Liên Kết Hệ Thống Tương Lai, Kiếm Tiền Tỷ Thông Qua Đơn Đặt Hàng

Chương 30: Đồng nghiệp tồi

Trước Sau

break

Bạch Ngưng đi thẳng đến chỗ làm việc của Tiết Lệ, dùng thái độ vẫn khá lịch sự để hỏi: “Xin hỏi, cô đang nói ai đấy?”

Tiết Lệ lộ vẻ bất ngờ, dường như không ngờ Bạch Ngưng lại đi tới, nhưng cô ta cũng không sợ, trắng trợn đảo mắt: “Tôi nói ai, người đó tự biết trong lòng.”

Tiết Lệ nói chuyện luôn như vậy, các đồng nghiệp khác đã quen, bình thường cũng ít ai trò chuyện với cô ta.

Ánh mắt Bạch Ngưng lướt qua các đồng nghiệp khác trong văn phòng rồi giải thích: “Thứ nhất, tôi bị bệnh cần phải phẫu thuật nên mới xin nghỉ ốm. Thứ hai, lãnh đạo đồng ý cho tôi nghỉ nhiều ngày như vậy không phải vì tôi lấy lòng lãnh đạo, mà là vì tôi vào làm hai năm chưa nghỉ một ngày phép năm nào.”

Không phải tất cả đồng nghiệp đều biết chuyện của cô nhưng Tiết Lệ tiếp tục nói bậy, khó tránh khỏi khiến những người khác cũng có suy nghĩ.

Mặc dù người trong sạch tự nhiên sẽ trong sạch, nhưng cô cũng không muốn bị đồng nghiệp khác hiểu lầm.

Cô vừa dứt lời, Tiết Lệ liền cười khẩy: “Cô bị bệnh gì, trong lòng cô rõ nhất.”

Bạch Ngưng khẽ nhíu mày: “Ý cô là sao?”

Tiết Lệ nhún vai, với vẻ mặt hóng chuyện: “Quái thai chứ gì, cô mang thai rồi, không thì sao phải phẫu thuật?”

“Là ai nói với cô?”

Cô ta bĩu môi: “Sao, cô dám làm, mà người khác không được nói à?”

“Tuy không rõ cô biết từ đâu, bệnh của tôi quả thật được phát hiện trong đợt khám sức khỏe của công ty, gọi là u quái, đây là một loại u, không phải quái thai như cô nói. Bệnh này không liên quan gì đến việc mang thai. Nếu cô không hiểu thì đừng đi rêu rao khắp nơi, như vậy sẽ không lộ ra sự ngu dốt của cô.”

Sau khi bị nói, Tiết Lệ không hề có chút hối lỗi nào, mặt vẫn không đỏ tim không đập nhanh: “Tên bệnh nhiều như vậy, làm sao tôi có thể biết hết được? Cô nói sao thì là vậy đi, dù sao lãnh đạo cũng đứng về phía cô mà.”

“Không hiểu thì lên mạng tìm kiếm đi, đừng nói lung tung để lộ bản thân ngu dốt. Hơn nữa, báo cáo khám sức khỏe là thông tin cá nhân, cô lén xem báo cáo khám sức khỏe của đồng nghiệp cùng công ty, rồi tung tin đồn thất thiệt khi chưa hiểu rõ. Đây chính là xâm phạm quyền riêng tư và quyền danh dự của tôi, tôi hoàn toàn có thể kiện cô.”

“Hứ, cô hăm dọa ai đấy? Kiện đi, cứ như là tôi sợ cô vậy.”

Bạch Ngưng nhìn thái độ kiêu ngạo của người đồng nghiệp, quyết định sẽ kiện cô ta: “Được, vậy cô cứ chờ thư luật sư của tôi đi.”

Tiết Lệ hoàn toàn không để tâm: “Nói cứ như cô là tiểu thư đài các vậy, còn chờ thư luật sư của cô, tôi chờ đây.”

“Tiểu thư đài các thì không phải, nhưng bạn thân tôi trúng số độc đắc, tôi định nghỉ việc để cô ấy nuôi tôi.”

Lời giải thích này là điều Bạch Ngưng đã bàn bạc với Chương Thi Ngữ. Đối ngoại sẽ nói là Chương Thi Ngữ trúng số độc đắc. Vừa có thể giải thích việc cô đột nhiên giàu có, vừa có thể tránh được việc cha mẹ Bạch Ngưng đến đòi tiền.

Tiết Lệ rõ ràng không tin: “Nói khoác thì ai mà chả nói được, tôi còn nói tôi trúng 100 triệu cơ.”

“Vậy cô dám nghỉ việc không?”

Một câu nói đã đủ khiến Tiết Lệ im lặng.

Hai năm trước, kể từ khi Bạch Ngưng đến công ty này, Tiết Lệ đã không ít lần nói muốn nghỉ việc, nhưng kết quả lại là người ở lại lâu hơn ai hết.

Thỉnh thoảng phàn nàn về công ty là chuyện bình thường, nhưng Tiết Lệ luôn miệng đòi nghỉ việc, ngày nào cũng tỏa ra sự tiêu cực, thậm chí còn khiến những đồng nghiệp xung quanh phải nghỉ việc.

Lý do Tiết Lệ không nghỉ việc cũng rất đơn giản, cô ta không thể tìm được công việc nào tốt hơn. Có được công việc hiện tại không phải dựa vào năng lực của cô ta, mà là nhờ mối quan hệ với thư ký của Tổng giám đốc mới được giữ lại.

Trước đây cô ta cùng nhóm với Bạch Ngưng, nhưng cô ta lúc nào cũng làm công việc qua loa, khiến các đồng nghiệp khác phải dọn dẹp hậu quả giúp.

Lãnh đạo nể tình mối quan hệ giữa cô ta và thư ký Tổng giám đốc, hơn nữa những công việc đơn giản cô ta cũng làm được, nên đã điều cô ta sang nhóm khác và ít giao việc hơn.

Kết quả là hai năm qua, các đồng nghiệp khác đều được tăng lương, cô ta chỉ được tăng 500 tệ nên càng phàn nàn nhiều hơn.

Bạch Ngưng không ít lần bị năng lượng tiêu cực của cô ta làm ảnh hưởng. May mắn là không cùng nhóm nên ảnh hưởng cũng ít. Nhưng nghĩ đến việc sau này không cần gặp lại người đồng nghiệp này nữa, tâm trạng Bạch Ngưng tốt hơn nhiều.

Tiết Lệ tỏ vẻ không quan tâm: “Nói cứ như là cô nỡ nghỉ việc lắm vậy, nếu không phải vì tình hình chung không tốt, tôi đã nghỉ việc lâu rồi.”

Vừa dứt lời, lãnh đạo đã bước vào văn phòng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc