Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 57: Minh Nguyệt tiệm minh
Độc Cô Minh, Hoa ŧıểυ Minh cùng mĩ nhân mỗi người sau khi kích tình trở về, thư sướиɠ nằm ở trên giường.
Hoa ŧıểυ Ba cười hỏi: "Lão huynh, Hạ Vũ đủ mùi vị chứ?"
Độc Cô Minh liền vẻ mặt hồi ức: "Đó đương nhiên, huynh triền miên đầy đủ hai thời thần cùng nàng ta, quả thật không biết trời đất, suýt nữa cho rằng bản thân phải tan vào trong thân thể thanh xuân nóng bỏng của nàng ta. Ây, huynh hiện tại chỉ muốn ôm nàng ta ngủ. ŧıểυ Ba, thực là phải cảm ta đệ!"
Hoa ŧıểυ Ba giảng nghĩ khí nói: "Nói lời khách sáo gì! Huynh chỉ cần dạy đệ bản lĩnh thì được."
Độc Cô Minh sảng khoái nói: "Ngày mai huynh liền dạy đệ Hư Hoa Kiếm Pháp."
Hoa ŧıểυ Ba vui vẻ hỏi: "Chính là bộ kiếm pháp khi huynh cùng Tứ Cẩu đánh nhau, sử dụng đó sao? Quả thật là quá tốt rồi! huynh nɠɵạı trừ bộ kiếm pháp đó ra, có biết võ công gì khác?"
Độc Cô Minh đáp: "Võ Đẩu Quyền gia truyền, Tiên Hà Kiếm Pháp của Tiên Cực Tiên Ông, Bàn Nhược Thần Chưởng cùng Kim Cương Chưởng của Thiếu Lâm, còn có … không nói, Thiếu Lâm võ học không thể truyền đệ, còn như võ công khác, huynh có thể toàn bộ truyền cho đệ."
Hoa ŧıểυ Ba cao hứng hoa tay múc chân, gần như muốn học giống như Hy Bình hát lớn ca khúc thối nát, nói: "Hảo huynh đệ."
Độc Cô Minh nói: "ŧıểυ Ba, đệ cũng phải tiếp tục dạy huynh công phu cua gái cùng kĩ xảo trên giường, đệ biết, khi huynh cùng Hạ Vũ ở một chổ ngốc phải như đầu lừa, ở lúc khẩn yếu quan đầu đó còn phải để nàng ta chỉ đa͙σ, quả thật là mất mặt hết sức. Lần trước khi cùng Lãnh Tinh Oánh tương hảo, chưa vài cái liền bị bà ta lắc xuống giường, huynh đang suy tính làm sao sẽ đánh bại ả đấy! Tao phụ đó bất luận là dung mạo hay thân người cùng công phu trên giường đều là cấp cao, cùng bà ta trên giường thực là điên cuồng đến cực điếm!
Hoa ŧıểυ Ba nói: "Nói đến thủ đoạn cua gái cùng công phu trên giường, ai cũng không bằng thư phu đệ, chút thứ đó của huynh ấy, chúng ta cũng học không tới. Tứ Cẩu kì thật cũng không tệ, hôm nào chúng ta cùng nhau xin huynh ấy chỉ bảo. Nếu nói muốn triệt để đánh bại Lãnh Tinh Oánh, cần phải thư phu tự mình ra trận, huynh ấy là vô địch tướng quân chinh chiến trên giường. Tạm thời không bàn thoại nhi hơn người một bậc của huynh ấy, một thể lực vô hạn cùng nại(chịu đựng) lực vĩnh viễn không cạn của huynh ấy, liền có thể khiến nữ nhân yêu chết huynh ấy. Đệ ban đầu còn muốn tranh đoạt Ái Vũ với huynh ấy, thực lo lắng cho huynh. Huynh biết chăng? Khi đệ vừa gặp được huynh ấy, nói muốn đem Lãnh thư thư giới thiệu cho Uy ca ca, huynh ấy nói nếu Uy ca ca dám đụng nữ nhân của huynh ấy, huynh ấy liền đem toàn bộ nữ nhân của Uy ca ca toàn bộ cua đi, đệ khi đó còn không tin đấy! Hiện tại bọn họ người nào không phải quyết chí một lòng? Huynh có phát hiện không, bọn họ trải qua tưới nhuần của thư phu đệ, ai ai đều so với trước diễm lệ hơn rất nhiều. Hoa ŧıểυ Ba đệ thực vì có thư phu thế này mà cảm thấy kiêu ngạo vô cùng!"
