Đến cửa phòng bệnh của Chương Thi Ngữ, Bạch Ngưng vừa vặn gặp Tào Hàm Anh với đôi mắt đỏ hoe bước ra.
“Dì?”
Tào Hàm Anh gật đầu với cô, xua tay ra hiệu ý bảo cô cứ vào trước.
Bạch Ngưng nghi hoặc bước vào, thấy Chương Thi Ngữ cũng đang cau mày.
“Sao vậy?”
Chương Thi Ngữ thở dài thườn thượt: “Còn có thể vì sao, mẹ thấy mình nằm ở đây thì đau lòng. Nói là đi lấy nước nóng, nhưng mình đoán là bà ấy lén đi khóc rồi.”
“Mẹ cậu quả thật rất tốt, cũng rất quan tâm đến con gái. Cậu gãy xương nằm viện, dì ấy chắc chắn đau lòng lắm.”
Chương Thi Ngữ sợ Bạch Ngưng nghĩ đến cha mẹ mình, liền vội vàng chuyển chủ đề: “Ngưng Ngưng, sao cậu lại đến sớm thế, không nghỉ ngơi thêm chút nữa sao?”
“Mình nằm đó cũng không có việc gì làm nên đến thăm cậu thôi.”
Trong phòng bệnh còn có người khác, Bạch Ngưng không tiện nhắc đến chuyện cô có hệ thống.
Nhưng cô và Chương Thi Ngữ rất ăn ý, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được.
Chương Thi Ngữ hiểu ý, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Năm phút sau, Tào Hàm Anh lấy nước xong đã quay lại, đặt bình nước xuống.
“Phòng lấy nước ở bệnh viện lớn khó tìm, làm mất chút thời gian.”
“Mẹ, con thật sự không sao. Mẹ xem con bây giờ tốt hơn nhiều rồi, mẹ đừng lo lắng cho con nữa.”
Tào Hàm Anh rót nước ấm đưa cho con gái: “Mẹ biết, con sẽ khỏe.”
Nói rồi, Tào Hàm Anh lại nhìn về phía Bạch Ngưng: “Ngưng Ngưng à, dì nghe nói hộ lý là do cháu thuê. Số tiền này dì không thể để cháu chi ra, lát nữa cháu nói cho dì biết hết bao nhiêu, dì sẽ chuyển cho cháu.”
Đây cũng là điều Chương Thi Ngữ đã bàn bạc với Bạch Ngưng, Bạch Ngưng nói với người ngoài là bạn thân trúng số, Chương Thi Ngữ nói với gia đình là Bạch Ngưng bỏ tiền.
Tuy nhiên, hộ lý quả thật là do Bạch Ngưng trả tiền.
Bạch Ngưng cười từ chối: “Không cần đâu dì, lúc cháu nằm viện, Thi Ngữ cũng đã chăm sóc cháu. Bây giờ cháu vẫn còn hơi yếu, thể lực chưa hồi phục nên mới thuê hộ lý coi như là báo đáp đi ạ, dì tuyệt đối đừng từ chối sự báo đáp của cháu.”
Tào Hàm Anh nghe xong cũng không cố chấp nữa, mà chuyển sang nói: “Thế này nhé, cháu muốn ăn gì, dì đi mua cho cháu. Sáng nay dì đến vội quá cũng chưa mua gì, bây giờ dì đi mua đây.”
Lần này, Chương Thi Ngữ và Bạch Ngưng không ngăn bà ấy nữa.
“Xem ra năm phút không đủ để mẹ mình điều chỉnh tâm trạng. Thôi cũng tốt, để bà ấy ra ngoài khuây khỏa một chút.”
Nửa tiếng sau, Tào Hàm Anh xách hai túi trái cây và đồ ăn vặt quay về phòng bệnh.
“Dì cũng không biết cháu thích ăn gì nên cứ tùy tiện mua một ít trái cây và đồ ăn vặt. Trưa nay, dì mời cháu ăn cơm.”
Bạch Ngưng biết làm vậy sẽ khiến Tào Hàm Anh cảm thấy thoải mái hơn nên ngoan ngoãn cảm ơn: “Cảm ơn dì ạ!”
Hộ lý chủ động đi rửa trái cây.
Tào Hàm Anh nhìn cô con gái đang nằm trên giường bệnh, mấy lần định nói lại thôi.
Cho đến khi hộ lý mang trái cây đã rửa sạch đến, Chương Thi Ngữ và Bạch Ngưng bắt đầu ăn.
Tào Hàm Anh mới do dự nói: “Thi Ngữ, thật ra có một chuyện, mẹ không biết có nên nói cho con biết không.”
Trong lòng Chương Thi Ngữ thót một cái, cảm thấy bất an vô cớ: “Có phải cha... ông ấy…”
Cô ấy không dám nói tiếp, cũng sợ thật sự có chuyện gì xảy ra.
Tào Hàm Anh nghe con gái hiểu lầm, liên tục xua tay: “Không không, không liên quan đến cha con. Tình hình của ông ấy gần đây khá tốt, mẹ mới dám để ông ấy ở nhà một mình. Là chuyện của con, mẹ không biết có nên nói hay không.”
“Chuyện của con?”
Điều này khiến Chương Thi Ngữ bối rối.
Bạch Ngưng cũng gãi đầu, không đoán ra được là chuyện gì.
Tào Hàm Anh hít sâu một hơi, như thể đã hạ quyết tâm nào đó rồi mới khó khăn mở lời: “Thật ra, con không phải con gái ruột của cha mẹ.”
Lời này vừa thốt ra, cả Chương Thi Ngữ và Bạch Ngưng đều sững sờ.