Bọn người Hoàng Đại Hải nhanh chóng đến trước Phong Khiếu động kêu gọi, phụ tử Lạc Hùng cùng đám võ lâm nhân sĩ lúc đó cũng xuất hiện. Bọn họ nhìn thấy tình hình của Phong Khiếu động, liền ngây người ra. "Ngọn núi này, sao có thể sập được chứ?" Vưu Túy không khách khí nói:" Lạc Hùng, Hy Bình đang ở đâu?" Lạc Thiên nói:" Tên sắc lang đó câu dẫn mẹ kế của ta, chúng ta đang tìm hắn để trút hận đây." Độc Cô Thi nói:" Chàng câu dẫn mẹ kế của ngươi? Nữ nhân tóc vàng đó là người chủ động, đã ước hẹn Hy Bình đi vào trong động. " Lạc Hùng phẫn nộ gào lên:" Nhà ngươi nói gì?" Gào xong, chỉnh lại thần sắc, lại nói:" Thứ lỗi, là do ta không thể chấp nhận được sự thật này. Ta vốn không ngờ thị là loại nữ nhân này.Trong trường hợp này, thậm chí nếu thị bị nguy khốn bên trong hang động, ta cũng sẽ không cứu! Nữ nhân đó gây ra tội lỗi lớn, đột nhiên bỏ ta đi theo nam nhân. " Mọi người cùng nghĩ lão thật nhỏ mọn, thể hiện của võ lâm minh chủ là đây, ha ha! " Loại nữ nhân này tốt nhất là nên chết đi." " Minh chủ, loại nữ nhân này đáng cho vào rọ heo." " Minh chủ, để ả cho ta, ta sẽ lột quần áo thị ra, xăm lên ngực thị hai chữ 'tiện phụ', treo thị lên cổng thành." Một đám nhân sĩ võ lâm chánh đạo vì minh chủ mà bất bình, tựa hồ như Mộng Cơ là nữ nhân của họ vậy, coi nàng như loại nữ nhân chuyên đi câu dẫn nam nhân, tất thẩy đều rất căm phẫn! Chỉ có một chút hối tiếc là mỹ nhân tóc vàng không phải của họ. Thật ra rất tiếc , bọn chúng trong lòng vừa bi phẫn vừa thương tiếc. Lạc Hùng nói:" Đa tạ mọi người, nữ nhân này từ nay không còn là nữ nhân của Lạc Hùng ta nữa, mọi người muốn đối xử với thị thế nào cũng được. Tâm tình của ta hiện tại không tốt, không muốn lưu lại đây, ta sẽ quay về ngay bây giờ." Lão tựa hồ rất thương tâm quay đi, người của võ lâm tứ đại thế gia không cản đường lão lại, vì không có lý do nào đích đáng cả. Lạc Hùng đi xong, Âu Dương Đình Đình cùng với hơn trăm người đi đến, tình thế trở nên khẩn trương. Có vẻ như mọi người có thêm động lực. Lạc Thiên cao giọng nói:" Các vị, xin nghe ta nói một lời, không nên khinh cử vọng động ." " Nhất định phải nghe lời thiếu minh chủ." Âu Dương Đình Đình quay sang Tứ Cẩu nói:" Có thấy sư phụ ta đâu không?" Tứ Cẩu được ưu ái, kinh hãi:" Âu Dương muội muội, ta không nhìn thấy, sư phụ muội biết mất à?" Âu Dương Đình Đình đáp:" Không được gọi ta là muội muội, ta còn nghe thấy là sẽ giết ngươi đó! Sư phụ ta cùng với hai hộ pháp đêm qua nói rằng đi đến Khiếu Phong động, đến giờ vẫn chưa quay lại." Tứ Cẩu chỉ vào Phong Khiếu động:" A, Hy Bình cũng ở trong đó, nhưng ở đây đã sụp rồi. Cả ngọn núi cũng đã sụp xuống, nếu bọn họ ở trong, có thể đã.Tốt nhất là họ không có ở trong." Âu Dương Đình Đình giật mình:" Đêm qua Hy Bình cũng đến đây?" " Ta nghe thấy thế." " Tên hỗn đãn, dám câu dẫn cả sư phó của ta! Ta đã nói không cho phép hắn câu dẫn sư phó, ta tìm được hắn, nhất định sẽ đập bẹt hắn, cho hắn biết thế nào là lớn bé, trước sau." Mặt Âu Dương Đình Đình trùng trùng nộ khí. Hoa ŧıểυ Ba lách qua hỏi:" Ha ha, nàng và tỷ phu ta có quan hệ?" Âu Dương Đình Đình đã biết hắn chính là gọi Hy Bình là tỷ phu, khinh bạc:" Ta vì hắn, đã không màng đến ngôi Thái Âm thánh nữ, muốn cùng hắn thành thân, chính là thê tử của hắn, ngươi nói vậy là quan hệ kiểu gì? Hắn đã có được ta, lại còn dụ dỗ sư phụ ta, quả thật là rất tham lam, ta phải nghiêm khắc giáo huấn hắn một phen." Chúng nhân nghe xong, rất kỳ lạ, làm sao mỹ lệ thánh nữ này lại trở thành nữ nhân của Hy Bình được nhỉ? Xảy ra lúc nào, sao họ không biết? Không phải là nàng ta nói nhảm chứ? Nhưng mà dường như nàng ta nói rất nghiêm túc! Tứ Cẩu chu lớn mỏ, thở dài:" Nàng.nàng nói nàng chính là nữ nhân của Hy Bình?" Âu Dương Đình Đính nhướng cặp lông mi xinh đẹp thắc mắc:" Thì sao?" " Chẳng. chẳng sao cả, ta chỉ nói thế thôi, nàng đích xác là đệ nhất mỹ nữ, trong đám nữ nhân của Hy Bình cũng vậy! " Âu Dương Đình Đình kiêu ngạo ưỡn ngực, nhìn bốn phía một lúc, sau cùng chỉ Thủy Khiết Thu đánh giá:" Ngoại trừ nàng ta, chẳng ai sánh được với ta.ha ha!" Rồi lại chỉ Lạc U Nhân, "Nàng này khả dĩ có thể bằng ta, nhưng ta lại trẻ hơn nhiều!" Trên đời này, sao lại có loại nữ nhân như thế chứ? Chúng nhân nhận ra nàng ta và Hy Bình cùng một dạng người, chẳng biết trời cao đất dày là gì, chính là cái điểm này đây. Thật không biết xấu hổ, cho dù thực sự rất tuyệt mỹ, cũng không cần phải tự mình nói ra như thế! He he, Bạch Liên nếu ở đây, có thể cũng phải bái phục. Triệu Tử Uy có điểm bất phục:" Ngươi còn quên mất Mộng Hương ŧıểυ thư của bọn ta." " Ai?" Âu Dương Đình Đính bất mãn. Triệu Tử Uy chỉ vào nữ nhân bịt mặt Mộng Hương mà nói:" Mộng Hương ŧıểυ thư, là nguyệt nữ của Minh Nguyệt Phong." Âu Dương Đình Đình nói:" Trừ phi nàng ta bỏ khăn che mặt ra, bằng không ta thật khó mà phục." Lúc này Thi Nhu Vân mắt vẫn còn lưu lệ, đột nhiên nghèn nghẹn nói:" Chúng ta ở đây cứu người hay là xem thi người đẹp vậy?" Chà, ŧıểυ ách ba nói câu này thật là lợi hại! Vưu Túy hỏi:" Nhu Vân, làm sao ngươi biết Hy Bình bọn họ ở trong động?" Thi Nhu Vân trả lời:" Muội chỉ có cảm giác là họ có ở trong đó.Chàng hẹn bọn nữ nhân đó ở đây, không thể nào đi ra nhanh thế được. Nhất định là .đang làm . đang làm chuyện đó, thì ngọn núi đổ sập xuống, hu hu." Nàng ta quả là rất hiểu Hy Bình! Chúng nhân nghe lời nàng ta nói đều cho là hữu lý. Cũng đúng vào lúc này, liền nghe thấy trên đỉnh nói thoang thoảng trong gió có tiếng ca hát. Một bài hát rất tồi cùng một giọng ca trời đất khó dung. " Đói đến chết đi được, không thể nào ngờ trong cái hang động đen tối chó chết này, lại cũng có cá, mà lại là rất béo nữa." Hy Bình nói xong, liền đưa tay lên, trong tay có một cành cây xuyên qua đầu một con cá , qua ánh sáng le lói của hang động, có thể thấy con cá vẫn còn đang nhảy, trông thật đặc