Sau khi phong ba cắn người qua, quần hùng lại chờ đợi tỉ đấu mới. Thế nhưng, Tứ Cẩu là người chiến thắng lại trì trệ không vào trường, ôm Lan Hoa cùng Oanh Thúy, đau khổ cầu xin bọn họ, giải thích mới rồi chỉ là kích động nhất thời. Thiên Phong Song Kiều từ trên ghế đứng dậy đi tới gần Tứ Cẩu, khiêu chiến với hắn. Tứ Cẩu vừa thấy hai thư muội song sinh giống như tinh linh này, cả người vì thế liền ngây ngẩn, lâp tức lại nhất thời kích động nói: "Bảo bối, các nàng không cảm thấy đánh đánh giết giết tổn hại mĩ lệ các nàng sao? Chúng ta nắm tay giảng hòa, bằng không thì lại đổi một loại cách đánh ôn nhu, như thế nào?" Đôi thư muội khả ái giống như tinh linh này hiếu kì hỏi: "Cách đách ôn nhi gì?" Tứ Cẩu ra vẻ cao thâm nói: "Nói ví dụ, ở đêm tối lãng mạn nào đó, nằm ở trên giường lớn thoải mái nào đó, lão công đánh roi lão bà ---- ai da!" Lan Hoa với Oanh Thúy lại tự nhiên kéo lỗ tai. Chúng nữ nghe hắn vừa nói, đều thẹn đến muốn độn thổ cho xong, cười chửi không ngừng. Thiên Phong Song Kiều ---- hai thư muội Từ Bạch Lộ cùng Từ Hồng Hà cũng minh bạch được hắn nói "cách đách ôn nhu" là gì. Thiên Phong Song Kiều tức thời mặt hồng tai đỏ, nộ khí xông lên, nói: "Tên khốn kiếp, ngươi đi ra, để chúng ta giết ngươi!" Tứ Cẩu nhìn bọn họ, hận không thể dùng cách đánh ôn nhu đánh bọn họ một trận, nhưng hai hổ mẹ ở đây, hắn ôn nhu không lên, nói: "Ta mệt rồi, không muốn đánh, quay về còn phải ứng phó bọn họ." Hắn lấy hết sức hôn Oanh Thúy. Hy Bình thoát khỏi bao vây của chúng nữ, tán đồng nói: "Thời gian không sớm, đi về thôi! Ngày mại lại so!" Hắn nói đến rất là đương nhiên. Lời này vừa ra, tự nhiên có rất nhiều người phản đối, mọi người không ngờ được người này ra bài không the lí như thế, nói không làm thì không làm, hắn tính gì? Đích xác không tính gì, nhưng hắn hiện tại đại diện là Trường Xuân Đường, mà chiến thắng lại là phe bọn họ, bọn họ định chủ ý ngày mai so lại, ba nhà khác cũng chỉ có thể nhượng bộ ---- Trường Xuân Đường này thực là tài thần gia của bọn họ nha! Thế là, đại diện Thần Đao Môn chỉ đành rất không biết làm sao đi ra tuyên bố thi đấu hôm nay dừng, ngày mai tiếp tục, lí do thì cũng đơn giản như vậy ---- mặt trời sắp xuống núi rồi. Quần hùng chửi rủa! Không biết ai ném ra một giày thêu trước, tiếp giày cỏ rách, giày da trâu … Lúc này, mặt trời đỉnh đầu. Khi náo đến không thể giải quyết, xa xa đi lại một đám người, dẫn đầu là một vị diễm phụ ước chừng hơn 30 tuổi, lại có 7 8 phần giống Lãnh Như Băng, chỉ là người ấy so với Lãnh Như Băng càng thành thục yêu mị hơn, Hồ Điệp Thất Cơ cùng một đám nam nữ đệ tử theo phía sau bà ta. Biện Mệnh Tam Lang từ trong đống nữ nhân chen lấn ra, nghênh tiếp môn chủ kiêm tình phụ của bọn họ ---- Hồ Điệp Phu Nhân Lãnh Tinh Oánh. Nhóm người này của Hy Bình vừa thấy liền biết người