Độc Cô Minh hỏi: "Đệ nói hắn có thể là bởi vì được kì ngộ gì mới có thể lợi hại như thế không?"
Hoa ŧıểυ Ba mỉm cười đáp: "Huynh quá ngây thơ rồi! Kì ngộ cái gì? Huynh ấy thân vốn là Cửu Dương Trọng Thể chi nhân, là ngựa giống tuyệt đối trong vạn chọn một, thiên địch của nữ nhân! Cô cô đệ nói, loại người này một khi phá giới, liền không thể ức chế nổi du͙© vọиɠ nguyên thủy dồi dào trong người, mỗi thời mỗi khắc đều muốn cùng nữ nhân hoan hảo, chiến chết không nói bại! Thực không minh bạch vì sao thư phu có khả năng khắc chế xung động tìиɧ ɖu͙© của bản thân, huynh ấy tựa như thu phát tự nhiên, muốn làm liền làm, không làm liền lập tức bãi chiến, đây với kể của Cửu Dương Trọng Thể có không khớp, thực làm không rõ!"
Hắn làm sao biết "Thiên Địa Tâm Kinh" của Hy Bình vốn là pháp môn chí cao điều giải âm dương, mà trong người có cực âm nguyên tố của Địa Tuyền Nhũ sinh sinh bất tức. Nếu không, thì bằng cực dương xung động của Cửu Dương nguyên nguyên bất tuyệt liền có thể khiến Hy Bình trầm luân dục hải mà không thể tự thoát, huống hồ còn có chí dâm chí dương của Thiên Niên Huyết Xà với Hỏa Vân Sư Hổ chứ?
Đương nhiên, những cái này, Hy Bình bản thân cũng không biết.
Độc Cô Minh kinh ngạc nói: "Thực không dám tin!"
Hoa ŧıểυ Ba nói: "Từ góc độ của y học nhìn, thoại nhi đó có thể dùng một ít phương pháp tăng lớn, nhưng kéo dài phương diện này vẫn là trời sinh tốt nhất, đương nhiên, có khi cũng có thể từ từ luyện ra!"
Độc Cô Minh hiếu kì hỏi: "Đệ nói đồ vật của Hy Bình có thể là dùng sức người tăng lớn không?"
Hoa ŧıểυ Nhiên quả quyết đáp: "Tuyệt đối không phải! Cửu Dương Trọng Thể chi nhân, là thiên hạ chí dâm chi nhân, tiền vốn của huynh ấy làm sao có thể nhỏ? Bởi vì tăng lớn cũng không khả năng đến loại trình độ đó của huynh ấy, huynh ấy tuyệt đối là thiên sinh dị chủng!"
Độc Cô Minh hiểu "a" một tiếng.
Hoa ŧıểυ Ba cười nói: "Huynh cũng không cần tự ti, chúng ta cũng là trong vạn chọn một, người so với chúng ta tệ kém hơn nhiều như vừng vậy! Như dị chủng dạng đó của thư phu trên đời không có người khác, chúng ta không cần thiết so cùng huynh ấy. Khách quan mà nói, chúng ta đã rất cường hãn, đồng thời thỏa mãn bốn năm nữ nhân tuyệt không thành vấn đề, huynh chính can đảm đi cua gái đi! Càng nhiều càng tốt, quả thật là đội không nổi, Hoa ŧıểυ Ba đệ còn có rất nhiều dược phương tráng dương kéo dài, không có tác dụng phụ, cam đoan huynh hài lòng!"
Quả nhiên không thẹn là độc tử của y học thế gia!
Độc Cô Minh như trút được gánh nặng, hỏi: "Mục tiêu kế tiếp là ai?"
Hoa ŧıểυ Ba đáp: "Thì Đào Nhi, Liễu Nhi đi! Qua đoạn thời gian làm lại, mục tiêu khẩn yếu nhất là tìm thư phu cùng Hoa ŧıểυ Ba về, bằng không, muội muội của huynh cùng thư của đệ đều không thể có qua cuộc sống tốt, cũng không thể bỏ qua chúng ta, có đến huynh đệ chịu. Nếu bọn họ biết ở loại thời gian này, chúng ta còn có tâm tình đi liệp diễm, bảo đảm có thể thóa mạ chúng ta một trận. Nói về lại, người dạng đó của thư phu đệ, đệ căn bản không thể vì huynh ấy lo lắng, mạng của huynh ấy so với ai đều dài hơn, đương nhiên, diễm phúc so với ai cũng đều nhiều hơn."
Độc Cô Minh đột nhiên nói: "Ai, hiện tại huynh lại muốn lần nữa theo đuổi Minh Nguyệt Phong lưỡng nữ."
