Hoa ŧıểυ Ba vẫn là Hoa ŧıểυ Ba, chưa đánh đã chạy, chạy về gọi người đến cứu, Lục Ngọc phẫn nộ vì bị người tứ đại võ lâm thế gia bắt giữ, giống như tỷ muội của nàng bắt trói bọn Hy Bình 3 người, nàng cũng bị Hoa ŧıểυ Ba bắt trói. Cũng vào lúc này, tất cả rất hỗn loạn, Hoa ŧıểυ Ba chỉ nghĩ ôm nàng vào giường để ŧıểυ mỹ nhân gọi là thân ca ca, Độc Cô Minh sải bước trở về, hơn nữa trên vai mang một mỹ nhân đang kêu gào - là Lam Ngọc! Trong lòng Hoa ŧıểυ Ba rất sảng khoái: hắc, Độc Cô lão huynh quả nhiên là Độc Cô lão huynh, không tưởng Hoa ŧıểυ Ba ta trở về theo thuờng lệ! "Độc Cô lão huynh, huynh cũng mang nàng ấy trở về à? Hoa ŧıểυ Ba vui mừng gọi. Xuân Thuỷ nói: "Hôm nay các ngươi làm cái gì vậy? một thì bị nữ nhân truy sát chạy về, một thì mang một nữ nhân trở về, 3 người khác thì không thấy trở lại." Lam Ngọc trên vai của Độc Cô Minh nhìn thấy Lục Ngọc bị bắt trói, rất kinh hãi nói: "Lục Ngọc, muội cũng bị bắt à?" Lục Ngọc đáp: "Bọn họ rất đông người, muội đánh không lại…. "Thật mất mặt, ài!" Triệu Tử Hào than dài, từ khi rời khỏi vợ con, hắn hợp cùng Lôi Long đánh với Lục Ngọc, hơn nữa xung quanh cũng có đại đội người trợ uy, làm hắn cảm giác không còn mặt mũi ở đây. Lôi Long cười nói: "Ta cũng có cảm giác mất mặt chút ít, Bích Nhu, ta cùng nàng đi theo lời chỉ dẫn, nghe nói tản bộ tốt cho người có thai." Hoàng Đại Hải nói: "Sự việc ở đây, các ngươi tự mình xử lý, ta không muốn nhìn thấy hành động phong lưu của các ngươi." Vì vậy, đại đội mọi người giải tán, lưu lại Độc Cô Minh và Hoa ŧıểυ Ba, cùng một số không ít nữ nhân. Độc Cô Thi hỏi: "Đại ca, Hy Bình bọn họ đâu rồi?" "Bọn họ chưa trở về sao?" Độc Cô Minh kinh ngạc nói, Tứ Cẩu không có kim thương, cũng không trở về, cả Hy Bình và Triệu Tử Uy cũng không quay trở lại, thật có điểm kỳ quái. "Huynh không ở cùng với bọn họ à?" Hoa ŧıểυ Ba rào trước: "5 nam nhân chúng ta gặp gỡ 5 nữ nhân, sau đó mỗi người tự lo, các ngươi không cần lo lắng, Hoa ŧıểυ Ba ta còn có khả năng trở về, hà huống bọn họ có 3 người?" Xuân Thuỷ tức giận quát: "Ngươi bổn lai chỉ biết chạy trốn." "Xuân Thuỷ tỷ tỷ, cho ta một ít thể diện đi, nói gì thì, ta cũng là lão công thân ca ca." "Ta có cảm nghĩ, tuỳ tiện tìm một nữ nhân đến, tất cả đều là lão bà của ngươi. Chúng ta đi đây!" Xuân Thuỷ quả nhiên không chỉ là thê thiếp Hoa ŧıểυ Ba mà còn là đại nhân vật cấp cao, một tiếng ra lệnh, lão bà của Hoa ŧıểυ Ba toàn bộ triệt hạ, cả 3 mỹ nhân thiên trúc cũng theo Xuân Thuỷ bỏ đi. Bạch Mạt Lị ngó Độc Cố Minh cảm thán: " Chúng ta cũng đi! Ở đây đại khái không