tới là thân nương của Lãnh Như Băng. Sắc mặt Lãnh Như Băng không thấy bất kì thay đổi gì. Lãnh Tinh Oánh cũng giống như không nhìn thấy nữ nhi bà ta, trực tiếp đi đến trước mặt Đỗ Thanh Phong, trong mắt chiếu ra thần mang lạnh lẽo mãnh liệt. Ồn ào trong trường thoáng chốc biến đến yên tĩnh, kim rơi có thể nghe. Gương mặt tuấn nhã của Đỗ Thanh Phong lộ ra thần sắc phức tạp, một hồi lâu mới nói: "Tinh Oánh?" Lãnh Tinh lộ ra một nụ cười lạnh yêu dã (diêm dúa lẳng lơ), nói: "Hiếm thấy công tử còn nhớ được nô gia!" Đỗ Thanh Phong thở hơi dài, nói: "Tinh Oánh, nàng thế nào, làm sao có thể là ----" Lãnh Tinh Oánh nói: "Công tử muốn hỏi ta vì sao có thể xú danh rõ rệt Hồ Điệp Phu Nhân, phải không? Năm đó không phải công tử sau khi cưỡng gian ta không lí tới ta, ta lại làm sao có thể biến thế này, tất cả đều là bái công tử ban cho!" Quần hùng bắt đầu rống lên. Nguyên lai trang chủ Bích Lục Kiếm Trang Đỗ Thanh Phong là một tội phạm cưỡng gian! Đỗ Manh Manh kêu to: "Yêu nữ, ngươi nói bậy!" Vương Ngọc Phân dò hỏi: "Thanh Phong, ả nói có thật hay không?" Xem ra bà ta không cách nào tiếp nhận cái sự thật trượng phu của mình là tội phạm cưỡng gian này. Đỗ Thanh Phong vẻ mặt không biết làm sao, nói: "Tinh Oánh, nàng biết rõ khi đó ta là vì cứu nàng, mới đối với nàng ---- ài, duyên cớ gì khổ vậy?" Lãnh Tinh Oánh cười lạnh nói: "Cứu ta? Nếu không phải ngươi, ta còn có mặt mũi quay về gặp sư huynh, sư huynh khả năng cũng còn có thể muốn ta, chính là ngươi hại ta không mặt mũi đi về gặp sư huynh, cũng hại ta ---- ta hôm nay tới, chính là muốn tính nợ xưa giữa chúng ta, rút kiếm đi!" Đỗ Thanh Phong cười khổ nói: "Bất luận ai đúng ai sai, ta đều không thể cùng nàng động thủ, nàng muốn giết ta, có thể, suy cho cùng là Đỗ Thanh Phong ta thiếu nàng, ta trả!" Kiếm của Lãnh Tinh Oánh gác trên cổ Đỗ Thanh Phong, hỏi: "Ngươi thực sự không sợ chết?" Người của Bích Lục Kiếm Trang kinh hãi, nhao nhao muốn rút kiếm giúp đỡ. Đỗ Thanh Phong dùng tay ra hiệu ngăn cản bọn họ, đáp với Lãnh Tinh Oánh: "Ta chỉ muốn hỏi nàng, Như Băng có phải nữ nhi của chúng ta hay không?" Lãnh Như Băng từ lúc thấy được sự tình phát triển, liền mờ mờ cảm thấy không thích hợp, giờ đây nghe được Đỗ Thanh Phong vừa hỏi như thế, càng là sắc mặt đại biến. Lãnh Tinh Oánh đáp: "Một đời này của Lãnh Tinh Oánh ta, nam nhân vô số, lại chỉ vì tên khốn kiếp ngươi sinh một nữ nhi khả ái như vậy, ngươi chết cũng đáng!" Lãnh Như Băng "oa" một tiếng khóc lên, che mặt quay người liền chạy, Lôi Phượng củng Đỗ Tư Tư đuổi theo. Đỗ Thanh Phong xem chết như về nói: "Mời động thủ!" Hy Bình vội vàng qua làm lão hòa giải giảng hòa nói: "Nhạc mẫu, nhạc phụ có gì không phải, cuối cùng là chuyện vài chục năm trước, không bằng người kêu ông ta nhận sai với người, các ngươi hòa hảo chứ?" Ai, ŧıểυ tử này, loại lời này cũng tính có trình độ? Cho Đỗ Thanh Phong cùng Lãnh Tinh Oánh là ŧıểυ hài ba tuổi sao? Lãnh Tinh Oánh lúc này mới tỉ mĩ nhìn tường tận hắn, rất lâu mới nói: "Ngươi rất anh tuấn, ta thích lông mày dày mà có sát khí của ngươi. Ngươi gọi là Hoàng Hy Bình? Nghe nói ŧıểυ tử ngươi rất phong lưu phải không? Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi lãnh nhạt nữ nhi của ta, ta liền đem ngươi hoạn, lại thay nó tìm vài nam nhân tốt!" Mẹ, Lãnh Như Băng lại có mẫu thân da^ʍ đãиɠ thế này sao? Hy Bình thầm chửi rủa, trên miệng lại nói: "Nhạc mẫu, người nếu thương tổn nhạc phụ, Băng Băng có thể hận người." Lãnh Tinh Oánh nói: "Ta không giết hắn, Băng Băng thì không hận ta sao? Bắt đầu từ 5 năm trước, nó liền không gọi ta qua một tiếng nương." Trong thanh âm bà ta có đành chịu nói không ra. Hy Bình thiên tài siêu cấp này linh cơ liền động, nói: "Làm sao có thể? Băng Băng thường hay kể người với ŧıểυ tế, nàng ta nói người là một phụ nữ vĩ đại, người nhận lấy khổ nạn lớn nhất của đời người." Thiên tài này, thuần túy là đang nói lung tung, cái gì nhận lấy khổ nạn của đời người, hắn một chút (tử nhi) cũng không rõ, liền biết mẫu thân của Băng Băng đủ xinh đẹp đủ lẳng lơ. Lãnh Tinh Oánh trong lòng chấn động, cả đời bà ta đích xác là một bi kịch, bà ta yêu sư huynh không yêu bà ta, Lôi Dũng yêu bà ta lại không phải bà ta yêu, cuối cùng thất thân cho Đỗ Thanh Phong lúc đó thì căn bản không biết bà ta, làm cho ba ta buông thả bản thân, lập riêng môn hộ, khai sáng một Hồ Điệp Môn người người thóa mạ, may mà không có ác tích gì, nếu không sớm thì đã bị chính phái liên thủ trừ dâm. Thế nhưng, bà ta diện thủ 3000, nữ nhi cũng vì bà ta mà nhục nhã, đến sau này thấy mặt cũng không chào hỏi, bà ta nào có thể không thương tâm? Vừa nghĩ đến đây, khuôn mặt diêm dúa của bà ta chảy xuống hai viên lệ châu óng ánh. Đỗ Thanh Phong đem kiếm gác trên vai ông ta nhẹ nhàng cầm ra, duỗi tay phải ra vì Lãnh Tinh Oánh phủi lệ trên mặt bà ta. Lãnh Tinh Oánh quát: "Đừng đụng ta!" Tay Đỗ Thanh Phong rời khỏi gương mặt bà ta, thở dài nói: "Ta biết nàng không có ý định giết ta, nàng nếu muốn giết ta, năm đó đã giết, không cần đợi tới ngày hôm nay? Nàng chỉ là muốn ta ở trước mặt anh hùng thiên hạ mất thể điện mà thôi, phải không, Tinh Oánh?" Lãnh Tinh Oánh nói: "Ngươi cho rằng ta thực sự không dám giết ngươi sao?" Hy Bình không nhịn được trong lòng kêu khổ ---- Đỗ lão đầu a Đỗ lão đầu, ông cho rằng ông là ta sao? Lãnh Tinh Oánh cũng không phải Phượng Nhi của ta, lão ŧıểυ tử ông lại học càn quấy của ta? Hắn vội vàng phụ họa nói: "Dám, dám, như nhạc mẫu cân quắc anh hùng thế này, chuyện gì không dám làm? Thế nhưng, hảo nữ không đấu với nam, người nên tha thứ nhạc phụ một lần này, ông ta tốt xấu cũng là phụ thân nữ nhi của người." Hắn