Trên đường đi đến nơi xảy ra sự cố, Bạch Ngưng đã suy tính về căn biệt thự Ngự Thủy Loan.
Trước đây khi rảnh rỗi, cô đã từng xem trực tuyến về sơ đồ mặt bằng của nó. Biệt thự Ngự Thủy Loan nằm ở khu thương mại của thành phố, giá nhà là 4 vạn Tệ cho 1 mét vuông.
Mỗi căn biệt thự có diện tích từ 350 đến 600 mét vuông. Ngay cả căn nhỏ nhất cũng cần 14 triệu Tệ, chưa kể chi phí nội thất bên trong.
Biệt thự có sức hấp dẫn lớn đối với cô, nhưng Bạch Ngưng cũng không quên lái xe an toàn.
Cô đến ngã tư đường Thiên Minh và đường Hưng Khoa sớm hơn dự kiến 5 phút.
Bạch Ngưng tìm được chỗ đậu xe, rồi bắt đầu quan sát ở ngã tư tìm kiếm ông cụ Đường Mộ theo bức ảnh trong chi tiết đơn hàng.
Thời gian từng chút một trôi qua, Bạch Ngưng sốt ruột như kiến bò chảo nóng. Cô không chỉ sợ mất căn biệt thự sắp tới tay, mà còn không muốn ông cụ bị thương.
Theo thông tin chi tiết của đơn hàng, sau khi ông cụ bị đâm ngã, không chỉ gặp phải vụ tai nạn xe điện gây tai nạn rồi bỏ trốn, mà những người đi đường cũng không ai hỏi thăm tình hình. Thậm chí không có ai giúp gọi xe cấp cứu, điều này dẫn đến việc cơ thể ông cụ bị tổn thương nghiêm trọng.
Cô đã có hệ thống tương lai, hoàn thành đơn hàng của người ủy thác là sứ mệnh của cô. Ngay cả khi người ủy thác có yêu cầu thấp hơn, cô cũng phải cố gắng hoàn thành mục tiêu tốt hơn.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên bên tai.
“Cô bé, cháu bị lạc đường à?”
Bạch Ngưng quay đầu lại, thấy người đang nói chuyện với cô chính là ông cụ Đường Mộ mà cô đang tìm.
Mắt Bạch Ngưng sáng lên ngay lập tức. Cô chỉ cần giữ chân được ông cụ Đường Mộ, làm cho ông cụ qua đường trễ một chút, chẳng phải sẽ tránh được chiếc xe máy điện gây tai nạn kia sao?
“Dạ đúng rồi ông ơi, cháu chưa từng đến đây, không biết đường đến công viên Nguyệt Quý đi như thế nào ạ?”
Vị trí mà Bạch Ngưng nói chính là công viên mà ông cụ Đường Mộ vừa đi dạo.
Vì vậy, ông cụ Đường Mộ rất nhiệt tình chỉ đường cho Bạch Ngưng: “Không xa đâu, chỉ khoảng một cây số thôi, cháu có thể đi bộ thẳng đến đó. Nếu không muốn đi bộ thì có thể quét mã thuê xe đạp xanh mà đi.”
“Dạ, cháu cảm ơn ông ạ.”
Bạch Ngưng vừa định thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện thời gian mới chỉ mới 18 giờ 28 phút, và chiếc xe máy điện gây tai nạn đã xuất hiện trong tầm nhìn của cô, nó đang nhanh chóng tiếp cận.
Nếu lúc này ông cụ Đường Mộ đi qua đường, vẫn khó thoát khỏi số phận ban đầu.
“Ông ơi, ông có đói không ạ, hay cháu mời ông ăn cơm nhé?”
Ông cụ Đường Mộ cười xua tay: “Không cần đâu, ông về nhà ăn cơm là vừa.”
“Cháu ngại quá, hỏi đường ông mà lại không thể cảm ơn ông một chút.”
“Người trẻ không cần phải bận tâm chuyện nhỏ như này đâu. Chẳng qua là giúp đỡ nhau thôi, giúp được cháu là ông vui rồi.”
Trong vài câu nói đã đủ làm thời gian trôi qua và chiếc xe máy điện đó cũng đã đi qua ngã tư.
Bạch Ngưng khẽ thở phào, đồng thời lo lắng có sự cố khác xảy ra nên cô kiên quyết đưa ông cụ Đường Mộ sang bên kia đường, rồi mới tạm biệt ông cụ.
[Ting! Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành đơn hàng này. Thù lao 5 triệu Tệ đã được chuyển vào thẻ tiết kiệm Ngân hàng Chiêu Chiêu của bạn, xin hãy chú ý kiểm tra.]
[Thông tin chủ sở hữu biệt thự Ngự Thủy Loan đang được thay đổi, dự kiến mất 24 giờ. Ký chủ có thể đến kiểm tra vào ngày kia.]
Nghe thấy thông báo của hệ thống, bước chân của Bạch Ngưng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều vì vui sướng.
Quả nhiên người nhà họ Đường rất hào phóng, cô nhận được cả 5 triệu Tệ và căn biệt thự.
Nghĩ đến chiếc thẻ ngân hàng mà Đường Nhiễm đưa cho cô, Bạch Ngưng tìm một máy ATM gần đó để kiểm tra số dư.
Tưởng là tiền lẻ, kết quả mở ra xem số dư. Ôi trời ơi, lại là 5 triệu Tệ nữa.
Sau này, nếu nhà họ Đường có chuyện gì cần tìm cô, ngay cả khi không trả tiền, cô cũng sẽ vì nghĩa diệt thân mà giúp đỡ.
Phần thưởng cô nhận được còn vượt xa những gì cô đã làm.
Hệ thống tương lai quả thực là cơ duyên của cô.