phải là việc của chúng ta." Nàng cũng cùng thê thiếp của Độc Cô Minh bỏ đi. Hoa ŧıểυ Ba ngó nữ nhân của Hy Bình và Tứ Cẩu, cùng nữ nhân của Triệu Tử Uy không theo nữ nhân của hắn - hắn nói: "Các người không đi à?" Đỗ Quyên đáp: " Chúng ta ở cửa đợi Hy Bình trở về." "Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?" Hoa ŧıểυ Ba hỏi Độc Cô Minh. "Mang hai nữ nhân này đến đại thính( nơi hội họp)". Hoa ŧıểυ Ba có dụng ý khác: "Chỗ đó có thuận tiện không?" Độc Cô Minh nói: "Ngươi không hiểu, ta và nữ nhân này giao thủ, võ công nàng ta rất cao cường… ta hiện tại có chút lo lắng cho 3 người bọn họ, một là không có mang theo thương không thể sử dụng, một là có muốn làm gì cũng không làm được, Triệu Tử Uy trông rất được, nhưng cũng không biết kết quả như thế nào." "Hay quá! Đệ cũng nghĩ qua, nếu như Tứ Cẩu bị bắt giữ, sẽ dùng nữ nhân trao đổi với huynh ấy. Triệu Tử Thanh vỗ vào đầu chửi: " Hoa ŧıểυ Ba, ngươi nói cái gì? Tên đồ đệ xấu xa như ngươi còn có thể trở về, Tứ Cẩu mà bị bắt giữ? Chuyện này nói ra làm ai mà tin được?" Hoa ŧıểυ Ba theo quán tính rút đầu lại: "Đệ chỉ giả thuyết thế thôi, Tứ Cẩu là sư phụ đệ, đương nhiên so với đồ đệ như đệ phải mạnh hơn rồi. Độc Cố lão huynh, chúng ta đi chứ?" Hắn dùng mắt liếc nhanh về phía Độc Cô Minh, để Độc Cô Minh nhanh chóng mang hắn bỏ đi "Thuỷ thâm hoả nhiệt" là trong khốn cảnh, Độc Cô Minh cảm tạ Hoa ŧıểυ Ba 1 lần giúp hắn hoàn thành "Xử nam chi tác" của hắn, sỡ dĩ tha thứ cho khổ tẩm của hắn. "Đúng vậy, đến đại thính nào." "Đa tạ lão huynh, tại đại thính, chúng ta phải làm việc quang minh chính đại!" Hoa ŧıểυ Ba vừa nói vừa mang Lục Ngọc lên, nhắm hướng Đại thính đi tới…. "Không cho phép ngươi bồng ta… thả ta xuống… ngươi chỉ biết chạy trốn - đồ nhát gan!" "Nhưng nàng hiện tại cũng bị đồ nhát gan này bồng đi, ha ha" ….. Tuy cũng bị bắt giữ, 3 người Hy Bình thật sự không bị đối xử như hai vị mỹ nữ của Thái Âm giáo mà được đãi ngộ rất tốt. May mắn thế sao? Người ta có thể bị bồng vào đại thính, nhưng bọn họ 3 người thì bị đẩy vào địa lao của Quả Phụ cốc, thật đúng là nam nữ bất bình đẳng - thế giới này trọng nữ khinh nam, mẹ nó, không có công lý, không có đạo đức. Ba người đang suy kiệt trong tù bỗng nhiên nở nụ cười? Trong bóng tối của phòng giam mà vẫn cười nói vui vẻ, thật chẳng biết nểu bổ đầu bọn họ ra, cẩn thận xem xét thì thấy trong đó chứa đựng những gì nữa. "Các ngươi nói xem, bọn họ sẽ làm gì chúng ta?" Tứ Cẩu sau khi cười, lần đầu tiên nói vào vấn đề chính. Triệu Tử Uy đáp: "Ta làm sao biết được? Ta không phải là nữ nhân, mà