Ban đêm, hoàng đế vẫn theo thường lệ ngự tại Thương Trạc Uyển cùng Ngạn Liễm dùng chung bữa tối.
Cơm nước xong xuôi, hai người tâm tư trĩu nặng, thế nhưng không ai thèm lên tiếng.
“Liễm, trẫm có tin tốt muốn báo cho ngươi …” Hoàng đế chợt gợi chuyện, “Hầu tước phủ của ngươi đẫ muốn kiến thành, hôm nào trẫm cùng ngươi đi xem thử.”
“Ân” Ngạn Liễm đáp lời, mặt không biến sắc.
“Còn có … còn có …” Lại quanh co hàm hồ.
“Bệ hạ muốn gì, cứ việc nói thẳng.” Ngạn Liễm có chút phiền toái cắt ngang lời hoàng đế.
“Cái kia … cái kia …” Đức vua tái cố gắng, vốn định nghĩ tìm một lí do tốt để thoái thác, nhưng dưới đôi thanh mâu âm trầm của Ngạn Liễm tất cả dường như phơi bày.
“Nếu bệ hạ muốn nói chuyện sinh con kế tự …” Ngạn Liễm nhếch môi, rõ ràng đang cười, ánh mắt lại khắc cốt bi thương, “Không cần phí sức. Sáng nay vụ việc phát sinh ở Xa Hi điện, thần có điều hết thảy đều nghe thấy!”
Hoàng đế âm thầm tính toán, Ngạn Liễm có thể biết trước sự tình, lại không ngờ được nghe chính miệng hắn nói ra, nhưng tại sao thanh âm không có lấy một tia đau đớn.
“Liễm, ngươi có biết, khi đó tam hoàng thúc lấy cái chết ra để bức trẫm, trẫm thật sự không có biện pháp.” Dịch Lan nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy tiểu đông tây toàn thân băng giá, “Huống chi, đây chính là trách nhiệm của trẫm, quả thật không thể chối từ …”
“Thần hiểu được.” Ngạn Liễm tê cứng, trong vòng tay êm ái quen thuộc dần dần trấn tĩnh, “Bệ hạ cùng ta, cũng vì bản thân mà hy sinh việc lớn, quên đi trọng trách của bậc đế vương.”
Nhớ lại quá khứ, Ngạn Liễm ôm lấy con người cũng đang thống khổ bi thương trước mặt: “Bệ hạ, ta không trách ngài, thật sự!”
“Liễm, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi lần này chịu ủy khuất. Trẫm cam đoan, chỉ yêu một mình ngươi, chỉ cần trong cung lại có phi tần hạ sinh hoàng tử, trẫm có thể như trước giống nhau, không đi bính các nàng, được chứ?” Hoàng đế gắt gao ôm lấy ái nhân, lập lời thề son sắt.
Ngạn Liễm chính là lặng im cũng không đáp lại, vùi đầu vào tay Dịch Lan nặng nề thở.
Sau một lúc lâu, hắn ngẩng lên, xem trên đôi mắt ôn nhu của hoàng đế hít một hơi thật sâu:”Bệ hạ có nói, Hầu tước phủ của ta đã muốn hoàn thành?”
Dịch Lan gật đầu.
“Tốt lắm, thần hướng ngài van cầu một ân huệ.” Ngạn Liễm nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đứng thẳng người.
“Ngươi nói!”
“Thỉnh bệ hạ đáp ứng cho thần tạm thời đến trụ tại Hầu tước phủ …” Thấy hoàng đế chực phản đối, thân thủ Ngạn Liễm mau lẹ bưng kín miệng Dịch Lan, “Bệ hạ đừng vội, thần đáp ứng ngài, chính là sau khi có hoàng tử hạ sinh liền trở về, dẫu sao, dân gian có câu ‘Mắt không thấy tâm ắt không phiền’ …”
“Ngươi đang trốn tránh!” Dịch Lan nhìn thẳng vào mắt người nọ, từng chữ một rành rọt hỏi.
“Thần vì cái gì không thể trốn tránh?” Ngạn Liễm ngữ khí bình thản địa vấn lại, “Việc thần có thể làm, cũng chỉ là trốn tránh …”
“Hảo!” Dịch Lan trầm mặc đã lâu, rốt cục hạ quyết định, “Trẫm cho phép ngươi tạm thời rời đi, bất quá, ngươi phải cam đoan, hoàng tự (hoàng tử kế vị) sinh ra nhất định sẽ trở về?”
“………” Ngạn Liễm mỉm cười gật đầu, “Còn có, bệ hạ, còn có một thỉnh cầu cuối cùng, khi thần rời đi, bệ hạ nhất định phải tới đưa tiễn …”
“Nhất định.” Dịch Lan lần nữa đem người nọ áp vào mình ôm ấp, “Trẫm chẳng những muốn tiễn ngươi, trẫm còn muốn cùng ngươi đi tham quan, trụ lại trong Hầu phủ mấy ngày, được không?”