nghĩ Lãnh Tinh Oánh nhất thời nghĩ không thông, thực sự muốn một kiếm kết thúc mạng già của Đỗ Thanh Phong, liền muốn khéo léo đoạt kiếm trong tay Lãnh Tinh Oánh. Lãnh Tinh Oánh dùng kiếm chỉ hắn nói: "Hỗn ŧıểυ tử, ngươi lắm mồm nữa, ta làm thịt chung cả ngươi!" Hy Bình giả vờ bộ dạng sợ hãi nói: "Phải, phải, ŧıểυ tử không dám lắm mồm, nhạc mẫu người tiêu giận chưa? Để tiếu tế hiếu kính người, được không?" Hắn quay đầu đưa mắt ra hiệu tới tam nữ, tam nữ minh bạch, lập tức tiến lên vây lấy Lãnh Tinh Oánh thân mật nói: "Nương, đừng nổi giận, để bọn nữ nhi giúp người xoa bóp." Trong ba nữ nhân lại là Phong Ái Vũ động tình nhất, nàng ta từ bé không có mẫu thân, trước giờ chưa có kêu qua một tiếng nương, lúc này vừa kêu ra miệng, liền giống như xem Lãnh Tinh Oánh giống như thân nương nàng ta, chui vào trong lòng bà ta liền khóc lên. Lãnh Tinh Oánh bị tam nữ làm đến không biết xoay sở, từ sau khi Lãnh Như Băng không gọi bà ta nương, bà ta luôn cảm thấy thất lạc rất nhiều, hiện giờ đột nhiên có nhiều nữ hài thế này gọi bà ta là nương, trong lòng bà ta buồn vui đồng thời xuất hiện. Hoa ŧıểυ Mạn thừa cơ cầm lấy kiếm trong tay bà ta, bà ta lạ thường không có phản đối. Phong Ái Vũ trong lòng Lãnh Tinh Oánh khóc đến lợi hại, không ngừng khóc đến yên nhiên (diêm dúa lòe loẹt) tuyệt đại này tim cũng mềm, nghĩ không thông thiếu nữ khả ái này khóc động tình như thế, đã giống như xem mình thực sự là thân nương của nàng ta. Lãnh Tinh Oánh trong bất tri bất giác biểu hiện ra mẫu tính tự nhiên của bà ta, an ủi nói: "Hài nhi ngoan, đừng khóc, là ai ức hiếp hài tử, nói cho nương hay, vi nươn thay hài tử trút giận!" Bà ta làm mẫu thân Ái Vũ, so với lúc bà ta muốn báo mối thù bị cưỡng gian còn uy phong bát diện hơn. Nghĩ cũng phải, Lãnh Tinh Oánh mạnh nữa cuối cùng cũng là một nữ nhân, từ sau khi quan hệ với Lãnh Như Băng tỏ ra bế tắc, rất lâu không có người làm nũng với bà ta, hiện giờ lại có một Phong Ái Vũ! Phong Ái Vũ khóc đáp: "Không có người ức hiếp Ái Vũ, hài tử gọi người là nương, liền hạnh phúc đến muốn khóc, Ái Vũ từ nhỏ đã không có thân nương, ngươi liền làm thân nương của Ái Vũ, được không?" Lòng Lãnh Tinh Oánh vì thế liền đau, không ngờ mạng nữ hài này khổ như vậy, nhu hòa nói: "Hài tử gọi là Ái Vũ? Ừ, tên rất dễ nghe, khả ải giống như con người hài tử, nương thay hài tử lau nước mắt, được không?" Phong Ái Vũ ngửa khuôn mặt nhỏ lên, nước mắt mờ mờ nhìn Lãnh Tinh Oánh, ra sức gật đầu. Hy Bình biết nguy cơ đã qua, nói: "Nhạc mẫu, Băng Băng còn ở phía trước đợi người, có thể khởi hành không?" Hắn chỉ Lãnh Như Băng trong lòng Lôi Phượng khóc thành đẫm nước mắt. Lãnh Tinh Oánh khôi phục bản sắc của bà ta, cực tận vũ mị nói: "ŧıểυ tử ngươi cũng không biết đời nào tu được diễm phúc, được sủng ái của nhiều nữ nhi của ta như vậy! Ngươi