Hoa ŧıểυ Ba nói: "Không phải lời nhụt chí của đệ, Mộng Hương nữ nhân này cả thư phu đệ khả năng đều không cua đến tay, huống hồ chúng ta? Bảo Nguyệt thôi! Nếu không có thư phu trước đó ôm hôn, huynh có lẽ còn có một chút cơ hội, sau khi bị thư phu đệ ôm hôn, huynh lại cả một chút cơ hội cũng không có. Hai con mắt của nàng ta vừa nhìn thấy thư phu đệ liền phát sáng, luôn luôn là len lén nhìn thư phu đệ, xem ra không biết có bao nhiêu mê mẩn, nàng ta hiện tại trong lòng chỉ có thư phu, huynh đừng vọng tưởng. Đệ nói cho huynh hay một bí mật, thư của đệ chính là bị huynh ấy hôn mới cuốn lấy huynh ấy, Bảo Nguyệt ŧıểυ ni tử đó nào có thể nɠɵạı lệ?"
Nhãn thần của Độc Cô Minh liền tối, ai.
Hai người tiếp tục tán gẫu, chủ đề vĩnh viễn là nữ nhân.
Hai nam nhân này tán dóc tới nữ nhân, quả thực là thiên hôn địa ám.
Hôm sau, Hoàng Đại Hải tiếp giữ Thiên Tự Suất Lệnh, người của các đại môn phái cùng bọn giang hồ hiệp khách hào nữ cũng đều nhân lúc vui vẻ mà về.
Tỉ võ đoạt lệnh của Tứ Đại Võ Lâm Thế Gia lần này, đích thực khiến bọn họ mở rộng tầm mắt, lấy ý kiến của bọn họ ban đầu tới, Tứ Đại Võ Lâm Thế Gia phải chỉ xót một xác ngoài xinh đẹp, không ngờ nhân tài trong lớp trẻ đông đúc, bù đắp tổn thất của trường đại chiến hơn 20 năm trước.
Dưới thịnh danh, tất có thực lực, xem ra là không thể xem thường rồi.
Hai người Độc Cô Minh cùng Hoa ŧıểυ Ba ŧıểυ ni cô Diệu Duyên thanh lệ thoát tục từ trước mắt biến mất, không ngừng than vãn thiên đa͙σ bất công, làm gì khiến nữ nhân mĩ lệ như vậy đi làm ni cô? Quả thực là làm khó dễ với nam nhân của thiên hạ!
Rời đi của Mộng Hương, đối với Độc Cô Minh mà nói, tịnh không tính là đả kích gì, nhưng đối với Tử Triệu hai người mà nói, đả kích thực phải lớn, bọn họ gần như muốn từ sau lưng ôm lấy hai bàn chân của nàng ta, cầu nàng lưu lại. Đương nhiên, bọn họ không thể quá ngốc nghếch làm như thế.
Mộng Hương cùng Bảo Nguyệt vẫn là đi, khi đi cho hai người bọn họ một thu ba man mác, khiến hai chân của bọn họ phát mềm cơ hồ phải ngã ngồi trên đất, lại phân biệt bị hai thư muội Độc Cô lôi kéo ---- lỗ tai của hai người gần như bị ngọc thủ của bọn họ xách đứt.
Minh Nguyệt Phong lưỡng nữ sau nửa tháng về đến thiên hạ đệ nhất phong được võ lâm xưng là thánh xử nữ địa ----- Thiên Thành Minh Nguyệt Phong.
Lưỡng nữ thời điểm đầu tiên liền là đi gặp sư phụ của bọn họ Mộng Tình.
Lúc đó Mộng Tình chính đang trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Nữ nhân năm đó được xưng là võ lâm đệ nhất mĩ nhân này, tuy đã là người hơn 40 tuổi, thế nhưng xem ra thì giống như thiếu phụ 27 28 tuồi, trong diễm lệ có loại vẻ đẹp thoát trần.
Lưỡng nữ không dám cắt đứt trầm tư của bà ta, ở một bên yên lặng trông chừng bà ta.
Phải, tên hiếu sắc điên cuồng kêu là Hoàng Hy Bình đó xác thực có vài phần giống như sư phụ, nhãn thần hắn chăm chú nhìn nữ nhân tâm ái cùng nhãn thần của sư phụ lúc này hoàn toàn như nhau, nhu tình tựa thủy, khiến người tiêu hồn.
Mộng Tình than thở một tiếng, quay mắt nhìn về hướng bọn họ, nhu hòa nói: "Các con về rồi."
Lưỡng nữ biết thời điểm đã đến, như hai con chim nhỏ của bà ta bổ nhào đến trong lòng bà ta làm nũng.
Mộng Hương nói: "Sư phụ, Hương Hương rất nhớ người!"
Mộng Tình cười hỏi: "Bão Bão không nhớ sư phụ sao?"
Bảo Nguyệt yêu kiều đáp: "Nhớ."
Nguyên lai nhũ danh của bọn họ gọi là Hương Hương cùng Bão Bão, nếu Hy Bình biết khẳng định có thể rất đỗi tùy thích, chí ít có thể đối với bọn họ nói ---- nào để ta bão bão (có thể là tên hoặc là ôm, chắc tác giả chơi chữ); hoặc là, này, hương hương (được hoan nghênh) ta.
Mộng Hương không tha nàng ta nói: "Sư phụ, Bão Bão nhớ nam nhân đấy!"
Bảo Nguyệt vội vàng nói: "Sư phụ, không phải như thế, Hương Hương thư đấy giễu cợt Bão Bão."
Mộng Tình nhìn hai nữ hài bà ta một tay nuôi dưỡng thành người đang trong lòng này, bật cười hỏi: "Bão Bão nhớ nam nhân, Hương Hương thì không nhớ sao?"
Mộng Hương bình tĩnh đáp: "Mộng Hương mới không cần tiện nghi những xú nam nhân đó, Hương Hương một đời đều không cưới, ở cùng sư phụ."
Bảo Nguyệt cũng thuận miệng nói: "Bão Bão cùng Hương Hương giống nhau không gả, phải chăm sóc sư phụ người thật tốt."
Mộng Tình nói: "Như thế à! Vậy ngày mai ta liền tuyên bố với thiên hạ võ lâm hai người các con cả đời không cưới, để anh hùng hào kiệt trong võ lâm cắt lòng theo đuổi các con."
Bảo Nguyệt nghe Mộng Tình nói rất nghiêm túc, không biết thế nào trong lòng khẩn trương, mất đi khống chế noi: "Sư phụ không được!"
Mộng Tình liền cười, cố tình hỏi: "Không được cái gì?"
Bảo Nguyệt mặt đỏ rất giống quả hồng chín mùi, rất lâu không nói.
Mộng Tình vuốt ve mái tóc thanh tú của nàng ta, xa xăm nói: "Nói cho sư phụ hay, là lõ lâm công tử nào đoạt đi trái tim của ŧıểυ Bão Bão cua ta?"
Mộng Hương đáp lớn nói: "Sư phụ, đoạt đi phương tâm của Bão Bão, không phải võ lâm công tử gì, là tên vô lại vô cùng!"
Mộng Tình kinh ngạc hỏi: "Là sao?"
Mộng Hương nói: "Hơn nữa, theo bọn đệ tử biết, hắn chí ít có sáu thê tử."
Mộng Tình liền vẻ mặt không tin, hỏi: "Hắn có nhiều thê tử như thế, tại sao còn theo đuổi Bão Bão của chúng ta?"
Mộng Hương cười đáp: "Hắn không có theo đuổi Bão Bão, là Bão Bão của chúng ta bệnh tương tư đơn phương."
Bảo Nguyệt thẹn đến muốn độn thổ cho xong, kháng nghị nói: "Mới không phải, Bão Bão mới không phải tương tư đơn phương, con rất hận tên sắc ma đó, hứ, còn có đám nữ nhân đáng ghét đó của hắn!" Phía sau một câu này, ai đều có thể ngửi được mùi giấm chua nồng nặc.
Mộng Tình cũng cười, hỏi: "Bão Bão, hắn có thể có được yêu thích của nhiều nữ nhân như thế, xem ra không thể là nam nhân quá xấu, hắn nhất định bề ngoài rất tuấn tú, phải chứ?"
Gương mặt của Bảo Nguyệt hiện thần sắc hồi tưởng, đáp: "Không, hắn rất xấu!"
Mộng Tình hỏi: "Thật chứ?"
Bảo Nguyệt khẽ giọng bổ sung đáp: "Cũng rất tuấn tú."
Mộng Tình hỏi: "Khi nào dẫn hắn quay về để sư phụ xem qua?"
Bảo Nguyệt nhớ tới việc sinh tử chưa liệu của Hy Bình, ngấn lệ lại ở trong con mắt tràn ra.
Mộng Hương nói: "Sư phụ, bọn con cũng muốn để người gặp gỡ hắn, bởi vì bề ngoài của hắn cùng sư phụ có vài phần tương tự, thế nhưng …"
Mộng Tình nghe được thân thể yêu kiều run rẫy dữ dội, cắt ngang nàng ta hỏi: "Con nói cái gì? Hắn giống ta?!"