Thương Trạc Uyển náo động hẳn lên, vì Ngạn Liễm sắp đi xa mà chuẩn bị hành lý.
“Vì cái gì không cho ta đi?” Trong không khí lăng xăng bận rộn, Ly kéo Ngạn Liễm còn đang vội vội vàng vàng vào một góc, kích động hỏi.
“Ly ngoan …” Ngạn Liễm vỗ vỗ cánh tay cô gái, “Đường xa mệt nhọc, ngươi chịu không nổi, hảo hảo ở lại đây trông nhà.”
“Ta muốn đi!” Ly kiên trì.
Ngạn Liễm xoay người, nhận thức được nữ tử dị thường nghiêm túc:”Ở lại trong cung có gì không tốt? Ly không nghĩ đến cơ hội được hoàng thượng sủng hạnh, hạ sinh hoàng tử sao?”
“Ngài nói cái gì?” Ly mở to hai mắt, bối rối phe phẩy đầu, “Ta …ta …”
Ngạn Liễm đỡ vai nàng, nhẹ nhàng thở dài: “Nếu ta đoán không sai, Ly đích thực thích bệ hạ đi? Một khi đã như vậy, vì cái gì không muốn lưu lại?”
“Ngài như thế nào biết, ta cho tới bây giờ còn không nghĩ tới, ta không có ý như thế …” Tâm tư đột nhiên bị vạch trần, cô gái như chú nai con bị kinh hách, mờ mịt vô thố.
“Ta biết …” Ngạn Liễm ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng, “Ta biết Ly cho tới bây giờ không có ý định cùng ta tranh đoạt tình yêu của thiên tử. Nhưng ta nghĩ, ngươi phải hiểu được, ngươi cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc, quyền lực này, ta không thể cướp đoạt!”
“Còn hạnh phúc của ngài đâu?” nữ tử khóc thút thít hỏi lại, “Hạnh phúc của ngài làm sao bây giờ?”
“ Ta đã từng rất hạnh phúc …” Ngạn Liễm lầm bầm lầu bầu, “Làm người, không thể quá tham lam như vậy?”
“Ta mặc kệ!” Cô bé bỗng dưng đứng lên, kịch liệt gãy dụa, “Ly chính là muốn đi cùng ngài!”
“Ta chính là muốn rời đi cùng ngài …” Cô gái đưa tay quệt hai hàng lệ, “Ta biết ngài đang tập bắt chước nét chữ của điện hạ, Ta biết thời điểm bệ hạ không chú ý, ngài liền thâu dấu gốc của ấn triện (ngọc tỷ). Ta còn biết, lúc này ngài căn bản chỉ muốn trốn đi …”
“Ly, đừng nói bậy!” Ngạn Liễm gào to,sắc mặt trắng bệch, “Ngươi có biết chính mình đang nói cái gì hay không?”
“Ta biết!” Trên mặt Ly hiện ra sự kiên cường quyết đoán, từ trước đến nay Ngạn Liễm chưa từng thấy qua, “Ngài đáp ứng mang ta đi. Nếu không, ta liền đem hết thảy nói cho hoàng đế bệ hạ!”
“Ngươi vì cái gì nhất định phải rời đi?” Ngạn Liễm vô cùng mệt mỏi, đổ vào cột nhà, dần dà trượt xuống, ngồi luôn trên mặt đất, “Ở lại trong cung, bên cạnh người yêu mến, không tốt sao?”
“Kia ngài vì cái gì phải rời khỏi đây?” Ly lên tiếng chồm hổm trước mặt Ngạn Liễm, nhẹ nhàng choàng tay hắn, “Ly thừa nhận là thích bệ hạ, nhưng hạnh phúc này không thuộc về Ly. Ly biết, kia cũng không phải là hạnh phúc mà ngài muốn. Cho nên, Ly phải đi cùng ngài, đi tìm cho Ly hạnh phúc đích thực của bản thân mình …”
“Ly …” Ngạn Liễm đưa tay vuốt ve mái tóc dài óng mượt, “Ngươi đã trưởng thành … thật sự, ta không hề hay biết, ngươi cũng đã trưởng thành…”
“Được rồi!” Hắn như vậy mỉm cười nói, “Nếu có thể thuận lợi rời đi, ta nhất định mang ngươi theo cùng!”
“Ta cũng muốn đi cùng các ngươi!” Có tiếng ai vang lên.
“Tiểu Hạnh?!” Hai người trong phòng đồng loạt thất thanh.
“Công tử, Ly tiểu thư, Tiểu Hạnh phài theo các người” Tiểu nha đầu đã chạy tới, ôm lấy cánh tay Ngạn Liễm, “Công tử không cần bỏ lại một mình Tiểu Hạnh.”
“Hảo!” Ngạn Liễm ôm lấy hai cô gái đáng yêu, “Chúng ta cùng nhau đi!”