là nam nhân đẹp mắt nhất ta từng thấy qua, chính không biết hữu dụng hay không? Cơn giận của ta sớm mười mấy năm trước đã tiêu, hôm nay ồn ào ở đây chỉ là muốn đùa bỡn, thuận tiện để Băng Băng biết phụ thân của nó là ai. Ái Vũ con của ta, ŧıểυ tử ngươi nếu không thể thỏa mãn hài tử, hài tử có thể mượn Biện Mệnh Tam Lang của mẫu thân dùng, bọn chúng rất khỏe." Phong Ái Vũ không nghe theo nói: "Nương, người xấu!" Biện Mệnh Tam Lang giành giật nói: "ŧıểυ Ái Vũ, bọn ta liều chết phục vụ nàng!" Hy Bình cười chửi nói: "Các ngươi dám đụng Ái Vũ của ta một cái, ta liền biến các người thành thái giám! Nhạc mẫu, người đừng dạy hư phu nhân của tiếu tế, ŧıểυ Ái Vũ, đến trong lòng huynh!" Phong Ái Vũ nhìn hắn, nói: "Muội muốn cùng một chỗ với mẫu thân!" Hy Bình cười cười, ŧıểυ ny tử này có mẫu thân liền không cần hắn, hắn hướng tới Hồ Điệp Thất Cơ nói: "Các nàng ai muốn để ta ôm?" Lãnh Như Băng sau khi khóc xong, cuối cùng nhận Đỗ Thanh Phong phụ thân này. Đỗ Thanh Phong sớm ở lần đầu thấy được Lãnh Như Băng, liền cảm thấy rất quen mắt, chỉ là nghĩ đến Lãnh Tinh Oánh không khả năng có nàng trẻ tuổi như thế, lại chẳng ngờ nàng ta là kết tinh của kết hợp ngoài ý của ông ta với Lãnh Tinh Oánh, nhân sinh a! Nữ nhi này trổ mã so với mẫu thân nó còn phải mĩ lệ hơn, trong ba nữ nhi của ông ta xinh đẹp nhất chính là Lãnh Như Băng, còn hay nó không xằng bậy giống như mẫu thân nó, nếu không ông ta thực sự phải giống Độc Cô Phách thuở đầu mắc bệnh đau đầu. Thế nhưng, ông ta từ trong đáy lòng không thích Hy Bình, thanh niên tuấn vĩ này cưới hai nữ nhi của ông ta, lại khiến ông ta nhớ đến một người cực kì đáng sợ. Mọi người thấy không có kịch xem, mỗi người đều tản đi, có ít khi đến là một người cô độc, khi đi đã có rất nhiều thành đôi thành cặp ---- muốn đạt được ái tình nhanh chóng ngoài ý, thì phải đến chỗ công chúng tụ tập. Ở loại địa phương này, chỉ cần bạn lưu ý một chút, luôn có thể tìm được bạn muốn, đây chính là lạc utao mông đan pquả (lỗi bản text không hiểu nên không dịch được) khi có loại so tài đại hội gì đấy, người đến đều đặc biệt nhiều, người đã lạc vào loại chỗ này chẳng những có kịch xem, còn có vô số kinh hỉ. Tư Cẩu bận bịu giới thiệu Ngọc Điệp cho Lan Hoa cùng Oanh Thúy. Hy Bình giản lược tư thuật quan hệ hồ đồ với Hồ Điệp Thất Cơ, chúng nữ mới biết những nữ nhân này là ban sơ của Hy Bình, cũng không có lời để nói ---- dù sao nam nhân này cũng cường tráng đến bất khả tư nghị, thêm sáu nữ nhân cũng không có gì, hắn vẫn còn có thể làm bọn họ không dậy khỏi giường, một điểm này là bọn họ tinh chắc không nghi ngờ. Hy Bình ôm qua Thất Cơ, mỗi người hôn một cái, cả Ngọc Điệp đều không bỏ qua, cuối cùng hắn ôm Hoa ŧıểυ Mạn nói: "Hôn khiến ta vong tình nhất, vẫn là muội!" Biện Mệnh Tam Lang kêu: "Khó trách sau khi Hồ Điệp Thất Cơ quay về, thế nào cũng không nguyện cùng chúng ta tương hảo, nguyên lai là yêu cô gia!" Tứ Cẩu ôm Ngọc Điệp nói: "Tối nay bồi ta, được không? Ta rất hoài niệm dáng vẻ cùng nàng trên giường đó!" Ngọc Điệp u oán trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Người ta cũng thế!" Lan Hoa cùng Oanh Thúy hung hãng chằm chằm nhìn hai người bọn họ, nghe được lời tỏ tình vô sỉ của bọn họ, quay mặt không nhìn bọn họ nữa, bộ dạng giận trề môi, khả ái vô cùng. Tình Lang muốn an ủi bọn họ, lại bị bọn họ mỗi người một cước giẫm lên mu bàn chân hắn, hắn giả vờ dáng vẻ đau không muốn sống, khiến cho mọi người đều vui cười. Lôi Phượng dựa vào bở vai Hy Bình, nói: "Người các môn phái khác đều đi rồi, chúng ta cũng đi về chứ?" Hy Bình đáp: "Ta trước giờ đều nghe nàng, nàng nói đi về thì đi về!" Hắn hướng tới mọi người quát: "Đi thôi!" Một đám người cười đùa ồn ào trở về Thần Đao Môn. Trên đường, Lãnh Tinh Oánh một trái một phải ôm Lãnh Như Băng cùng Phong Ái Vũ, nhỏ nhẹ hỏi: "Băng Băng, hài tử hiện tại hận mẫu thân không?" Lãnh Như Băng giận dữ đáp: "Sau này người không thể làm loạn quan hệ nam nữ, bằng không hài tử vẫn là có thể hận người!" Xem ra nàng thực sự tha thứ mẫu thân lẳng lơ này. Lãnh Tinh Oánh nói: "Mẫu thân đáp ứng hài tử, chỉ cần Biện Mệnh Tam Lang thì được rồi!" Lãnh Như Băng biết mẫu thân này của nàng ta không cách nào rời khỏi Biện Mệnh Tam Lang ---- Kì thật mấy năm gần đây, Lãnh Tinh Oánh nɠɵạı trừ tương hảo với Biện Mệnh Tam Lang, rất ít cùng nam nhân khác lên giường, đây đối với bà ta mà nói, cũng là rất khó được rồi. Phong Ái Vũ hỏi: "Mẫu thân, người làm sao có thể đồng thời cùng nam nhân được chứ?" Lãnh Tinh Oánh yêu kiều cười đáp: "Ái Vũ nhi, một nam nhân thế nào có thể thỏa mãn nữ nhân chúng ta chứ? Đấu lực thô bạo, nam nân bọn họ so với nữ nhân chúng ta mạnh hơn, song, vừa đến trên giường, chắn chắn kêu bọn họ nằm bò mềm trên da bụng trắng của nữ nhân chúng ta!" Phong Ái Vũ ngốc ngốc nghĩ: "Là như vậy sao? Thế nhưng vì sao khi chúng ta làm chuyện đó với Hy Bình, nằm bò mềm đều chúng ta chứ?" Lãnh Tinh Oánh hỏi: "Ái Vũ nhi, hài nhi nghĩ gì?" Phong Ái Mặt mặt liền đỏ, vội vàng đáp: "Không, không nghĩ gì hết." Lãnh Tinh Oánh liền cười, nói: "Băng Băng, ŧıểυ tử đó thực lợi hại, lại có thể khiến hài tử chán ghét nam nhân yêu thương hắn, hiện tại hài tử phải biết tư vị mĩ diệu của chuyện đó rồi chứ? Muốn mẫu thân truyền thụ hài tử một ít mị thuật trên giường hay không?" Hai nữ mặt liền đỏ thẹn, không chịu nói: "Mẫu thân, người xấu!" Lãnh Tinh Oánh cười nói: "Tốt, mẫu thân không đùa các con, kể các con là thế nào bị hắn chinh phục chứ! Mẫu thân muốn biết chuyện tình của những nữ nhi xinh đẹp mà kiêu ngạo này của ta." Hai nữ nhân tuy xấu hổ, lại y lời không tự nhiên kể chuyện cũ của mỗi người với Hy Bình.