Lưỡng nữ không biết tại sao bà ta biến thành kích động như thế, ở trong kí ức của bọn họ, sư phụ trước giờ chưa từng có qua loại hành động mất khống chế này, bọn họ kinh hoảng nhìn gương mặt tuyệt mĩ đang thất sắc của bà ta.
Bảo Nguyệt nói: "Hắn thực sự rất giống với sư phụ, cũng có người nói hắn giống Huyết Ma."
Mộng Tình kinh hãi lùi ba bước, miễn cưỡng đứng yên, hỏi: "Hắn tên gọi là gì?"
Mộng Hương đáp: "Hoàng Hy Bình."
Mộng Tình lẩm bẩm nói: "Hoàng Hy Bình? Hy Bình, thực là nó sao? Không, đây tuyệt không khả năng, nó làm sao có thể xuất hiện giang hồ?" Trong mắt bà ta chảy ra nước mắt lóng lánh.
Lưỡng nữ không hiểu ra sao cả nhìn bà ta, đi quá đỡ lấy thân thể yêu kiều khẽ run của bà ta.
Mộng Hương nói: "Sư phụ, người đừng dọa bọn đệ tử!"
Mộng Tình bình tĩnh trở lại, hỏi: "Hắn bao nhiêu tuổi? Có biết võ công hay không?"
Mộng Hương đáp: "Khoảng chừng 20 tuổi, phải nói biết võ công. Sư phụ, người nói hắn có thể là thân nhân của người hay không?"
Mộng Tình tựa hồ khẳng định gì, tâm tình hơi chút bình tĩnh, trịnh trọng hỏi: "Các con muốn một sư ca hay không?"
Bảo Nguyệt nói: "Sư phụ, Minh Nguyệt Phong là không thu nam đệ tử đấy!"
Mộng Tình bừng tỉnh nói: "A, ta quên. Thế cho các con một đại ca có sẵn, được chứ?"
Mộng Hương hỏi: "Sư phụ, người nói là Hoàng Hy Bình sao?"
Mộng Tình quả quyết đáp: "Phải."
Mộng Hương cúi đầu nói: "Hương Hương không ưa thích hắn, nhìn thấy hắn liền chán ghét, Hương Hương không muốn hắn làm đại ca."
Bảo Nguyệt cũng nôn nóng nói: "Bão Bão mới không muốn làm muội muội của hắn!"
Mộng Tình liền vẻ mặt thất vọng cùng thống khổ, nói: "Có lẽ các con đúng, nó vốn dĩ thì không khiến người yêu thích, nếu không thì lúc đầu ta cũng không thể … ai, ma tính của nó quá nặng, chỉ mong nó không nên giống như phụ thân của nó thành sát nhân cuồng ma."
Bảo Nguyệt biện bạch nói: "Sư phụ, hỗn đãn đó tuy là sắc ma, nhưng tuyệt không phải sát nhân cuồng ma, hắn kì thật rất thiện lương, chỉ là hắn rơi xuống vách núi …"
Mộng Tình đột nhiên nắm lấy hương kiên (vai) của nàng ta, kêu lên: "Con nói cái gì? Nó rơi xuống vách núi? Vậy nó, nó …" Bà ta lại đang ngay trước mặt của hai đồ đệ khóc lớn lên.
Lưỡng nữ không biết phải làm sao, Mộng Hương nói: "Sư phụ, người đừng khóc, hắn là rơi xuống vách núi, nhưng hắn chưa có chết, chỉ là không biết tung tích."
Tâm tình của Mộng Tình chuyển tốt chút, cảm thấy bản thân ở trước mặt đồ đệ thất thái, lúng túng hỏi: "Hắn thực chưa chết?"
Mộng Hương trong lòng kì thật cũng không dám xác định sống chết của Hy Bình, thế nhưng nàng thấy được sư phụ cùng Hy Bình có loại quan hệ nào đó hết sức thân mật, đành phải tạm thời an ủi bà ta nói: "Thật."
Mộng Tình yên tâm rất nhiều, nói: "Sau này khi các con gặp được hắn, bất luận như thế nào dẫn hắn đến Minh Nguyệt Phong. Ngày mai ta đến Trường Xuân Đường một chuyến, các con ở trên núi đợi ta quay về."
Bảo Nguyệt hỏi: "Sư phụ, người đã hơn mười năm không xuống núi, vì sao đột nhiên muốn tới Trường Xuân Đường?"
Mộng Tình hồi ức: "Ta đi chứng thực một suy đoán."
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài