã thấy nắm đấm của Lưu Niên bay đến. Nhưng lúc này hắn đã có kinh nghiệm, lập tức tránh ra một bên, thậm chí hắn còn đắc ý nói:
- Tôi nói với cậu, dùng hai lần một chiêu cùng một nơi là ngu ngốc...
Lưu Niên nhăn lông mày nhìn qua Áp Sa Long, dáng vẻ hắn như muốn bỏ qua chuyện này, nhưng sau đó liền bất ngờ dùng nắm đấm đánh đến đôi mắt của Áp Sa Long. Tiếp theo là một tiếng kêu thảm thiết của Áp Sa Long, cậu ta phải dùng một tay che mũi, một tay che mắt.
- Cậu làm sao vậy hả Lưu Niên, cậu có tin tôi chém cậu ra làm đôi không hả?
Áp Sa long dùng con mắt còn lại trừng Lưu Niên, hắn hét lên, lúc này hắn ta đã tức đến sùi bọt mép rồi.
- Không có gì nha, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, tôi không thích trong cái miệng bát quái của cậu xuất hiện ba cái từ Công Tử U thôi.
Lưu Niên cười hắc hắc, còn thận miệng huýt một tiếng sáo, biểu hiện cậu đang rất vui. Hắn nói xong liền bỏ đi, mặc kệ cái biểu cảm trên mặt Áp Sa Long, mặc kệ luôn tâm tình của cậu ta, hắn tiêu sái bước đi mà không thèm coi ai ra gì.
- Rõ ràng tôi không có nói sai cái gì...
Áp Sa Long cảm thấy mình thật oan khuất, hắn không nói sai cái gì, tự nhiên lãnh hai đấm của Lưu Niên. Mặc dù trong trò chơi có bị đánh thì sẽ không xuất hiện dấu vết gì, nhưng trong trò chơi Vận Mệnh này có đến 30% độ cảm nhận thật sự này mà nói, bị đánh hai lần như vậy đúng là rất đau:
- Cậu thích đùa giỡn Công Tử U là chuyện của cậu, sao cậu lại đánh tôi?
Bỗng nhiên Lưu Niên dừng bước chân, hắn quay đầu lại nhìn Áp Sa Long cười âm hiểm. Làm cho Áp Sa Long sợ tới mức phải quay đầu ra nơi khác, làm bộ như bản thân hắn chưa nói cái gì, thậm chí hắn còn giả vờ huýt sáo nhưng không thành bài hát.
Lưu Niên nhíu lông mày, hắn rất vừa lòng khi thấy Áp Sa Long bị khuất phục dưới dâm uy của bản thân, sau đó liền đi về phía đại sảnh của công hội.
Đến thời điểm này, Phó hội trưởng Thiển Xướng Ngâm luôn ngồi xem trò vui mới nhìn sang Áp Sa Long than nhẹ một tiếng:
- Anh Sa Long, chỉ cần thấy bóng dáng của Lưu niên là anh liên sợ đến vậy sao, anh cũng là Đệ Nhất Pháp Sư của Tây đại lục mà, anh làm như thế mà không thấy mất mặt với cái danh này sao?
Áp Sa Long căm tức nhìn Thiển Xướng Ngâm nói:
- Cậu có bản lĩnh thì đi trêu chọc cái tên sát tinh đó một cái cho tôi xem nào, tôi muốn nhìn cậu ở trước mặt hắn sợ hay không sợ!
Thiển Xướng Ngâm nhớ tới sự tích thảm thương trước kia bị Lưu Niên đánh bại, hắn rụt đầu rồi lắc liên tục:
- Em không nói cái gì hết.
Nhưng mà bản thân ai cũng thích nghe chuyện bát quái cả, còn có người thích nghe hơn một chút, ừ đúng là một chút thôi. Giống như Áp Sa Long thích nghe hơn người khác một chút, mà Thiển Xướng Ngâm lại thích hơn Áp Sa Long một chút nữa thôi...
Dựa vào tính cách của hắn, tất nhiên Thiển Xướng Ngâm sẽ không bỏ qua cơ hội hỏi thăm Áp Sa Long các chuyện bát quái:
- Phải rồi, anh Long vừa nãy em thấy mọi người trên kênh thế giới bàn tán rất nhiều đấy, có phải trong trận thi đấu vừa rồi Lưu Niên thua Công Tử U không?
- Theo thông tin trên kênh thế giới, chắc là tiểu đội của Lưu Niên bị Công Tử U đánh bại, nhưng Công Tử U và Lưu Niên lại hòa nhau nha.
Hiếm thấy có người cùng hắn dám thảo luận chuyện bát quái của tên tiện nhân Lưu Niên, tất nhiên Áp Sa Long sẽ không bỏ qua cơ hội này rồi.
Vậy là hội trưởng Đệ Nhất công hội Tây đại lục đồng học Áp Sa Long, cùng với Phó hội trưởng đồng học Thiển Xướng Ngâm hai người ngồi cạnh nhau trong quảng trường công hội cúi đầu một chỗ, thì thầm to nhỏ chuyện bát quái.