Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 14: Mơ hồ - Yêu người Trong Mộng.

Trước Sau

break
Trầm Thiên không những đánh thắng trận thậm chí còn đem về cho Triệu Thức một số bạc khổng lồ trong quốc khố Triệu Quốc. Hắn muốn nghỉ ngơi là việc mà cả triều thần cùng hoàng thượng không thể bàn cãi gì thêm nữa. Thời gian này hắn ở cạnh Mộng Nguyệt Không rời nửa bước thế nhưng nàng cứ nửa tỉnh nửa mê. Do Chỉ có nửa mạng nên việc mang thai nhi tử này với nàng là một gánh nặng. Nếu không dùng dược vật hẳn là cả hai sẽ khó vượt qua những tháng ngày còn lại này. Dù ngày nào cũng ở cạnh nàng nhưng nàng cứ thế ngủ mãi không tỉnh lại.

Thỉnh thoảng nàng cũng mơ màng mở mắt nhưng rồi ngay sau đó lại chìm vào giấc ngủ. Sư Phụ nói ngủ hiện nay là cách duy nhất khiến thân thể nàng có nhiều năng lượng cùng sức lực nhất nuôi dưỡng thai nhi. Ban đầu hắn chỉ lặng lẽ bên cạnh nàng vì nàng thay dược chăm sóc nàng. Nhưng dần dần hắn bắt đầu cùng nàng nói chuyện, hắn vốn không phải là kẻ nói nhiều. Nhưng vì sợ nàng nhàm chán nên hắn bắt đầu mỗi ngày kể với nàng một chút về bản thân mình. Cứ thế cả hai cũng chờ được đến ngày nàng sinh hài tử. Cứ nghĩ rằng thời gian hắn một mình chờ đợi nàng cũng hết. Thế nhưng việc trước mắt là thế nào ?

- Ngươi là ai, đây là đâu ? Hiểu Mộng Nguyệt tròn xoe hai mắt ngơ ngác nhìn Trầm Thiên hỏi. Hắn nhíu mày nhưng không trả lời nàng mà chỉ nhìn chắm chặp lão gìa ở cạnh nàng như muốn nghe được đáp án. Lãnh Diêu Diêu nhăn mặt rồi ngay sau đó kéo hắn ra khỏi phòng nhỏ giọng phân bua.

- Ta nghĩ do tác dụng của dược vật, nàng hiện thời sẽ không còn nhớ mọi thứ. Nhìn sắc mặt không tốt của đệ tử mình hiện thời đen thui hắn rụt cổ nói với vẻ yếu ớt. Rồi hắn nói càng nhỏ hơn nữa sợ tên xấu tính kia bạo phát sẽ lại chỉnh hắn lần nữa.

- Ta nghĩ đây cũng có thể xem là một việc tốt…Khẽ liếc lửa giận của đệ tử, hắn lại tiếp tục thanh minh.

- Nàng ít ra sẽ có thể nhanh chóng tu luyện Đoản Mệnh Thất Hồn. Việc tu luyện này sẽ là cách duy nhất lấy lại một nửa mạng sống kia của nàng…Giọng nói hắn ngày một nhỏ hơn rồi mất hẳn cứ như kẻ làm việc sai sợ bị trách mắng. Trầm Thiên đưa đôi mắt sậm màu tức giận nhìn sư phụ tùy hứng kia của mình.

- Người biết hậu quả của việc tu luyện thất bại sao ? Trầm Thiên cố đè nén lửa giận hỏi.

- Cùng lắm ta sẽ chịu trách nhiệm trong tất cả các cửa tử của nàng khi nào vào thất tử.

Giọng nói Lãnh Diêu Diêu đầy chắc chắn nhưng cũng vạn phần yếu ớt…Sợ thực sự sợ học trò cưng giận, năm đó hắn lén tên kia cắt đi nhân duyên của nó với khiết Ngọc bị đồ nhi biết được hắn đã bị học trò yêu dạy cho 1 trận ra trò.

Căn nhà tranh nhỏ xinh giữa rừng đào thưa ở đó có một tiểu cô nương tuyệt sắc và một lão già. Lão già đang chăm chú đọc sách còn tiểu cô nương kia thì đang xắt dược liệu.

- Sư phụ, người kia là ai ? vì sao chỉ thấy một lần rồi không đến nữa…Còn có vì sao con phải học thứ võ công này. Hiểu Mộng Nguyệt nhỏ giọng hỏi, nàng thực thắc mắc đã rất lâu rồi nhưng đến giờ mới dám hỏi. Nàng dù không nhớ rõ chuyện trước kia cả bản thân thế nhưng lại thấy khuôn mặt kia của hắn vô cùng quen thuộc.

Lãnh Diêu Diêu buôn sách thuốc trên tay khẽ thở dài.

- Chẳng phải đã nói với con, ta bắt con tập võ công kia là vì sức khỏe của con không tốt sao ? Còn việc con hỏi người kia là chỉ kẻ ngày đó nhìn thấy bên giường sau khi tỉnh lại sao ? Hắn để ý nha, ngày đó nàng tỉnh lại không phải chỉ có mỗi mình Trầm Thiên ở đó mà còn có phó tướng kia của hắn kêu cái gì Vô Tình. Còn có hoàng huynh kia của nàng Thanh Dã. Nhưng nàng thủy chung cũng chưa từng hỏi về bọn họ mà chỉ muốn biết về Trầm Thiên.

