Đến khu chung cư Lâm Âm Uyển, Bạch Ngưng lái xe thẳng xuống tầng hầm.
Vừa mới dừng xe ổn định, cô đã nghe thấy một giọng nam quen thuộc.
“Chị ơi, chị mua xe mới rồi ạ?”
Bạch Ngưng nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nhận ra người nói chính là cậu em trai "hoành thánh" ở tầng dưới.
Cô mở cửa xe bước xuống, gật đầu: “Đúng vậy, có xe đi lại sẽ tiện hơn.”
Chương Thi Ngữ nhìn khuôn mặt xa lạ của đối phương rồi quay qua hỏi Bạch Ngưng: “Đây là ai?”
Bạch Ngưng giới thiệu: “Hàng xóm ở tầng dưới.”
Còn tên của cậu trai thì cô không biết nên chỉ có thể giới thiệu như vậy.
Cậu trai chủ động chào hỏi: “Chào chị ạ!”
Chương Thi Ngữ hơi ngại ngùng, chào lại cậu ấy.
Cậu trai nhìn Bạch Ngưng: “Chị ơi, món quà nhỏ chị tặng bảo vệ đã đưa cho em rồi. Kẹo, bánh quy và sô cô la đều rất ngon, nước ngọt cũng ngon nữa, em rất thích.”
Bạch Ngưng hắng giọng, có chút không quen với kiểu tự nhiên thái quá của người không thân: “Thích là tốt rồi.”
Chương Thi Ngữ đi đến phía sau xe, mở cốp ra và bắt đầu khiêng đồ.
Cậu em trai "hoành thánh" lập tức lên tiếng hỏi: “Chị ơi, hai chị đang chuyển đồ sao? Vậy để em giúp một tay nhé?”
Bạch Ngưng ngay lập tức cảm thấy sởn gai ốc, người này không thể bình thường một chút được sao!
“Không cần đâu, đã muộn rồi, không làm phiền cậu nữa.”
Bây giờ đã là mười giờ đêm. Nhà mới vẫn đang được thông gió nên chưa thể ở ngay. Điều đó có nghĩa là sau khi chuyển đồ xong, họ sẽ phải đi thuê khách sạn ở. Nếu còn chần chừ nữa, không biết sẽ phải đợi đến khi nào.
Hơn nữa, dù là hàng xóm nhưng việc giúp đỡ vào đêm khuya cũng không thích hợp. Phòng bệnh hơn chữa bệnh, Bạch Ngưng vẫn giữ sự đề phòng.
Dù sao cô chỉ mới gặp gỡ cậu em này, chỉ biết cậu ấy sống ở tầng 8, ngoài ra không biết gì thêm, cũng chẳng khác gì người lạ là mấy.
Cậu trai tỏ vẻ thất vọng khi bị từ chối: “Vậy thì thôi ạ, chúc các chị thành công. Em lên nhà trước đây.”
Thấy cậu ấy đi thang máy lên, Bạch Ngưng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sự nhiệt tình khó hiểu này làm cô có chút không quen.
Lần này, Chương Thi Ngữ khiêng hết hành lý ra cửa thang máy, sau đó Bạch Ngưng cùng cô ấy đi lên tầng, hai người tham quan sơ qua căn nhà mới.
“Thi Ngữ, đây sẽ là nhà mới của chúng ta sau này. Đây là phòng ngủ của cậu, đây là phòng ngủ của mình, đây là phòng sách và cả phòng xem phim nữa. Màn chiếu và máy chiếu đã sẵn sàng rồi, đợi vài ngày thông gió xong là chúng ta có thể dọn vào ở.”
Chương Thi Ngữ nhìn căn nhà mới, vẫn còn cảm giác không chân thực. Mặc dù biết bạn thân có hệ thống, đã mua nhà, nhưng hai ngày nay cô ấy bận làm việc nên chưa đến xem.
Thật tuyệt vời, căn nhà mà nhiều người phải làm việc mấy chục năm mới có thể mua được, bạn thân cô ấy đã sở hữu nó một cách dễ dàng.
Quả nhiên, người tốt bụng sẽ luôn gặp may mắn.
“Ngưng Ngưng, sau này cậu còn định đi làm không?”
Một câu hỏi của Chương Thi Ngữ làm Bạch Ngưng sững sờ.
Nếu Chương Thi Ngữ không nhắc, Bạch Ngưng đã quên mất chuyện phải đi làm.
Ban đầu cô chỉ xin nghỉ phép một tuần, bắt đầu từ thứ Tư tuần trước và thứ Năm tuần này cô phải đi làm lại rồi.
Kết quả là cô xuất viện vào thứ Tư, phải xin công ty nghỉ thêm vài ngày nữa nhưng điều đó có nghĩa là thứ Hai tuần sau cô sẽ phải đi làm.
Với tình trạng sức khỏe như hiện tại mà làm việc với cường độ như trước đây chắc chắn là không thể. Ngay cả khi không ràng buộc với hệ thống, cô cũng phải thương lượng với lãnh đạo để điều chỉnh vị trí công việc.
Khi xin tạm nghỉ, lãnh đạo đối xử với cô không tệ, hai năm nay cũng rất quan tâm cô. Dự án này làm đến bây giờ không dễ dàng, cứ thế bỏ đi thì cô lại cảm thấy có lỗi với lãnh đạo.
Bạch Ngưng hơi rối.
“Mình sẽ suy nghĩ thêm.”