biệt. " Uy,nương nương khanh, ngươi và tám nàng câm của ngươi không mau dậy bắt cá?" Quyền Hành khẩn trương hỏi lại:" Bọn ta làm sao có thể xuống nước?" Hy Bình đáp:" Ngươi thật là ngu ngốc, ở đây có bao nhiêu người, ta thì chỉ có hai tay, làm sao bắt đủ cho các ngươi ăn chứ?" Quyền Hành cân nhắc:" Ai bảo chúng ta sẽ ăn cá của ngươi?" " Ngươi sẽ không ăn?" " Không ăn!" Hy Bình vỗ tay nói:" Thật là quá tốt, ta cũng ngại phải chia cho mọi người, quả là làm người ta lo lắng vô ích. Ta tiếp tục bắt cá, để dành cho sau này. Ha ha, không ngờ trong cái hang này lại có loại cá béo như thế này." Hắn liền lặn xuống, một hồi sau thì trồi lên, ném hai con cá lên bờ. Lát sau, trong ánh sáng chiếu xuống của thạch động, thấy có hơn chục con cá, được chàng bắt từ vũng nước, lại thấy hắn lõa thể đi về phía ánh sáng, đưa một con cá vào miệng, trong động xuất hiện tiếng kinh hô. A Mật Y ngăn cản:" Không được ăn." Nàng đi về phía trước mặt Hy Bình, Hy Bình bỗng phát giá, nguyên lai nàng không bận y phục trên, chỉ có mặc mỗi một chiếc yếm hoa, ngọc phong đang nhô cao sau chiếc yếm. Thân thể trắng nõn như tuyết đã lộ xuất, phần da thịt ở dưới bụng đã có thể nhìn thấy một nửa, cánh tay dính bùn trông trắng nõn như ngó sen. Hắn quên cả việc ăn cá, đứng nhìn A Mật Y, nước miệng đầy miệng. Có thể là do đói bụng, cũng có thể là đói tình. A Mật Y lấy con cá trên tay hắn ném xuống đất, nói tiếp:" Sao ngươi có thể ăn cá sống? Thật là ác tâm!" Hy Bình lau nước miếng rồi trả lời:" Cá vốn có thể ăn sống mà." " Ngươi không thể ăn." " Nàng muốn ta đói đến chết à?" A Mật Y kiên quyết:" Người không được phép chết đói." Hả? A Mật Y không cho hắn chết đói cũng không cho hắn ăn món cá sống ngon lành này? Làm sao nàng dám khống chế hạnh phúc được ăn uống của hắn chứ? Hay là nàng động tình? Có thể không đúng, người xưa nói, ăn no mới nghĩ đến dâm dục mà! Thị đói quá, nổi dục tính lên chăng? " Không được, trừ phi -" " Trừ phi thế nào?" Hy Bình lại lau nước miếng. Đó tuyệt đối không phải là biểu thị của sắc tâm. Lúc này làm sao hắn có thể nghĩ đến sắc giới? Hắn thực sự đói! Hắn ra điều kiện:" Trừ phi nàng thoát y hoàn toàn." " Ngươi đúng là đồ sắc lang!" A Mật Y sẵn giọng mắng. Hy Bình ngây thơ:" Chỉ là ta đói quá mà!" " Ngươi đói à? Ta thấy ngươi toàn thân nổi tà ý, trong bụng cũng nổi tà ý!" A Mật Y liếc nhìn hạ thể của hắn. Hy Bình cũng nhìn xuống hạ thể của mình, kêu lớn:" Oa, sao lại thức dậy chứ? Người anh em này thật không hiểu nổi, ta đói muốn chết, mà hắn vẫn còn hiên ngang thế này." Hắn đột nhiên nắm lấy tay A Mật Y, kéo tay nàng cầm cự vật đang giương cao, nói:" A Mật Y, xem ra hắn cũng đói rồi, nàng cho hắn ăn nhé." Tay A Mật Y tiếp xúc với nam căn lần đầu. Nằm trong tay nàng chính là dương căn của Hy Bình, trong lòng như bốc lửa, thân thể kiều diễm run rẩy, gần như không thể đứng nổi. Nàng nhanh chóng rụt tay lại:" Ta . Ta không cho ăn."