- Phải…Mộng Nguyệt cúi đầu nhỏ giọng. Dù biết sư phụ có thể tức giận nhưng nàng thực sự muốn biết. Nàng dường như đều nắm mơ thấy hắn, hắn chăm sóc nàng, hắn cùng nàng nói chuyện, còn …còn đã ôm nàng. Không biết những thứ đó là thực hay là mơ nếu nói là mơ thì cái cảm giác đó rất thực nhưng nếu bảo là thực thì dường như chúng rất mơ hồ…Liệu nó có phải là những ký ức nàng bì đánh mất hay chăng ?

- Hắn là đại đệ tử của ta. Hôm đó hắn tới thăm con vì con bị ốm. Lãnh Diêu Diêu vừa nói vừa quan sát biến đổi cảm xúc trên mặt tiểu nha đầu kia. Hắn muốn xác định xem con bé liệu có phải lại bắt đầu thích tiểu tử kia không ? Nếu đúng thì thực tệ, chẳng hiều do tư chất kém hay do hắn không biết dạy ra nhân tài mà con bé kia dù đã luyện vài tháng nay cũng giống như là chưa học được gì khiến hắn cảm thấy thực đau đầu. Mà nha đầu này không phải là lười biếng giống Ngọc nhi càng không phải dạng quá không để ý đến mạng sống như Vô Tình. Vì lẽ gì mà Nàng không thể luyện Đoản Mệnh Thất Hồn.

- Khi con Luyện Đoản Mệnh Thất Hồn đã làm gì ? Hắn nheo con mắt nhìn học trò không chút tư chất kia mà đau đầu. Mộng Nguyệt Cùi đầu thật thấp lý nhí

- Con…con ngủ…ngủ… Nàng cảm thấy khi luyện Thất Hồn nếu ngủ đặc biệt mơ giấc mơ thấy Trầm sư huynh.

« Rắc » Tiếng bẻ gãy cây Mộc dược trong tay. Lãnh Diêu Diêu Đỏ mặt tía tai rống giận quát to.

- Con biết ngủ trong khi luyện có hậu quả gì không ? Con muốn chết để ta cho con 1 chưởng chết luôn đi chứ đừng có làm phí thời gian cùng tâm sức của ta thế… Lãnh Diêu Diêu rùng mình một cái, nếu nàng ngủ trong khi luyện hẳn sẽ khiến bản thân nàng sát với ranh giới sống chết hơn cả sẽ giống khi nàng mang thai Nguyệt Phù nhưng lại không có dược vật phù trợ. Chỉ nghĩ hắn cũng thấy ớn lạnh, nếu có chuyện gì với nha đầu này hẳn là tiều tử kia và nữ nhi hắn sẽ không thể để lão yên ổn.

Quả nhiên sau khi biết được lý do khiến Mộng Nguyệt luyện Đoản mệnh Thất Hồn không tiến bộ. Lãnh Diêu Diêu bắt nàng phải thề sẽ không tái phạm nữa thì võ công kia của nàng dù có chút chậm chạp nhưng cũng đi vào quy luật. Nhưng Lãnh Diêu Diêu cũng phát hiện ra nàng thường xuyên rời cốc len lén xuống chân núi. Nha đầu này thực là không thể làm cho lão yên tâm được mà, lão đành lặng lẽ theo phía sau để biết nàng trốn xuống núi làm gì.

Mộng Nguyệt bước vào trà lâu tìm một vị trí thuận lợi an tĩnh ngồi đó kêu một bình trà rồi một mình thưởng thức. Lãnh Diêu Diêu khó hiểu nheo mắt , hắn cũng kêu một bình trà giống nàng nhưng hương vị trà ở đây cũng thực tầm thường nào giống với trà trong cốc. Nha đầu này hẳn là không phải tới đây chỉ để thưởng trà đi, hắn liếc mắt cẩn thận quan sát. Một lúc sau trong trà lâu xuất hiện thêm một người là một nam tử mặc quân phục bước vào. Hắn ta dáng người nhỏ nhắn nước da hơi ngăm đen vừa vào trà lâu liền luyền thắng không ngừng.

Lãnh Diêu Diêu nhíu mày, vẻ mặt này của Nguyệt Nha đầu kia là sao, sao lại say sưa chú ý tới tên kia đến vậy. Đừng nói với hắn nha đầu này để ý tên lính quèn ba hoa chích chòe kia nha.

Hiểu Mộng Nguyệt nhếch mép cười, nói luyên thuyên nửa ngày rốt cuộc tên kia cũng kể về Trầm tướng quân mà nàng trông chờ được nghe. Chẳng rõ vì sao nàng muốn nghe chuyện của hắn, muốn biết tất cả về con người kia. Là vì khi mở mắt ra nàng thấy hắn đầu tiên nên giống như gà con nhận định mẹ sao. Hay vì nàng thường mơ thấy hắn, không…không rõ lắm … Nhưng từ ngày thề với sư phụ cho đến nay nàng cũng chưa từng lại mơ thấy hắn nữa. Trong tâm can nàng mãnh liệt cảm nhận rằng nàng để ý hắn, vô cùng để ý hắn dù không biết chút gì về hắn, dù chỉ gặp hắn trong giấc mộng ngày ấy dù rằng rất mơ hồ cảm thấy ấm áp, cảm thấy hạnh phúc nhưng nàng thích cái cảm giác kia, vô cùng thích.


break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc