Bảy giờ sáng ở thành phố, ngựa xe như nước. Trên ban công, một đóa hoa hồng kiều diễm ướt át đang xán lạn nở rộ dưới ánh sáng mặt trời.
Mà vị nữ chủ nhân của căn nhà còn đang tận hưởng giấc ngủ ngọt ngào trên giường lớn trong phòng ngủ.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của bức màn mỏng manh, rọi xuống khuôn mặt trắng nõn của cô, càng khiến làn da cô như trong suốt hơn.
Điều hòa đang nhịp nhàng chuyển động, một làn gió lạnh khẽ thổi lên sợi tóc mai của người phụ nữ.
Lâm Ôn Uyển vẫn chưa tỉnh ngủ, nhíu mày, vẫn nhắm hai mắt làm nũng, “Ông xã.”
Kết hôn đã ba năm, anh làm đúng như lời hứa khi trao cho cô nhẫn cưới, cưng chiều cô hệt như một công chúa nhỏ.
Cô cũng càng ngày càng ỷ lại anh, chuyện đầu tiên cô làm mỗi ngày ngay sau khi tỉnh, là phải tìm ông xã yêu dấu.
Thẩm Diễn bày trí rau xanh tươi tốt thật đẹp phía bên trên tô mì thịt bò đang tỏa ra mùi hương cay nồng hấp dẫn trong nhà bếp. Anh mặc trên mình một bộ quần tây áo sơ mi, chân dài thẳng tiến đến mép giường phòng ngủ, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi của cô.
“Bé heo lười nên rời giường rồi.” Giọng nói người đàn ông dịu dàng, tràn ngập từ tính vang lên.
Cô mở hai mắt ra nhìn anh, hôm nay là ngày họp phụ huynh của lớp cấp ba do anh chủ nhiệm, với mà anh là thầy chủ nhiệm trẻ nhất toàn trường, nên ăn mặc cực kỳ chỉnh chu.
Áo sơ mi thuần trắng cài đến cúc áo trên cùng, đôi mắt đào hoa bị che lấp dưới lớp kính trong suốt viền vàng, dáng vẻ thanh lãnh cấm dục này…
Khiến người ta thèm nhỏ dãi!
Mấy giáo viên nữ chung trường vốn biết anh đã kết hôn rồi, nhưng vẫn không biết xấu hổ mà quyến rũ Thẩm Diễn.
Cô tức giận kéo cổ tay áo anh, muốn nhìn thật rõ.
Tay của người đàn ông cũng cực kỳ đẹp, ngón tay vừa dài lại vừa thẳng.
“Bé ngốc lại suy nghĩ cái gì đó?” Thẩm Diễn sờ đầu cô.
Cô khẽ cắn môi dưới, đưa tay anh đặt lên môi mình. Lâm Ôn Uyển vươn đầu lưỡi thơm ngọt mềm mại bắt đầu liếm láp ngón tay rõ khớp xương của người đàn ông.
Đầu ngón tay của anh có vị trúc nhàn nhạt, rất thanh mát, khiến Lâm Ôn Uyển vùi mặt vào trong bàn tay to của người đàn ông, tham lam hít lấy hít để.
Cô lặng lẽ kẹp chặt hai chân ở trong chăn.
Lâm Ôn Uyển là một người mắc bệnh yêu tay cực kỳ nghiêm trọng.
Cô rất thích tay của anh.
Thích đến mức sắp không nhịn được mà động dục.
“Ưm…” Người phụ nữ ngọt ngào ưm ư một tiếng, “Ông xã, em muốn.”
Muốn ngón tay anh hung hăng cắm vào âm hộ mình, khuấy đảo không chút thương tiếc, dùng ngón trỏ và ngón giữa của anh cùng nhau khuấy âm hộ của cô để tiết ra nước dâm.
Thẩm Diễn cười, cưng chiều mà nâng mặt của cô lên, khom lưng ôn nhu mà hôn lên môi cô một cái.