Lâm Du Tĩnh mấp máy môi, cô ấy im lặng nhìn Từ Lộ đang uống rượu giải sầu, cuối cùng nhớ đến lời dặn của một chàng trai nào đó, nên không nói ra sự thật mà cô ấy đã vô tình phát hiện.
Cô ấy liếc nhìn mấy người bạn gái bên cạnh, cũng là những người muốn nói sự thật với Từ Lộ, rồi âm thầm lắc đầu ngăn cản.
Thêm vài ly rượu nữa, bữa tiệc trên bàn cũng đã vơi đi bảy tám phần. Từ Lộ đã hơi ngà ngà say, cô gọi nhân viên phục vụ đến để gọi thêm vài món ngon gói mang về.
"Lộ Lộ à, cậu còn định đi gặp Kỷ Minh Triết nữa không?"
Một người bạn thân của Từ Lộ là Nhạc Hòa Nhan, nhíu mày lo lắng.
Càng thương Từ Lộ bao nhiêu, cô ấy càng âm thầm chửi rủa Kỷ Minh Triết là gã tồi bấy nhiêu.
Lần trước, sau khi hai người cãi nhau, chính Từ Lộ là người vì gia đình, vì hôn nhân, sau khi bình tĩnh lại đã chủ động mang cơm hộp do chính tay cô chuẩn bị đến trường Trung học Bắc Thanh để làm hòa với Kỷ Minh Triết.
Kỷ Minh Triết cũng nhận lấy, nhưng vừa mở nắp cơm hộp ra thì lại vì Thẩm Giai Nhu mà bỏ mặc Từ Lộ lần nữa.
Dù trước khi đi, Kỷ Minh Triết còn để lại cho Từ Lộ một câu: "Anh đi xem chút rồi sẽ về ngay."
Vậy mà Từ Lộ đã ngồi ngốc nghếch chờ đợi, cho đến khi căn-tin dần thưa người, Kỷ Minh Triết chỉ gửi một tin nhắn báo rằng anh có việc nên không thể quay lại được.
Nhìn dòng tin nhắn của chồng, ánh mắt rạng rỡ của Từ Lộ chợt tối sầm lại, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười tự giễu.
Ngay khi cô cất điện thoại, định rời đi, thì một cái bóng phủ xuống trước bàn cô, mang theo cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ.
Tim Từ Lộ bất giác khẽ run lên, trong đầu lóe lên hình ảnh của một khuôn mặt tinh tế, đẹp như điêu khắc.
Không thể nào... Cô cũng không biết bản thân đang chờ đợi điều gì.
Chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn, cô đã nghe thấy tiếng nói:
"Chị, trùng hợp quá. Em chưa ăn cơm, nếu thầy Kỷ không ăn, chị để em ăn nhé?"
Vẫn là giọng nói trong trẻo, trầm ấm đó.
Đúng là cậu ta sao?
Từ Lộ lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt cô đối diện thẳng với đôi mắt của Chu Thanh Việt, trong đó có chút ngạc nhiên, chút vui mừng, và vài phần không rõ nghĩa: "Là em..."
Chu Thanh Việt mỉm cười, khóe môi cong lên:
"Chị còn nhớ em sao?"
Giọng nói trong trẻo và dễ nghe của hắn như một làn gió nhẹ lướt qua tai Từ Lộ, đuôi âm khẽ nhấc lên, như có một cái móc nhỏ chạm vào tim cô, gãi nhẹ một cái.
Từ Lộ khẽ cụp mắt xuống, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng: "Không thể quên, Chu – Thanh – Việt, chị gọi đúng chứ."
Cô thầm nghĩ trong lòng.
Với khuôn mặt như vậy, muốn quên cũng khó thật.
Huống hồ –
Chu Thanh Việt đã xuất hiện đúng lúc trong hoàn cảnh đó, xóa tan cảm giác khó chịu khi bị bỏ rơi, thay vào đó là ấn tượng sâu sắc về vẻ đẹp của hắn.
Dù Từ Lộ không muốn thừa nhận, nhưng Chu Thanh Việt đã để lại trong lòng cô một dấu ấn đậm nét.
"Ăn đi, hôm nay lại là phúc của em rồi."
Từ Lộ nhìn hắn, thầm cảm thán vẻ đẹp của hắn khiến người ta hài lòng.
Ban đầu, Từ Lộ vì hành động của Kỷ Minh Triết mà tức giận đến no bụng, nhưng khi đối diện với khuôn mặt của Chu Thanh Việt, cô lại cảm thấy rất ngon miệng.
Và thế là, Từ Lộ lại một lần nữa ngồi cùng bàn ăn với Chu Thanh Việt, trong sự ngạc nhiên của mọi người, bầu không khí lại rất hòa hợp.
Tuy nhiên, nɠɵạı trừ vài người bạn của Chu Thanh Việt ngồi ở bàn khác, không ai dám nhìn thẳng vào họ. Cùng lắm chỉ có vài học sinh vì tò mò mà len lén liếc sang.
Chu Thanh Việt đổi tính rồi sao?
Rất nhanh, ý nghĩ đó biến mất khi họ nhận phải ánh mắt sắc lạnh đến rợn người của Chu Thanh Việt, ánh mắt quét qua tất cả, khiến ai nấy đều rùng mình.
Chu Thanh Việt vẫn là Chu Thanh Việt.
Chỉ là không biết vì sao chỉ có Từ Lộ mới được hắn đối xử khác biệt.