Hôm sau, hai bên tái gặp mặt, hoàng đế mang đề nghị của Ngạn Liễm thuật lại cho đám người của Thanh Lưu.
Dậu tộc nhân ý kiến bất đồng, nếu không e ngại thể diện, chỉ sợ trước mặt hoàng đế cùng Loan quốc quần thần hè nhau tranh cãi náo động cả lên.
Cuối cùng vẫn là Dịch Lan một câu đưa bọn trở về lều trại, chậm rãi thương nghị.
Ngạn Liễm nhìn theo Thanh Lưu rời đi thân ảnh, trong lòng bỗng nhớ tới Ly cùng Tiểu Hạnh.
Chính mình bỏ đi đã một thời gian, cũng không cấp các nàng thư tín, chỉ sợ đã khiến hai nữ tử lo lắng muốn chết rồi.
Vì thế vội vàng lệnh cho tâm phúc tướng sĩ, bảo hắn suốt đêm khoái mã, chạy về kinh thành đưa tin báo bình an.
Về đêm, hoàng đế cùng Ngạn Liễm vừa muốn nghỉ ngơi, ngoài trướng bỗng truyền vào âm thanh nữ tử:”Hoàng đế bệ hạ, Ngạn sung dung, ta là Thanh Lưu đây.”
Dịch Lan liếc Ngạn Liễm một cái, cả hai vội vàng mặc thêm quần áo thỉnh nữ tộc trưởng tiến vào.
Thanh Lưu trông có vẻ mệt mỏi, vừa vào trướng liền yên lặng lui cui tìm chỗ ngồi, tiếng chuông bạc trong đêm nghe thật náo nhiệt.
“Nàng đêm khuya gặp mặt, hẳn có chuyện gì muốn nói?” Đối với nữ tử, ngữ khí của Dịch Lan cũng ôn nhu đi nhvài phần.
Thanh Lưu mỉm cười lắc đầu:”Ta chỉ muốn đến thông báo cho bệ hạ, đề nghị của ngài, chúng ta chấp thuận.”
“Thuyết phục mấy lão tiền bối đầu óc cổ hủ, thật không mấy dễ dàng nga …?” Ngạn Liễm trêu ghẹo, bưng lên tách trà nóng, “Chả trách xem ngươi có chút bơ phờ.”
“Chính xác!” Thanh Lưu nở nụ cười, vẻ mặt hiện lên vẻ tinh nghịch, ”Bọn họ còn đòi đem cha đến chèn ép ta, xét đến cùng dĩ nhiên phải thuận theo ý tộc trưởng là ta rồi.”
Ngồi lại nói chuyện phiếm một lát, Thanh Lưu đứng dậy cáo từ, vừa bước ra đến cửa, bỗng nhiên xoay người trở lại.
“Kỳ thật …” Nàng do dự, “Ta đi chuyến này, đến tột cùng muốn biết ai đã đưa ra chủ ý dạy tộc ta nhưỡng rượu?”
“Nga?” Dịch Lan hứng thú đảo mi, “Thanh Lưu cô nương muốn biết để làm gì?”
“Tuy rằng không thể thập phần khẳng định …” Thanh Lưu một hơi hít vào, “Nhưng ta dám nói, đề nghị kia đối với Dậu tộc là ân đức lớn lao vô cùng.”
Nàng thu Ngạn Liễm cùng hoàng đế vào trong ánh mắt: “Có kỹ thuật cùng nguyên liệu để ủ rượu, nói không chừng tộc nhân sẽ không còn chịu đói nữa.”
Nàng một đôi mắt phượng mềm mại đáng yêu, chứa chan chân thành: “Cho nên ta phải ghi nhớ kỹ, hảo hảo mà cảm ơn hắn …”
Hoàng đế suy nghĩ một lát, hướng nàng ôn nhu cười, ngón tay chỉ sang bên Ngạn Liễm:”Là hắn!”
“Đúng, là ta!” Ngạn Liễm gật đầu, giữ chặt tay hoàng đế, “Bất quá, ta nghĩ, các ngươi còn phải biết ơn bệ hạ, không có ngài ủng hộ, biện pháp này cũng không cách nào trở thành sự thật.”
Thanh Lưu cảm kích liên tục nói lời cảm tạ, yên tâm quay trở về.
“Đúng, chính là ngươi!” Dịch Lan kéo hắn vào sát hỏa lò, “Thanh Lưu còn phải tạ ơn ngươi, lẽ nào ta lại không. Cũng nhờ có ngươi trận chiến này mới kết thúc nhanh như vậy.”
“Bệ hạ khen nhầm rồi.” Không nghĩ tới hắn đột nhiên nói những lời này, chân tay Ngạn Liễm có chút luống cuống, “Thần bất quá chỉ là lược tẫn miên lực mà thôi.” (Chắc giống câu ‘Mèo mù vớ cá rán’ bên mình)
“Ha ha …” Dịch Lan cười to, “Lược tẫn miên lực liền như vậy quá công hiệu? Trẫm thật sự muốn xem, ái khanh nếu ra tay thật sự còn kinh khủng đến cỡ nào?”
Ngạn Liễm bị hắn cười có chút xâu hổ, mím chặt môi không nói nên lời.
“Tốt lắm! Nói trẫm biết, ta phải thưởng cho ái khanh như thế nào?”
Ngạn Liễm ngây ngốc nhìn hắn, trong ánh mắt xẹt qua một tia xao động, rốt cuộc mở miệng nói:”Dậu tộc quy hàng, lãnh địa của bọn họ … phải chăng đã thuộc quyền quản lý của chúng ta?”
“Không tồi.” Tuy không hiểu Ngạn Liễm vì sao lại đề cập tới chuyện này, hoàng đế vẫn chi tiết trả lời.
“Bệ hạ có từng quan tâm, đem lãnh địa của Dậu tộc cấp cho người nào quản lý?”
“Trẫm đích thực là đang nghĩ tới …” Dịch Lan biến sắc, “Nhưng nhất thời chưa thấy ai thích hợp. Mảnh đất này hoang vu hẻo lánh, cho dù có phong tước cũng ít người dám nhận đi.”
“Nếu hoàng thượng thật lòng muốn tưởng thưởng …” Ngạn Liễm nhìn gương mặt Dịch Lan phản chiếu ánh hồng từ lô hỏa, “ Lãnh đia của Dậu tộc kia, xin cấp cho thần!”
Hoàng đế kinh hãi, lắp bắp thật to:”Ái khanh, làm sao có ý tưởng?”
Lại thầm nghĩ:”Chảng lẽ cảm thấy được tước hiệu Sung Dung,cùng khanh gia không hề tương xứng?”
Vì thế cười nói: “Này thật không thể, đợi quay về đô thành, trẫm dĩ nhiên sẽ ban cho ái khanh gia phong. Tứ phi, Thục phi danh tự đều đã có chủ nhân, Tam phi danh hiệu còn lại, tùy ý ái khanh lựa chọn.”
“Không!” Ngạn Liễm cố chấp lắc đầu, “Đó là tâm ý của thần, xin bệ hạ chấp thuận.”
“Thôi!” Dịch Lan nóng nảy phất tay, “Nếu ái khanh vẫn cảm thấy chưa đủ, ngôi vị Loan Quốc hoàng hậu kia xem ra ngươi cũng hoàn toàn xứng đáng.”
Thần là nam nhân phong tước phi tần, chẳng thể trông cậy được gì.” Ngạn Liễm cười chua xót, “Thần xin miếng đất này, bất quá cũng vì lo lắng đến tương lai tuổi già, còn có nơi cư trú, nương tựa …”
“Ái khanh!” Lời vừa nói ra liền bị hoàng đế đánh gãy, “Những lời người nói đêm nay, trẫm coi như chưa hề nghe qua, sau này cũng không muốn nhắc lại. Nếu thật sự muốn cấp đất, đợi sau khi hồi cung, xung quanh đô thành bốn phía lựa chỗ nào thích hợp sẽ ban cho ngươi một mảnh!”
“Trẫm mệt rồi, nghỉ ngơi đi.” Không để cho Ngạn Liễm có cơ hội biện bạch, hoàng đế thổi tắt đèn, kéo hắn lên giường.
Đên khuya, ánh trăng vàng trong sáng tiêu sái xuyên qua ô cửa trại, lấp lánh thật chói mắt.
Trên ngự tháp (một loại giường nhỏ), hai người quay lưng không nói với nhau câu nào. Tâm tư vô miên.