dù ta có là nữ nhân cũng không thể biết, bởi vì ta không phải là bọn họ." "Chúng ta lúc mới tiến vào, thấy có rất nhiều nữ nhân, nếu như bọn họ cũng giống như Dã Mã Tộc, từ địch biết thành bạn, hắc hắc, sinh hoạt phong lưu tại Dã Mã tộc lại trở về với chúng ta. Nhớ về Dã Mã tộc rất trìu mến, ngưỡi nữ nhân nơi đó mỗi người mỗi vẻ, ta bắt đầu cảm thấy mùi vị rồi." Triệu Tử Uy nói: "Ta chỉ thấy mùi vị ẩm thấp, mùi bị mốc, chỉ có ngươi cái chết đã gần kề mà vẫn phát tình như con chó đực trong hơi nóng không ngửi ra mùi vị thích hợp. Hơn nữa, Dã mã tộc thực sự là quá hay, ha ha." "Nói đến Dã Mã tộc, ta nghĩ mình là ŧıểυ tình nhân của Dã Mã tộc" Hy Bình nói. "Ai?" "Đương nhiên chính thật sự là ta, bọn ngươi dùng cái đầu được không hả?" Nguyên Chân thật sự không còn nhỏ… "Mẫu thân của nàng ta là đại tình nhân, nàng đương nhiên là ŧıểυ tình nhân của ta, nàng không thể lớn hơn mẫu thân nàng được." Tứ Cẩu ứng thanh nói: "Đúng, đó cũng là sự thật." "Bất quá, Nguyên Chân là người cũng giống như Lạc Thiên." Triệu Tử Uy trí óc thật sự quá tệ, trong đầu hắn dường như thứ gì cũng đều như nhau, muốn sai cũng không sai được. "Ngươi nói cái gì hả?" Hy Bình nghe Triệu Tử Uy nói thẳng ra, chàng liền thình lình đứng dậy. Triệu Tử Uy không hề e sợ, tiếp tục nói: "Tại Dã Mã tộc thì, Nguyên Chân là xử nữ, nhưng ngày đó ŧıểυ Ba nói nhìn không giống xử nữ, ta thấy, 100% là Lạc Thiên đã xài qua." Hy Bình hận đến nghiến răng, mở miệng chửi lớn: " Triệu Tử Uy, con mẹ ngươi không lưu lại khẩu đức, ta biết Chân Chân và Lạc Thiên không xuất hiện loại việc đó?" Triệu Tử Uy cũng mở miệng chửi lớn: "Hoàng Hy Bình, con bà ngươi phải đối diện với sự thật, sự thật là, thời khắc này Nguyên Chân lục nữ đang bồi tiếp bên người Lạc Thiên, nhưng cũng có! Thuỷ Khuyết Thu cũng là vị hôn thê của Lạc Thiên, tuy nhiên nàng ta không thể có loại giao hoan đó." "Ta phỉ nhổ! Con mẹ ngươi nói lời thật thô bỉ, không có giáo dục!" "Hoàng Hy Bình, ngươi là người thô bỉ, lão thộn, dám nói ta thô bỉ, vô giáo dục?" Triệu Tử Uy thực sự muốn nổi nóng, bởi vì thình lình hắn bị lão thộn Hoàng Hy Bình nói thành "thô bỉ, vô giáo dục"? Tứ Cẩu cảm thán: "Có sức lực cãi nhau, chi bằng cùng ta xuất lực bứt đứt dây thừng." "Ta xin, lời nói cũng cần phải có khí lực sao?" Triệu Tử Uy đưa đầu gần bên Tứ Cẩu hét lớn. "Ta tới xem thử, ha ha." Hy Bình từ trong bóng tối nhìn ra ánh sáng. Tứ Cẩu và Triệu Tử Uy đồng thanh nói: "Đúng vậy! khí lực của ngươi như trâu, ngươi thử xem đi." "Tốt, 1,2,3, đứt!" Hy Bình hét lớn một tiếng, sợi dây thừng quả nhiên đứt ra làm đôi, "Hây a ha, ta quả nhiên là quyền vương, dây thừng có lớn thế nào cũng không thể trói ta được phải không?" Triệu Tử Uy tức giận: "Không phải là một người thô lỗ, thì làm sao có sức lực lớn như vậy." Tứ Cẩu cả mừng: "Hy Bình, nhanh qua đây, giúp bọ ta cởi đây, ta muốn đòi lại tự do của bản thân, tuyệt không muốn cùng Triệu Tử Uy ở hỗn tạp cùng một chỗ, người hắn rất hôi." "Con mẹ ngươi không thế chắc?" Triệu Tử Uy hét lớn. "Hắc hắc…" "Do không nhìn thấy trong bóng tối, ta nói không thấy sắc mặt của ngươi đang cười" Triệu Tử Uy nói. Tứ Cẩu mơ hồ hỏi: "Thấy thì như thế nào?" Triệu Tử Uy kiên định nói: "Ta đấm ngươi!" "Ngươi dám?" "Ngươi là muội phu của ta, ta mẹ nó không cảm thấy xa lạ!" Tứ Cẩu lẩm bẩm nói: "Nhìn cái bộ dạng này-" "Quá tốt, ta lập tức thả các ngươi ra, các ngươi và ta đánh, ta bị ràng buộc bởi tấm bảng gỗ, phải ít cử động gân cốt" Hy Bình cố sức duy trì nói. Tử Cẩu la lớn: "Hy Bình, ta không thấy." "Ta thấy nên tính toán lại." Triệu Tử Uy cũng hạ giọng nói nhỏ. Trong bóng tối này, thiên tài Hoàng Sơn thôn thật sự không có bao nhiêu thuận lợi, hơn nữa, toàn thân công lực của bọn họ lại bị phong bế! "Các ngươi nên bồi tiếp ta xướng ca. Triệu Tử Uy ngươi thấy phải không?" Triệu Tử Uy đè nén cảm giác đau khổ trong lòng, lên tiếng giống như khóc nói: "Hay a! Ta đáp ứng ngươi, ngươi thả chúng ta ra, lần tới ta sẽ bồi tiếp ngươi xướng ca." "Thật chứ? Ngươi phụ trách gõ bàn" Hy Bình rất có kế hoạch nói. "Ta …ta làm đội viên cổ vũ?" Triệu Tử Uy cuối cùng hy vọng được như thế này. Hy Bình suy nghĩ nói: "Cũng được, trái lại ngươi cũng có vẻ như không có thiên phú âm nhạc." Trong bóng tối Triệu Tử Uy phảng phất nhìn thấy rất nhiều ngôi sao - hắn uể oải! Thình lình bị thứ âm nhạc ngốc nghếch từ Hoàng sơn thôn nói Triệu nhị công tử hắn không có thiên phú âm nhạc? Điều này phát ra từ đâu, từ đâu ra! Mong muốn của Hy Bình được thoả mãn, chuẩn bị giúp bọn họ tháo dây thừng, nhưng vào lúc này, lại nghe có tiếng bước chân, nhìn vào ánh sáng - ah! Có ba gương mặt nữ nhân ngàn lần không muốn thấy xuất thiện lúc này, nâng ngọn đèn lên đến tìm nam nhân trong bóng tối địa lao. Các nàng trong chu vi chiếu sáng của ngọn lửa, thật sự thiêu đốt tâm linh mỏng manh của bọn chúng thành tro tàn, trái tim này, thình lình rơi xuống địa ngục, một màu đen tối. "Hoàng Hy Bình ngươi muốn cởi dây thừng à?" là thanh âm ôn nhu ngọt ngào của Âu Dương Đình Đình. Tứ Cẩu Cảm thán: "Bọn họ lại đến sớm 1 bước, thật đáng tiếc." Triệu Tử Uy đột nhiên nói: "Hoàn hảo, không phải làm đội viên cổ vũ, sau khi đáp ứng ta thực có chút hối hận." Hy Bình chuyển thân nhìn khuôn mặt dịu dàng và xinh đẹp đầy nữ tính của Âu Dương Đình Đình, cười khổ: "Ta nghĩ nàng không gọi ta nhanh như vậy." "Ta đến chết cũng không thể quên được ngươi." "Thật vinh hạnh! Nhưng, ta hy vọng nàng có thể quên ta." Âu Dương Dương Đình Đình nói: "Ngươi không phải muốn cởi dây thừng sao? Ta nghĩ ngươi có thể cởi." Hai tay của Hy Bình thả lỏng, đưa ngón tay chỉ Triệu Tử Uy, nói: "Ngươi từng nói muốn cùng ta xướng ca, nhưng ngươi lại bội ước, ta cũng bội ước không cởi trói cho ngươi." Âu Dương Đình Đình nói: "Có vẻ như khí lực của ngươi rất cường đại." Hy Bình đáp: "Không cường đại sao có thể ôm nàng chặt như vậy?" "Ngươi…." Hoàn Ngọc và Tử Ngọc liền khoá chân tay chàng lại, sau đó dùng niệu bố khoá miệng chàng lại. Hy Bình rất phối hợp, liền lập mã toạ trên đất, người xuất song thủ song cước, nhìn thấy Tử Ngọc và Hoàng Ngọc quá khích vung tay vung chân tiến qua, chàng hân hoan nói: "Không nhìn thấy niệu bố, ha ha, đại hạnh trong bất hạnh." Tứ Cẩu và Triệu Tử Uy lắc lắc đầu, không thể nói được gì nữa. Sau khi tất cả kết thúc, Âu Dương Dương Đình Đình nói: "Vô luận ngươi sức lực to lớn đến đâu, cũng không thể tránh thoát cái cùm này." Hy Bình cười: "Ta không nghĩ như thế, ta thật sự chỉ có một điểm khó tránh thoát sự trói buộc của nàng trong tâm linh ta. Đối với ta một thiên tài mà nói, dây trói này trên thân ta không tính toán làm gì, thịêt đ! Tứ Cẩu?" Triệu Tử Uy thay Tứ Cẩu hồi đáp: "Ta không nghĩ ngươi là thiên tài, ta chỉ nghĩ ngươi là bạch si." Mặc dù nói như thế, nhưng Hy Bình vì bọn họ mà đi đến nơi này, trong tim Triệu Tử Uy hắn có một loại tình cảm không thể nói nên lời, tuy bọn họ nhìn bát nháo không ngừng, thật sự trong tim bọn họ - đều hiểu những từng lời nói đó là tình bạn. Tứ Cẩu đột nhiên nói: "Hai mỹ nhân của các ngươi ra ngoài đã trở về chưa?" Âu Dương Đình Đình lập tức biến sắc, không hồi đáp, nhưng bọn họ từ trong biểu hiện của nàng, đã biết đuợc hai mỹ nhân ra ngoài chưa trở về - nhất định bị Hoa ŧıểυ Ba và Độc Cô Minh bắt giữ. Triệu Tử Uy nói: "Ta không quên ŧıểυ Ba là thần chạy trốn, Độc Cô Minh hắn nhìn giống như đánh như phân chó." Tứ Cẩu nói: "Ở đây có chúng ta một đám sắc lang, nếu như…." Sắc mặt của Âu Dương Đình Đình biến sắc thật khó coi, chuyển thân đi ra, "Tử Ngọc, Hoàng Ngọc, chúng ta đi" Sau một khắc, đại môn địa lao đóng lại, bóng tối lại bao trùm. Triệu Tử Uy nói: "Bọn họ có thể mang chúng ta ra khỏi địa bàn." Hy Bình đột nhiên cảm thán: "Ta đã đạp lên mông nàng ta!"