Hạ Huyễn đáng thương, thực ra cậu ấy Kiều Ninh còn đáng thương hơn, bởi vì trong ba tháng không thể nhìn lại đó, cậu ấy đã đóng vai thùng rác cảm xúc của Trì Hiểu Mạn.
Giống như bây giờ vậy… khoan đã…
Giống như bây giờ vậy?
Mắt Kiều Ninh sáng lên.
Trì Hiểu Mạn trước khi nhập học lại một lần nữa mạnh miệng tuyên bố theo đuổi đàn ông, muốn trong vòng một tháng cưa đổ một người đàn ông ưu việt hơn Hạ Huyễn về mọi mặt.
Kiều Ninh nhìn ngày tháng.
Hôm nay ngày hai mươi tám tháng chín, còn hai ngày nữa là đến kỳ nghỉ Quốc khánh.
Trên mặt Kiều Ninh nở rộ vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve má của Trì Hiểu Mạn đang say mèm: "Đàn ông đều là phù du thôi, người này không tốt, chúng ta đổi người khác, còn hai ngày nữa mà…"
Trì Hiểu Mạn thút thít, nâng tay phải lên, ngón cái và ngón trỏ véo ra một độ dài khoảng năm sáu centimet, nói lắp bắp than thở: "Lông… che thêm một nửa… không nhìn thấy gì cả…"
Kiều Ninh: "…"
Cậu ấy nhìn cử chỉ tay của Trì Hiểu Mạn, lại nhìn khuôn mặt tủi thân của Trì Hiểu Mạn, suýt chút nữa "Phì" cười thành tiếng.
"Anh ta rõ ràng cao như vậy, lẽ nào lúc nhỏ anh ta là một người béo sao?" Trì Hiểu Mạn đột nhiên nâng cao giọng, phát ra câu hỏi linh hồn đầy tức giận: "Thật uổng công tôi xem trận tranh biện đã nhìn trúng anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, sao có thể không ra gì như vậy, tôi đã cởi váy rồi, anh ta lại cho tôi xem cái này!"
"Tôi, Trì Hiểu Mạn, từ hôm nay trở đi, phong tâm khóa âʍ ɦộ!"
Sau khi nói lời hùng hồn, Trì Hiểu Mạn "Bịch" một cái ngã xuống bàn.
Dưới quầy hàng ngoài trời, âm cuối của cô ấy vang vọng mãi không dứt, khiến những khách hàng khác sắc mặt khác nhau nhao nhao nhìn nghiêng.
Kiều Ninh khẽ khàng dùng hai tay che mặt, đồng thời bịt miệng không để bản thân cười quá to.
Mãi mới nhịn được cười, anh tìm ông chủ xin một chiếc khăn sạch làm ướt, sau khi buộc tóc cho Trì Hiểu Mạn, anh dùng khăn giúp cô lau cổ và má đang đỏ bừng vì uống rượu.
Trì Hiểu Mạn vẫn chưa tỉnh, anh chống cằm suy tư.
Năm sáu centimet quả thực không ổn lắm nhưng thất vọng đến mức cảm xúc kịch liệt như vậy, vậy Hạ Huyễn chẳng phải rất lớn sao?
Kiều Ninh nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu khinh thường "Chậc" một tiếng.
Chỉ to ở dưới thì có ích gì, lưỡi của anh Kiều Ninh cũng rất dài!
Kiều Ninh đợi đến gần lúc dọn hàng mới gọi Trì Hiểu Mạn dậy.
"Về nhà thôi", anh ghé sát tai Trì Hiểu Mạn, vỗ vỗ lưng cô: "Về nhà ngủ tiếp, Trì Hiểu Mạn, Hiểu Mạn, Mạn Mạn..."
Trì Hiểu Mạn mở mắt, không phân biệt được đêm nay là đêm nào, ngây người một lúc lâu sau mới nhìn về phía Kiều Ninh bên cạnh: "À... anh cũng ở đây à..."
Kiều Ninh: "..."
Thấy vẻ mặt cạn lời của anh, Trì Hiểu Mạn không chút khách khí cười lớn một tiếng: "Trêu anh thôi... em đâu có say..."
Cô đứng dậy: "Về nhà... á!"
Chưa nói hết lời, cô suýt chút nữa ngã nhào tại chỗ!