"Nguyệt sắc cô chạy cũng nhanh quá đi”. Bắc Vọng Giang Sơn đi phía sau Mỹ Nhân Trủng, rất nhanh đã tới bên cạnh Phong Vân Quy Lai, anh ta thở hởn hển, thật sự rất mệt. Thấy Phong Vân Quy Lai không ngừng giảm giá trị sinh mệnh, liền vội vã thêm máu cho anh, rồi thêm ít máu nữa cho anh, “Sao vậy? Bị tàn phế rồi hả?”
“Ừ,” Phong Vân Quy Lai chỉ hai người đang chiến đấu giữa thung lũng nói: “Tôi cũng không biết tại sao? Rõ ràng tôi đâm trúng Lưu Niên rồi, nhưng mà lại bị anh ta phát hiện, sau đó…” Anh nhún vai, mang theo chút tự giễu: “Đợi tôi phản ứng kịp, thì đã thành người tàn phế rồi.”
“Bên đối phương có bốn người bị Công Tử U giết.” Hiển nhiên Mỹ Nhân Trủng quan tâm thắng thua hơn, anh thấy Phong Vân Quy Lai không bị treo, trong lòng cũng thầm thở dài.
“Ừ.” Tuy Phong Vân Quy Lai nói chuyện với bọn họ, nhưng ánh mắt không dời khỏi cuộc chiến giữa hai người kia: “ Nếu Lưu Niên không giết được Công Tử U… thì án này xem như chúng ta thắng.”
Nghe Phong Vân Quy Lai nói thế, Bắc Vọng Giang Sơn và Mỹ Nhân Trủng mới chú ý tới cuộc chiến giữa thung lũng của hai người.
“Trời, động tác nhanh thật.” Đây là câu đầu tiên khi Bắc Vọng Giang Sơn chú ý đến cuộc chiến của hai người, anh là Mục sư, rất quen với tốc độ công kích, nhưng mà, tốc độ của Lưu Niên và Công Tử U khiến anh lắp bắp kinh hãi.
“Xem video đúng là không bằng xem trực tiếp tại hiện trường ah.” Mỹ Nhân Trủng thấy hai người chiến đấu trong lòng cũng cảm thán, nhưng anh không phải Thợ săn, cũng không có hệ thống nghiên cứu nghề nghiệp như Thợ săn, có điều không thể phủ nhận, cuộc đối chiến giữa hai người cấp cao, quả thật kinh tâm động phách, rất vui vẻ ah. Anh một bên xem một bên hỏi Phong Vân Quy Lai: “Các Thợ săn đều có bay và nhảy lên sao? Tôi thấy hai người kia có thể trực tiếp đi trên vách núi đá luôn? Không phải nói Vận Mệnh 100% là bắt chước trò chơi sao? Loại thoát khỏi sức hút của trái đất, động tác khó như vậy cũng không phải BUG?”
Qủa nhiên chỉ có người trong nghề mới hiểu rõ nghề đó.
Phong Vân Quy Lai nghe Mỹ Nhân Trủng nói vậy nhịn không được trợn mắt. Mặc dù anh là Đạo tặc, có điều vì Đạo tặc, Thợ săn, Chiến sĩ ba cái nghề này là chi nhánh của hệ thống chức nghiệp, cho nên vẫn hiểu chút về chức nghiệp Thợ săn,lúc này liền nói với ba người bên cạnh: “Kỳ thật mỗi Thợ săn đều có thể bay và nhảy, có điều muốn có độ bền bỉ và động tác lưu loát như vậy thì họ phải chịu cố gắng không ngừng luyện tập, nếu không sẽ rất nhanh mệt, hoặc sẽ ngã xuống. Còn việc bọn họ có thể đi trên vách núi thì…..” Phong Vân Quy Lai thở dài một hơi. “Đó là cân bằng đấy, trời sinh Thợ săn có sự cân bằng nhiều hơn người khác, nếu như có thể tận dụng lợi thế của quán tính và sự cân bằng có thể chạy trên vách núi, nhưng….”
“Nhưng cái gì hả?.” Mỹ Nhân Trủng đang nghe say sưa, đột nhiên Phong Vân Quy Lai dừng lại, anh vội vàng hỏi.
“Nhưng muốn chống đỡ thân thể của mình trên vách núi để chạy trốn, đầu tiên phải có tốc độ nhanh, nắm giữ quán tính tốt, cuối cùng phải có chiều cao nhất định, cái này….thiếu một cái cũng không được.” Phogn Vân Quy Lai nhìn Mỹ Nhân Trủng lập tức dội cho anh một gáo nước lạnh: “Với tư cách một Chiến sĩ, thì anh đừng có nghĩ tới, tốc độ của anh quá thấp, ngay cả tôi là Đạo tặc cũng không thể làm được động tác như vậy, anh thì càng không cần nghĩ.”
“Chậc, thật mất hứng, tôi còn tưởng mình có thể làm được, lúc đó mới thật sự có võ nghệ cao cường.” Mỹ Nhân Trủng tiếc hận nói.
“A, tại sao bọn họ lại bắt đầu cận chiến rồi, Thợ săn không thể nhảy khi cận chiến sao. Mạn Mạn Nguyệt Sắc thấy hai người tiếp tục công kích, có chút không hiểu, có điều cô cũng không hung thú với vấn đề này, với cô mà nói thì bát quái mới quan trọng hơn, chỉ thấy mắt cô như bóng đèn lóe sáng, khóe môi cong lên mang theo chút hung phấn: “Tôi cảm thấy có chút hương vị JQ(tình cảm mờ ám) ah.”