Khả Khả vô lực tựa vào người Vu Dương, mềm nhũn rêи ɾỉ: "A Dương... Cù Bạch... ưm... anh ấy vẫn đang đợi đó..."
Lời còn chưa dứt, Vu Dương đã chặn miệng cô lại, đầu lưỡi quấn lấy cái lưỡi đinh hương nhỏ nhắn của cô gây sóng gió trong miệng cô.
Tay phải còn mạnh mẽ se núm vυ", tay trái chậm rãi chuyển qua trong l*и, đút hai ngón tay vào nhấp nhanh.
“Ưm... Đừng mà anh…”
"Nhẹp nhẹp nhẹp nhẹp" là âm thanh của những ngón tay khuấy nước dâm.
“Này, thắt dây lưng éo gì chậm thế, Vu Dương, cậu xong chưa?” Cù Bạch vén rèm đi tới.
Ngôn Khả Khả vội vàng đẩy Vu Dương ra, ngón tay Vu Dương cũng rút ra từ l*и, trên ngón tay sáng lấp lánh.
Mặt hai người đều hơi đỏ, Cù Bạch cười xấu xa đi tới, nháy mắt ra hiệu: “Các người nứng quá thì cũng chờ buổi tối hãy làm chứ!"
Ngôn Khả Khả ngượng ngùng dựa vào ngực Dương, thấp giọng nói: "Anh, anh đừng có như thế…
“Được được được, là tôi sai.” Cù Bạch bất đắc dĩ: “Các người bảo tôi đi chơi chung cho vui, mà toàn cho tôi ăn cơm chó là giỏi. Cũng chỉ có tôi tốt bụng, một cái ký túc xá cũng chỉ có tôi đi cùng với các người.”
Vu Dương xấu hổ cười: “Bạch Bạch, chúng ta đi bơi đi!
Ngôn Khả Khả lần đầu tiên mặc ít như vậy, hơi thẹn thùng, ba người đành phải đi nơi ít người.
Ngôn Khả Khả không biết bơi, ngồi trên bờ cát nhìn bọn họ bơi.
Cù Bạch thấy Ngôn Khả Khả đang du đãng một đôi chân trắng nõn trong nước, một cặp ngực như lộ như không, còn có khe hở trốn ở giữa hai chân, vừa thanh thuần lại sắc tình.
“A” Ngôn Khả Khả bị Cù Bạch hắt một thân nước.
“Khả Khả, xuống đây chơi đi!” Cù Bạch hét lên.
Ngôn Khả Khả bĩu môi trừng mắt liếc hắn, chạy đến bên cạnh Vu Dương, bảo Vu Dương giúp cô, cũng bưng nước hắt lên người Cù Bạch.
Mấy người ở trong nước cạn vui đùa ầm ĩ, vải vóc trên người Ngôn Khả Khả dần dần bị thấm ướt, dán lên người, hai núm vυ" hiện ra rất rõ ràng.
Hai nam sinh đều đỏ mắt nhìn ngực cô, Ngôn Khả Khả đỏ mặt trốn vào trong ngực Vu Dương.
Lúc này, điện thoại Vu Dương vang lên, anh chạy đến bờ cát nghe điện thoại.
Ngôn Khả Khả muốn đi theo, Cù Bạch xấu xa hắt nước lên người cô, cô vội vàng chạy chậm, không cẩn thận bị trật chân.
“Ai da!”
Cù Bạch chạy tới ôm lấy thân thể đang trượt của cô.
“Không sao chứ?”
Cù Bạch thở ra hơi nóng xuyên qua tai Khả Khả, cô ngượng ngùng lắc đầu.
Mặt Ngôn Khả Khả càng ngày càng đỏ, bởi vì cô cảm giác được tay của Cù Bạch chậm rãi chuyển qua trên mông của cô.
Cô cúi đầu, thẹn thùng nói: "Anh, anh đừng như vậy…”
Cù Bạch miệng dựa vào tai cô: “Đừng thế nào cơ? Bóp mông em như vậy hả?"
Hắn hung hăng nhéo một cái.
Ngôn Khả Khả đỏ mặt đẩy hắn.
Cù Bạch đột nhiên tát vào mông cô một cái, khiến cô run lên.
“Tôi xoa không thoải mái hả? Hay là muốn giống như vậy mới được?” Cù Bạch duỗi hai ngón tay bỏ vào trong l*и cô, cười da^ʍ đãиɠ nói: “Đĩ nhỏ, bướm em ướt quá!”
Ngôn Khả Khả cả người như nhũn ra tựa vào người hắn, muốn lấy tay hắn ra, nhưng không có sức lay động hắn, càng giống như là đang giúp tay hắn nhấp l*и.
“Không thể... Chúng ta… Ưm... Không thể như vậy…”
Cù Bạch mυ"ŧ lỗ tai cô: “Dù sao Vu Dương cũng không thấy, sợ cái gì!”
Một tay hắn đặt lên ngực cô tùy ý xoa bóp, một tay nhấp không ngừng trong l*и, Ngôn Khả Khả mềm nhũn tựa vào ngực hắn rêи ɾỉ.
“Ưm... Đừng mà... Ưm…”